Lúc này ở biệt thự Vương Ảnh Quân đưa Triệu Anh lên phòng mình lúc nhỏ để tham quan và để cô hiểu hơn về anh, Triệu Anh dù vẫn còn mơ hồ về chuyện vừa rồi nhưng cũng không có ý từ chối
- Em vào phòng xem trước nhé, anh sang thư phòng một chút sẽ quay lại ngay.
Vương Ảnh Quân ân cần mở cửa cho cô rồi quay lưng rời đi, Triệu Anh chậm rãi bước vào trong nhìn ngắm, căn phòng rộng rãi được thiết kế vô cùng tối giản với tông màu trắng chủ đạo, nội thất là những món đồ hiện đại được nhập khẩu từ nước ngoài, bên tường có những kệ lớn bày trí các món đồ vật nhỏ và một số hình ảnh
Có lẽ những thứ được trưng bày kia là những vật sưu tầm yêu thích lúc nhỏ của Vương Ảnh Quân cùng với ảnh của anh thuở bé
Triệu Anh rất thích thú quan sát mọi thứ về anh, bàn tay mềm mại chạm nhẹ lướt qua những đồ vật như để cảm nhận và hồi tưởng, cho đến khi bước đến chỗ để những bức ảnh.
.
Bước chân Triệu Anh đột nhiên ngưng trọng, cô nhìn chăm chăm vào gương mặt bên trong khung hình với vẻ mặt khó tin, Triệu Anh đưa đôi tay run rẫy cầm lấy bức ảnh, cảm xúc trong lòng trở nên vô cùng hổn độn mơ hồ
!
- Tiểu Ái mau chạy đi.
.
- Tử Đằng, Tử Đằng anh đừng ngủ em rất sợ
Đừng ngủ mà anh Tử Đằng, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài, anh dậy đi, mau dậy đi.
.
Từng dòng ký ức như thước phim chiếu chậm hiện lên rõ nét trong tâm trí Triệu Anh, hình ảnh cậu bé trong ảnh là người bao năm qua cô thường nghĩ về, chính xác là người ấy, không thể nào sai vì hình bóng đó cô luôn nhớ như in trong đầu
Mắt Triệu Anh cay xè, hơi thở cũng trở nên rối loạn, cô níu chặt bức ảnh trong tay không dám tin vào hiện thực đang diễn ra.
.
Đúng lúc này Vương Ảnh Quân đã bước vào từ phía sau cánh cửa tiến đến gần Triệu Anh, nhìn thấy sắc mặt cô có phần khác lạ anh liền cất lời quan tâm
- Em làm sao vậy? Có chuyện gì sao?
Triệu Anh không đáp câu hỏi, lập tức đưa bức ảnh trên tay lên trước mặt anh, khó khăn tìm lấy giọng nói
- Đây.
.
đây là anh sao? Cậu bé trong ảnh này là anh đúng không?
- Ừm, đây chính là anh lúc nhỏ, sao vậy?
Vương Ảnh Quân khó hiểu với hành động của cô thắc mắc nhìn Triệu Anh mà đáp, cảm xúc của cô gái nhỏ vỡ òa, những giọt nước mắt thi nhau rơi ra từ khóe mắt, cô cất giọng nói nghẹn lại vì xúc động
- Anh.
.
Tử Đằng
Lời cô thốt ra khiến Vương Ảnh Quân khẽ sửng người, tại sao cô lại biết cái tên này của anh.
.
- Anh Tử Đằng em là Tiểu Ái
Cô vừa nói vừa tiến vào lòng anh ôm chặt, Vương Ảnh Quân vẫn khó tin ngưng trọng ít lâu
Triệu Anh của anh chính là Tiểu Ái sao?
Là cô bé đáng yêu ngày nhỏ của anh, là cô bé nguyện chịu nguy hiểm cùng anh trong đám lửa chứ nhất quyết không rời đi.
.
Vương Ảnh Quân đôi mắt bắt đầu đỏ lên, anh cảm thấy lòng ngực mình nặng trĩu, đôi tay cũng nhanh chóng đưa lên ôm chặt lấy người cô
Anh cất giọng với nhiều xúc cảm
- Tiểu Ái.
.
Em là Tiểu Ái.
.
Nước mắt Vương Ảnh Quân đã rơi ra khỏi mi mắt, anh càng siết chặt Triệu Anh vào