Cũng trong buổi tối đó Vương Ảnh Quân trở về biệt thự khi trời đã về khuya, anh say khướt được tài xế dìu lên phòng, chẳng còn chút tỉnh táo nào vừa vào được đến giường anh đã lăn ra ngủ mất
Trưa hôm sau anh mới thức dậy với cái đầu nhức in ỏi, Vương Ảnh Quân theo thói quen đưa tay tìm kím muốn ôm lấy Triệu Anh, nhưng một cảm giác trống trãi khiến anh cảm thấy có chút mất mát.
.
Vương Ảnh Quân như một người chồng bám vợ, không thể thiếu cô gái nhỏ kia, rất nhanh anh đã rời khỏi giường đưa mắt tìm cô khắp phòng, lúc này anh mới nghĩ đến việc hôm qua vì gặp lại Trình Trí Cương mà anh đã quá kích động rời đi không quan tâm đ ến cô, không biết hôm qua đến giờ cô thế nào
Nhìn xung quanh một lúc, ánh mắt anh cuối cùng cũng va phải lá thư đang nằm yên vị trên bàn trang điểm ở đằng xa
Một dự cảm kỳ lạ dấy lên trong lòng Vương Ảnh Quân, anh chậm rãi tiến đến gần rồi trong một tâm trạng mơ hồ mà cầm lấy lá thư
Từng dòng chữ đập vào mắt khiến Vương Ảnh Quân cả người cứng nhắt, chân mày anh nhíu chặt lại, ánh mắt đã không giấu nổi cảm xúc mà trở nên hoen đỏ
Hôm qua vừa đau lòng vì gặp lại người ba mà anh câm hận chưa đủ, hôm nay anh lại còn nhận được tin một lần nữa Triệu Anh đã nhẫn tâm rời khỏi mình.
.
Dù có là người đàn ông mạnh mẽ quyết đoán thế nào nhưng khi phải đối mặt với những chuyện quá sức chịu đựng thế này có lẽ bất cứ ai cũng khó lòng chấp nhận kể cả Vương Ảnh Quân, một người dù anh câm hận nhưng không thể phủ nhận vị trí của ông trong lòng anh, một người anh yêu tha thiết đem lại cho anh yên bình và đem đến cho cuộc sống tẻ nhạt của anh một hơi thở mới
Vậy mà giờ đây!
Trong thư Triệu Anh nói rõ bà Mỹ Lâm chính là người mẹ đã bỏ rơi cô, cũng chính là người phụ nữ chen chân vào hạnh phúc của gia đình anh khiến anh bao năm sống trong uất hận.
.
Cô không muốn mỗi ngày nhìn thấy cô anh lại phải nghĩ đến quá khứ đau lòng rồi khó chịu, dằn vặt bản thân, cô cũng không biết nên đối diện với anh thế nào vì tội lỗi mà người sinh ra cô đã tạo, nên cô xin lỗi anh và lựa chọn sẽ rời đi
Vương Ảnh Quân không giữ vững nổi bước chân, anh liêu xiêu ngồi sụp xuống chiếc ghế ngay cạnh bàn trang điểm.
.
Anh đã khóc.
.
Chuyện quái quỷ gì xảy ra với anh và cô thế này?
Nhưng cô thật ngốc, anh làm sao có thể không muốn nhìn thấy cô cơ chứ?
Dù có thế nào cô cũng là người anh yêu nhất, chuyện ai làm người đấy chịu còn cô vốn không hề liên quan.
.
Ánh mắt anh thất thần vẫn nhìn chăm chăm vào những dòng chữ cô để lại, hồi lâu sau thì ánh mắt kia bỗng chốc trở nên sợ hãi pha lẫn sự điên cuồng, anh cầm lấy điện thoại gọi đi khắp nơi, dùng tất cả thế lực mà anh có ra lệnh cho người của mình lục tung thành phố S tìm cô
Trong điện thoại anh đanh giọng nói ra từng chữ khiến tất thảy những người ở đầu dây bên kia đều không rét mà run, những tưởng nếu như không thể tìm ra cô gái Triệu Anh kia thì anh sẽ nghiền nát họ thành trăm mảnh.
.
Lúc này