-Thôi..Đ..Được rồi! - Nó nói không ra hơi thở hồng hộc khi bị Phong kéo chạy như điên
-Xin lỗi..Nhi không sao chứ? - Phong quay sang hỏi Nhi
-Không sao? mà.. sao chạy zữ vậy? - Nó thở hổn hển.
-Tại lo cho Nhi thôi - Phong gãi đầu
-Hi! co gì đâu? mà Phong giỏi ghê - Nó cười giơ ngón tay cái lên
-Phong bình thường thôi. không giỏi bằng - Nói đến đây Phong mới sực nhớ
-Nam? Nam đâu? - Phong hốt hoảng. Nó cũng sực nhớ ra. chết! hai người chạy mà bỏ quên hắn ở đó rồi^^
-Có.. có khi nào.. vẫn còn.. - NÓ và Phong nhìn nhau rồi chạy lại chỗ đó... Nhưng hắn đã không còn ở đó nữa..
-Chết tiệt! Vậy mà cũng quên được - Phong đấm mạnh vào tường rồi những hàng máu đỏ tương chảy ra. Nó không chưa từng thấy Phong mất bình tĩnh vậy đâm ra sợ. Nó hốt hoảng chạy lại nắm tay Phong. không cho Phong làm gì nữa và nói
-Tên đó quái đản lắm. có thể hắn đã về nhà rồi thì nên - Nó chấn tĩnh Phong.
-Mong là vậy - Phong thở dài. nó cũng thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu lo cho Nam, không biết có sao không nữa. và hai người họ về nhà..
...Nhà Nó...
Nó gọi rất nhiều, rất nhiều. nhưng không ai bắt máy. nó cảm giác có điều gì đó bất ab trong lòng. nó bồn chồn không yên. cứ thấp tha thấp thỏm. và cuối cùng cũng nhấc máy. nó vui mừng rồi sau đó..
-Ông làm gì mà không bắt máy vậy hả? biết tui lo lắm lắm không? về mà không báo tiếng nào hết (t.g: ơ hay! chứ k phải 2 đứa mi bỏ hắn à?) - Nó mắng nhưng cảm thấy vui hơn. nhưng nó đã vụt tắt khi đầu bên kia cất lên một giọng nữ mà nó nghe rất quen.
-Nhi hả? - giọng nói có vẻ cười cợt
-AI..ai z? - nó muốn khẵng định mòng