Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 36


trước sau

Chớp mắt đã tới ngày Cục quản yêu tổ chức hội tuyển võ.

Tham gia hội tuyển võ lần này tổng cộng có hai trăm ba mươi yêu quái. Trời vừa sáng, nhóm yêu quái đã tụ tập dưới chân núi Bạch Ly, chuẩn bị tiến vào trường thi đấu.

Lúc này núi Bạch Ly đã được một kết giới mạnh mẽ bao trùm, bằng mắt thường chỉ là nhìn thấy cảnh non xanh nước biếc, nhưng tất cả đều là giả. Sau khi các hung thú tập trung đầy đủ, núi Bạch Ly trước mắt là nơi nguy cơ tầng tầng, nơi nơi đều ẩn dấu nguy hiểm.

Sắc mặt của đám yêu chuẩn bị đi vào núi Bạch Ly đều rất nghiêm túc, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng liều mạng một phen.

Đây chính là tràng tỉ thí sinh tử chân chính, cũng là nơi thí luyện tốt nhất đối với Yêu tộc. Chết trong trường đấu, là cái chết thực sự.

Hội tuyển võ năm nay vẫn do Trịnh Kình trấn giữ, thuộc hạ của Hồ Uyển Uyển và Lê Hoa Thanh cùng nhau canh gác, để phòng ngừa xảy ra những tình huống bất ngờ có thể ảnh hưởng tới trận đấu.

Lúc nhóm người Trịnh Kình xuất hiện chúng yêu cũng nghểnh cổ chờ đợi, khi không nhìn thấy khuôn mặt nào mới, nhất thời bọn họ chụm đầu ghé tai thì thầm, nói vị Tư yêu tân nhiệm vẫn không chịu ra mặt, lẽ nào thực sự sợ hãi, nếu như vậy, còn không nhanh nhanh nhường lại vị trí cho Côn Bằng đại nhân đi.

Trương Diệp nghe thấy những lời bàn tán bên tai, trong lòng anh ta cảm thấy nhàm chán, có lòng muốn nói vài câu thay Tư yêu đại nhân, nhưng cũng không biết có thể nói gì.

Xà yêu Xa Bằng đứng ở bên cạnh Trương Diệp, nhìn thấy một màn này cũng không ngừng chế nhạo khiêu khích, làm cho sắc mặt của Trương Diệp vô cùng khó coi, anh ta không khỏi nắm chặt tay.

Ngay lúc này, một luồng áp lực cường thế của đại yêu như Thái Sơn đè ép lên chúng yêu. Khiến cho bọn họ tức khắc ngậm miệng, trong giây lát hiện trường yên tĩnh không còn chút âm thanh.

“Tư yêu đại nhân là người mà các người có thể nghị luận sao?” Hồ Uyển Uyển đi ở phía trước bước ra vài bước, mỗi bước đi của cô ta, áp lực đè trên chúng yêu nặng thêm vài phần, bọn yêu bị đè ép tới nỗi thở không nổi.

“Trận đấu ở núi Bạch Ly diễn ra trong nửa tháng. Trong nửa tháng này, nếu không phải có tình huống đặc biệt, bất kỳ Yêu tộc nào cũng không được ra vào. Nửa tháng sau, căn cứ vào số lượng hung thú tiêu diệt được để thống kê xếp hạng, đã nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ.” Chúng yêu khí thế rần trời, âm thanh của chúng vang vọng khắp núi đồi.

Hồ Uyển Uyển nở nụ cười, phất tay ra một luồng ánh sáng trắng, lối vào Núi Bạch Ly hiện lên rõ ràng trong kết giới.

Chúng yêu nhìn thấy cảnh tượng này, trong khoảnh khắc đều hóa thành tàn ảnh, từ lối vào bay vô núi. Chờ sau khi tất cả chúng yêu đã vào trong, kết giới khép lại, từ bên ngoài nhìn không thấy chút vết tích nào nữa.

Bên trong thung lũng, Hồ Uyển Uyển chờ chúng yêu yên tĩnh lại trong chốc lát, sau đó phân tán đi khắp nơi bắt đầu trận đấu.

Chúc Dư còn mang theo bộ bài, gọi mấy đồng nghiệp ngồi trên đất cùng nhau đánh. Hồ Uyển Uyển hạ giọng cảm khái Trương Diệp thật đẹp trai, bị Lê Hoa Thanh nghe thấy, ngay lập tức lạnh lùng chế giễu. Sao Hồ Uyển Uyển chịu nổi cục tức này, đuổi theo đánh nhau với anh ta.

Nơi đây có địa thế rộng rãi, lại có kết giới, muốn đánh như thế nào cũng không xảy ra chuyện gì.

Trịnh Kình không tham dự vào đám bọn họ, cũng không rảnh rỗi quan tâm. Khoảng thời gian làm giám khảo này thật sự rất nhàm chán, tìm chút hoạt động vui vẻ thả lỏng tinh thần cũng không sao.

Anh canh giữ ở bên ngoài kết giới, chưa được một lúc đã rảnh rỗi đến mức nhàm chán, gửi tin nhắn cho Tiêu Chước, hỏi cậu có bận không.

Tiêu Chước lập tức trả lời anh bằng một tấm ảnh chụp màn hình, Trịnh Kình vừa mở ra nhìn, nhất thời kinh ngạc, Tiêu Chước đang thời gian làm việc mà dám lén lút chơi Pubg. Anh nhớ rõ Tiêu Chước không thích chơi game, từ khi nào cậu đã học được chơi Pubg rồi?

Gửi ảnh xong, Tiêu Chước mới chợt nhớ ra Trịnh Kình chính là ông chủ khách sạn, cậu vội vàng thu hồi tin nhắn, sau đó gửi cho Trịnh Kình một icon ngoan ngoãn.

Trịnh Kình nhất thời im lặng, trả lời: Tôi đã thấy rồi.

Tiêu Chước: Không, anh không nhìn thấy gì cả.

Trịnh Kình: Rất nhàm chán?

Tiêu Chước: Ừ, khách hàng đều đã đi tham gia thi đấu rồi, bây giờ khách sạn vô cùng quạnh quẽ, Thái Cầm Cầm ở bên cạnh sắp ngủ gục rồi.

Trịnh Kình: Trừ lương cô ấy.

Tiêu Chước: Đừng đừng đừng, đừng trừ. Anh cũng rất chán à?

Trịnh Kình trả lời một chữ “Ừ”, vừa ấn gửi qua lại nhận được tin nhắn của Tiêu Chước: Chơi game không? Trò này là Chúc Hưu An dạy tôi, vô cùng thú vị. Tôi phát hiện trò chơi mà nhân loại phát minh ra đều rất thú vị. Nếu anh muốn chơi tôi có thể dạy cho anh, chơi hai người?

Trịnh Kình do dự hai giây, sau đó đồng ý.

Thế là thời gian sau đó, anh đứng ở bên ngoài kết giới vui vẻ theo Tiêu Chước chơi đội hai.

Sau đó hai người chê chơi hai chết quá nhanh, lại thử chơi đội 4 người, muốn tìm cao thủ dẫn theo bọn họ tới đỉnh vinh quang. Nào biết vừa nhập trận chưa bao lâu đã bị bắn chết, còn bị một học sinh tiểu học chửi mắng.

Nhất thời Trịnh Kình và Tiêu Chước đều rơi vào trầm mặc. Bọn họ đều là đại yêu hơn nghìn năm tuổi rồi lại bị một đám trẻ nhân loại mắng.

Quan trọng nhất là, hai người hoàn toàn vô lực phản bác, bởi vì kỹ thuật của đứa nhóc này rõ ràng còn tốt hơn bọn họ.

Vì thế Tiêu Chước bị đả kích: Nghỉ chơi?

Trịnh Kình nhập chữ “Ừ”, vừa chuẩn bị ấn gửi đi, đột nhiên anh cảm giác được một luồng yêu khí khổng lồ từ núi Bạch Ly nhanh chóng lan ra.

Luồng yêu khí kia không ngừng va vào kết giới, khiến nó bị chấn động không ngừng rung lắc, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Trong nháy mắt Trịnh Kình nhíu mày nghiêm túc nhìn Hồ Uyển Uyển.

Hồ Uyển Uyển rất oan uổng: “Tôi thề, tôi đã nghiêm túc kiểm tra, một con yêu quái cũng không phát hiện, trừ phi…”

Cô ta còn chưa nói xong, những người khác đã nghĩ ra rồi.

Hồ Uyển Uyển đã kiểm tra cẩn thận, không hề phát hiện ra yêu quái. Chỉ có thể chứng minh một điều, yêu quái đang không ngừng lao tới kết giới có yêu lực cao hơn rất nhiều so với Hồ Uyển Uyển.

Chợt có người nói: “Khó trách ở núi Bạch Ly, không có một con yêu quái hay động vật nào, thì ra ở đây còn có thứ lợi hại, khiến cho bọn chúng phải bỏ chạy đi nơi khác.”

Sắc mặt Trịnh Kình nghiêm túc, anh vẫy tay mở kết giới, muốn dẫn theo thủ hạ đi ra ngoài giải quyết.

Mà trong nháy mắt kết giới mở ra, một con quái xà khổng lồ, cả người trơn bóng, nó trường hai thân xông tới, khí thế mạnh mẽ công kích trực tiếp về chúng yêu trong thung lũng.

Chờ cho tới khi thấy rõ hung thú, chúng yêu trong thung lũng đồng loạt hít một hơi lạnh.

《 Sơn Hải Kinh · Bắc Sơn kinh 》 có ghi: Tám mươi cây số về phía Bắc, núi Bạch Hồn Tịch, không cỏ cây, nhiều đồng ngọc. Nước ngầm chảy, đổ từ Tây Bắc ra Ô Hải. Rắn một đầu hai thân, tên viết Phì Di, nhìn thấy tức đất nước đại hạn.

Hung thú đột nhiên xông vào khỏi kết giới lúc nãy chính là Phì Di. Phì Di một đầu hai thân, con ngươi tràn đầy sự chết chóc của nó nhìn chằm chằm vào Trịnh Kình, lúc cúi xuống miệng rắn há to, lưỡi rắn cực độc thè ra cực kỳ nguy hiểm.

“Oanh –” Phì Di còn chưa đến gần, thân rắn khổng lồ đã mạnh mẽ nện trên mặt đất, khiến cho cả thung lũng vì chấn động mà rung lắc, đá tảng ở xung quanh ào ào lăn xuống.

Trịnh Kình liếc mắt nhìn sắc mặt của cấp dưới ở phía sau đều trắng bệt, rõ ràng không thể trông cậy vào bọn họ được: “Tất cả lui ra.”

Chúng yêu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, không hề chần chờ lui ra xa vài thước. Thật sự bọn họ vừa khiếp nhược vừa sợ gây ra phiền phức, Phì Di quá mạnh mẽ, hoàn toàn không cùng một cấp với bọn họ, sao có thể đánh được.

Trịnh Kình đối mặt với Phì Di, vẻ mặt anh không hoảng không loạn, chỉ cau lông mày, đáy lòng cảm thấy hơi bất an. Gần đây Đại yêu liên tục xuất hiện, không phải là dấu hiệu tốt.

Anh ta giơ tay lên, kiếm sắc đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức biến ảo thành vô số thanh kiếm sắc bắn lạnh lẽo, từ bốn phía tấn công về phía Phì Di.

Tốc độ của kiếm vô cùng nhanh, chúng lóe lên ánh sáng sắc lạnh, chớp mắt đã tới gần. Phì Di nhận thấy được nguy hiểm, không dám mạnh mẽ chống đỡ, nó khó khăn tránh vài đường kiếm, nhưng vẫn bị trúng hai nhát kiếm vào người.

Đau đớn làm nó thẹn quá hóa giận, vung đuôi đập nát một ngọn núi nhỏ, đuôi nó cuộn tròn những tảng đá lên đập về phía Trịnh Kình.

Trịnh Kình dịch chuyển né những tảng đá, nhưng đá vẫn nện vào kết giới, khiến cho kết giới bị chấn động.

Sợ ảnh hưởng đến trận thi đấu, Trịnh Kình không dây dưa nhiều với Phì Di, anh niệm chú ngữ để hợp nhất kiếm lại, sau đó anh nắm chặt kiếm trong tay, cho Phì Di một đòn, sau đó thừa dịp Phì Di tức tối, anh cấp tốc vọt người đến chỗ xa, mục đích tìm một nơi trống trải đánh bại Phì Di.

Có lẽ con Phì Di này vì ngủ say quá lâu rồi, tinh thần của nó không tỉnh táo, không có cách nào giao lưu, nó giống như một con dã thú hung tàn, chỉ biết há miệng ra nuốt chửng mọi thứ.

Sau khi Trịnh Kình dẫn dụ Phì Di đi, thung lũng chỉ còn một mảnh tàn tạ, nơi nào cũng chồng chất đá tảng, ngay cả những ngọn núi nhỏ bên cạnh cũng bị đánh bay mất đỉnh.

Đám người Hồ Uyển Uyển đều thở ra một hơi, quả thật yêu lực của Phì Di quá cao thâm, rất khó đối phó, nhưng chắc chắn đội trưởng Trịnh sẽ không sao. Dù sao thì đội trưởng Trịnh cũng là con ruột của Thiên Đạo, được nhân loại công nhận, nếu như Phì Di dám uy hiếp đến tính mạng của đội trưởng Trịnh, Thiên Đạo tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó.

“Dọa chết tôi rồi.” Hồ yêu vỗ ngực một cái, sau đó cô ta sợ hãi nói: “Sao Phì Di lại xuất hiện ở đây? Cũng may có đội trưởng ở đây, nếu không chúng ta cũng không đủ cho nó ăn. Con Phì Di này vừa nhìn là biết nó đã mất thần trí rồi, chỉ còn thú tính, không có cách nào giao lưu được.”

Chúng yêu nghe vậy cũng gật đầu tán thành.

Thung lũng trải qua một trận này đã biến thành bãi đá lởm chởm, cao thấp trập trùng, chúng yêu cũng lười dọn dẹp, chấp nhận tìm một vị trí phòng thủ. Bầu không khí giữa mọi người cũng thay đổi, vô cùng căng thẳng áp lực, bọn họ đều sẵn sàng đối phó với biến cố có thể xảy ra bên trong kết giới.

Yêu Quạ đen đứng phía sau Hồ Uyển Uyển và Chúc Dư tu luyện chưa tới 300 năm, vừa nhìn thấy Phì Di đã bị dọa sợ, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Anh ta cẩn thận nhìn xung quanh, bỗng nhiên khựng lại, thấp giọng nói với Hổ yêu bên cạnh: “Anh nói bên trong kết giới này còn có đại yêu ẩn mình không…”

Anh ta còn chưa nói xong, Hồ Uyển Uyển và Chúc Dư đồng thời quay đầu lại, cắt đứt lời: “Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại!”

Yêu Quạ đen cảm thấy oan ức nhưng không dám phản bác, vội vàng che miệng lại biểu thị mình sẽ không nói chuyện nữa.

Nào ngờ ngay lúc này, tốt không linh, xấu lại linh, kết giới bao trùm núi Bạch Ly đột nhiên lại chấn động kịch liệt, mỗi lần thứ đó va chạm vào, trên kết giới đều sẽ cuộn trào như những cơn sóng.

Rất hiển nhiên, con Quạ đen vừa rồi đã nói đúng rồi. Ngoại trừ Phì Di, quả thật bên trong núi Bạch Ly còn có đại yêu khác.

Vừa nhìn thấy cảnh này, chúng yêu đều sợ hãi thụt lùi về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm vào nơi kết giới bị va chạm.

“Bây giờ phải làm sao?” Chúc Dư không che dấu được hoảng loạn: “Cũng thả nó ra ngoài?”

Hồ Uyển Uyển cau chặt mày, sắc mặt cô ta cực kì khó coi: “Kết giới đã hạ, yêu lực của tôi không mở ra được. Hơn nữa con yêu quái này có thể đánh kết giới thành như vậy, chắc chắn không hề yếu hơn Phì Di, thả ra ai có thể đối phó nó? Không lẽ để nó chạy đi ăn thịt người?”

Hai người đang lo lắng phiền não, Lê Hoa Thanh bỗng đi tới, trầm giọng nói: “Đi mời Tư yêu đại nhân đi, ngài ấy chắc chắn có thể giải quyết được nguy cơ lần này.”

Chúc Dư nghe vậy đột nhiên vỗ đầu nói: “Đúng rồi. Sao tôi lại quên mất anh Tiêu chứ? Tôi lập tức liên hệ anh ấy.”

Lúc Tiêu Chước nhận được điện thoại của Chúc Dư gọi tới cậu đang nằm nhoài trước quầy lễ tân buồn chán xem hướng dẫn chơi Pubg. Vốn dĩ cậu không thích học tập, càng xem hướng dẫn càng buồn ngủ, hai mắt đều đã díp lại rồi.

Sau khi nghe Chúc Dư nói chuyện ở Núi Bạch Ly, Tiêu Chước lập tức cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, không do dự báo một tiếng với Thái Cầm Cầm, sau đó cậu tìm một nơi không người mở ra liên kết giới, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về núi Bạch Ly.

Lúc cậu chạy tới núi Bạch Ly, con yêu quái kia đã hết đánh vào kết giới. Dường như nó chú ý tới những yêu quái bên trong kết giới nên chuyển mục tiêu công kích.

Trên đường Tiêu Chước đều nghe Chúc Dư kể rõ mọi chuyện, một giây cậu cũng không trì hoãn, tiếp tục lao về phía kết giới.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào kết giới, kết giới kiên cố dường như không thể phá vỡ, lại mở ra lối vào cho cậu bước vào.

Sau khi Tiêu Chước đi vào kết giới, kết giới lập tức tự động phục hồi lại như cũ.

Bên trong thung lũng, tuy nói đều là đồng nghiệp, nhưng rất nhiều yêu lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chước, cũng chưa từng nhìn thấy cậu ra tay, bởi vậy vẫn không nhịn được mà lo lắng: “Không biết yêu quái kia là cái gì, nó không hề yếu hơn Phì Di, Tư yêu đại nhân đi vào sẽ không sao chứ?”

Thân làm fan cuồng của Tiêu Chước, sao Chúc Dư có thể nghe được những lời này, càng huống chi anh ta đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Chước đánh nhau.

“Anh nói chuyện kiểu gì thế? Đang hoài nghi Tư yêu đại nhân đấy à?” Chúc Dư tự tin tràn đầy nói: “Loại yêu quái này đối với Tư yêu đại nhân mà nói không có chút uy hiếp nào, đừng nói là một con, cho dù thêm vài con nữa, ngài ấy cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết.”

Hồ Uyển Uyển và Lê Hoa Thanh nghe Chúc Dư nói, hai người không nói gì. Từ sau khi Tiêu Chước xuất hiện, biểu hiện của bọn họ buông lỏng rất nhiều.

*

Lúc này, trên núi Bạch Ly.

Bên trong một khe núi có mọc um tùm, một người đàn ông mũm mĩm, hai vành mắt đen như gấu trúc, nhìn như chưa tỉnh ngủ đang liều mạng phóng về phía trước.

Ở phía sau anh ta, Phì Di một đầu hai thân đang theo sát, thân rắn to lớn xuất hiện ở trên đầu, mang theo uy áp kinh khủng. Thiếu niên bị con ngươi âm u lạnh lẽo của Phì Di nhìn chằm chằm, cảm thấy toàn thân ớn lạnh, sợ hãi không nói được thành lời.

“Mẹ nó! Có lầm không vậy! Sao nó vẫn đuổi theo mình chứ!” Dù tốc độ thoát thân của anh ta nhanh, nhưng căn bản vẫn không so được với Phì Di,â anh ta không còn nhẫn nại hóa thành nguyên hình gấu trúc, lấy hết sức bình sinh mà phóng đi.

Trương Diệp cũng hóa thành nguyên hình, bay ở phía trên thiếu niên.

Trên đầu anh ta là chiếc mào màu xanh, đôi cánh giang rộng cũng màu xanh biếc bóng loáng, phía sau là chiếc đuôi lông vũ dài, những chiếc lông được điểm xuyết những hoa văn hình con mắt xinh đẹp, vô cùng diễm lệ động lòng người, trong đám yêu quái bị Phi Di đuổi chạy bán sống bán chết, không thể nghi ngờ anh ta lại là mục tiêu bắt mắt nhất.

“Có thể là do cậu… đáng tiền nhất đấy.” Anh ta vội vàng vẫn trả lời một câu.

Người kia nghe vậy, vừa chạy vừa điên cuồng rít gào: “Tôi cũng không muốn đáng tiền, trời sinh như vậy biết phải làm sao? Vì để không hấp dẫn nhân loại, phải ở ẩn tu luyện, tôi sống dễ dàng lắm sao? Sớm biết như vậy, lúc đó tôi cùng đám yêu trong thôn đi đến sở thú cho rồi, có ăn có uống, còn có người chăm sóc hầu hạ, càng không phải chịu tội như thế này.”

Thiếu niên vừa dứt lời, cả cơ thể khổng lồ của Phì Di trực tiếp đập về phía anh ta.

Thời khắc mấu chốt, may mắn Trương Diệp kịp thời bay qua, đẩy thiếu niên sang một bên, mới không bị Phì Di đập trúng.

Thiếu niên cảm kích nhìn Trương Diệp, hai người cũng không kịp nói thêm, bò dậy tiếp tục chạy trốn.

Lúc con Phì Di thứ nhất xuất hiện, Trương Diệp và Gấu trúc, cùng vài người nữa đang hợp thành một đội giết được một con hung thú đã đánh mất thần trí này.

Con Phì Di này xông vào kết giới không bao lâu, Trịnh Kình đã mở kết giới xông ra ngoài. Đám thí sinh nghĩ Đội trưởng Trịnh vẫn còn ở bên ngoài, đều cảm thấy an tâm. Tuy rằng bị khúc nhạc dạo ngắn này làm cho sợ hãi, nhưng cũng không để trong lòng.

Nhưng điều khiến cho chúng yêu không ngờ là bên trong núi Bạch Ly vẫn còn một con Phì Di, mà con Phì Di này rõ ràng thông minh hơn so với con trước một chút, ý thức được rằng không thể phá vỡ được kết giới, nó quay đầu chuyển hướng tấn công sang bọn họ.

Đám Trương Diệp nhìn thấy Phì Di chân đã mềm nhũn, nào dám đánh với nó, không kịp nghĩ ngợi mà xoay người bỏ chạy. Một đường chạy trốn tới đây, cũng đụng phải càng lúc càng nhiều yêu quái.

Yêu lực của Phì Di vô cùng mạnh mẽ, đám yêu quái tép riu như bọn họ căn bản không phải đối thủ của nó, ngoại trừ chạy thoát thân thì không còn lựa chọn nào khác.

Phì Di không công kích được gấu trúc, ánh mắt nó chuyển sang Khổng tước Trương Diệp, xem anh ta thành mục tiêu.

Thiếu niên lao nhanh trên mặt đất, Trương Diệp bay ở trên trời, cả hai đều sử dụng toàn bộ sức lực, nhưng màn này so với Phì Di chỉ nhỏ bé không đáng kể.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phì Di ghim chặt vào Trương Diệp, no phun đầu lưỡi ra, thân rắn khổng lồ như ngọn núi đánh về phía Trương Diệp.

Trương Diệp liều mạng đập cánh, né tránh công kích, nhưng cơ thể Phì Di quá to lớn, anh ta không thể trốn tránh được. Trương Diệp bị Phì Di mạnh bạo ném xuống, thẳng tắp nện trên mặt đất, tạo thành một hố sâu.

Bước chân thiếu niên đột nhiên dừng lại, anh ta nhanh chóng xoay người muốn mang Trương Diệp cùng chạy trốn.

Trương Diệp không thể đứng lên, lúc Phì Di đập lên trên người,anh ta có cảm giác nội tạng mình sắp bị vỡ nát.

Anh ta chịu đựng đau đớn, thấy Phì Di sắp tới gần, vội vã dùng sức đẩy thiếu niên một cái, hét lớn: “Đi! Nhân lúc này! Cậu đi nhanh đi!”

Lúc trước thiếu niên được Trương Diệp cứu một mạng, lúc này nhìn anh ta, lại nhìn Phì Di, cảm thấy khó xử, gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra.

Chần chừ một lát, thiếu niên biết rằng bản thân không thể cứu được Trương Diệp, để không mất mạng vô ích, anh ta nén nước mắt chạy về phía trước.

Trương Diệp nằm trên mặt đất, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy Phì Di, thân hình nó khổng lồ, sừng sững như núi, ánh mắt của nó giống như cự thú quan sát con kiến hôi trên mặt đất.

Anh ta cảm thấy tay chân đều bị đông lạnh, cơn sợ hãi lan ra mọi vị trí trên cơ thể, dưới sự chênh lệch thực lực tuyệt đối như thế này, ngay cả một suy nghĩ phản kháng cũng không mảy may nảy sinh trong đầu anh ta.

Anh ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cái chết.

Trong khoảnh khắc sắp chết này, Trương Diệp đã nghĩ tới rất nhiều điều, làm một con Khổng Tước, từ nhỏ anh ta đã chăm chỉ tu luyện, là niềm kiêu hãnh của cả gia tộc, tới độ tuổi này, anh ta có thể tu luyện tới trình độ như vậy, đã là thành tích rất khó có thể đạt được rồi.

Càng huống chi anh đã thực hiện được mơ ước của bản thân, thành công tiến vào giới giải trí, cũng nhận được danh hiệu ảnh đế mà mình hằng mong ước.

Nếu nói như vậy, anh ta đã không còn gì để tiếc nuối. Điều duy nhất anh ta thấy còn hơi tiếc nuối, có lẽ là vẫn không tìm được bạn đời, cũng chưa có mối tình vắt vai, càng không thể để lại hậu thế.

Anh ta càng nghĩ càng xa, tử vong trong dự tính lại chậm chạp không tới, còn đang hoang mang sao con Phì Di này lại lề mề không chịu ra tay, anh ta nghe thấy tiếng hô từ bên cạnh truyền tới, sau đó một giọt dịch thể lạnh lẽo nhỏ xuống mặt.

Anh cảm thấy hiếu kỳ hé mắt ra, tránh những giọt dịch thể đang nhỏ xuống đất mà ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt không phải là Phì Di, mà là một bóng lưng rất quen thuộc.

“Tiêu Chước?” Trương Diệp sững sờ, vội vàng nói: “Sao cậu lại ở đây?Không phải cậu nói không báo danh à?”

Anh ta hỏi xong lại không nhận được câu trả lời từ Tiêu Chước. Tiêu Chước chỉ quay đầu lại, liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nhanh chóng quay đầu đi, nhìn chằm chằm con Phì Di đang ngồi lùm cây xa xa.

Trong lòng Trương Diệp cảm thấy hoài nghi, ý thức được có lẽ bản thân đã hiểu lầm chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng vẫn không có đầu mối để làm rõ, thấy Phì Di khí thế hừng hực xông thẳng về phía Tiêu Chước.

Trong khoảnh khắc tâm thần đại loạn, không thể suy nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của anh chính là kêu Tiêu Chước nhanh chóng trốn đi.

Nhưng lời chưa kịp nói ra, anh ta trợn mắt há mồm nhìn thấy Tiêu Chước biến ra một cây roi dài.

Cây roi mang yêu lực mạnh mẽ, xung quanh dấy lên ngọn lửa đỏ rực, “Đùng” một tiếng quất lên trên người Phì Di. Ban đầu Phì Di coi thường, vậy mà một roi nhẹ như lông hồng này vừa quất xuống đã mang theo lực lượng ngàn quân, tàn nhẫn đánh bay nó ra ngoài.

Cảnh tượng kinh hoàng này hoàn toàn lật đổ những tưởng tượng trong đầu Trương Diệp, anh ta trợn mắt há mồm sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, dáng vẻ vô cùng hoài nghi nhân sinh.

Tiêu Chước không phải là tiểu yêu yêu khí cũng chẳng có vài cọng sao? Vì sao khi đối phó với Phì Di lại thành thạo điêu luyện như vậy?

Lúc này ở núi Bạch Ly, đám yêu quái nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt đều là vẻ chấn động không thể tưởng tượng nổi.

Đa số bọn họ đều ở khách sạn Gia Nguyên, mỗi ngày ra ra vào vào, ai mà không nhận ra Tiêu Chước chứ.

Trong mắt của bọn họ, Tiêu Chước chẳng qua chỉ là một người bình thường, bởi vậy không quan sát kỹ. Nhưng ai có thể nói cho bọn họ biết, một người bình thường trước quầy khách sạn Gia Nguyên, sao lại có yêu lực cường đại như thế?

Nghĩ đến đây, ánh mắt chúng yêu nhìn về phía Tiêu Chước nửa là ước mơ khâm phục, nửa là cảm thấy lạ lẫm không rõ — một Đại yêu đang yên đang lành lại chạy tới khách sạn làm nhân viên tiếp tân, nghe nói trước đây còn làm shipper, rốt cuộc là có thâm ý gì?

Thế giới quan của những bậc Đại yêu, đám tiểu yêu như bọn họ không thể lĩnh hội được.

Tiêu Chước cũng không biết suy nghĩ trong lòng của chúng yêu, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung ở trên người Phì Di trước mắt.

Sau khi Phì Di bị Tiêu Chước quất một roi đập xuống đất, dường như nó đã bị chọc giận, lại ầm ầm xông về phía Tiêu Chước.

Tiêu Chước cũng không động, chán ghét nhìn Phì Di. Cậu ghét nhất loại yêu quái không có lông, da thịt trơn nhẵn, khiến cho cậu cảm thấy nổi da gà, đương nhiên ngoại trừ Trịnh Kình, xà lân và long lân, hiển nhiên nó không thể so sánh được.

Hai bên đều là đại yêu, hai bên đồng thời xuất chiêu, khoảnh khắc ấy chấn động trời đất, cây cối ở nửa bên đỉnh núi đều bị càn quét, khí thế rầm trời, mang theo uy lực đè ép hết sức khủng bố đáng sợ.

Bên trong thung lũng tất cả yêu quái đều đồng loạt dừng bước, ánh mắt tràn đầy sùng bái khâm phục nhìn trận chiến trước mắt.

Tiêu Chước thành thạo đối phó với Phì Di. Cậu định nương tay giữ lại một mạng cho Phì Di, nhưng Phì Di đã đánh mất lý trí, không thể nói chuyện, chỉ biết đánh ngang đánh dọc, cho dù bị Tiêu Chước đánh cho bị thương, cũng không hề cảm thấy sợ hãi.

Cuối cùng Tiêu Chước không còn cách nào khác, cậu di chuyển xung quanh Phì Di, roi dài trong tay nhắm vào phần gáy của nó.

Chỉ trong khoảnh khắc, roi dài hóa thành lửa đỏ rực.

Năm ngón tay Tiêu Chước nắm chặt, cậu xiết chặt chiếc roi rực lửa, Phì Di khiến cho chúng yêu sợ hãi hồn phi phách tán, trong khoảnh khắc thân xác bị phân tách, nó không còn sức trở mình.

Đến đây, tất cả mọi chuyện đã xong xuôi.

Ở nơi không xa, Xà yêu Xa Bằng thấy cảnh tượng này, vội vàng lại gần Tiêu Chước, cung kính nịnh hót nói: “Tiền bối, ngài nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp nhau ở khách sạn. Không ngờ tiền bối quả thực có yêu lực cao thâm, tiểu yêu thật sự rất khâm phục. Lần này may mắn tiền bối kịp thời ứng cứu, nếu không đám yêu chúng tôi đều gặp nguy hiểm.”

Ông ta nói xong, một hàng chúng yêu đi theo cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Chước tràn đầy nịnh hót tâng bốc.

Tiêu Chước không nói chuyện, cười như không cười nhìn Xa Bằng, cậu nhận ra người này chính là kẻ cực lực phản đối Tư yêu đương nhiệm.

Nghĩ thế, cậu cảm thấy thú vị khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhìn Xa Bằng, ý tứ sâu xa nói: “Vậy theo ông, tôi so với Tư yêu đại nhân đương nhiệm như thế nào?”

Xa Bằng còn tưởng Tiêu Chước cảm thấy hài lòng với những lời nịnh hót của mình. Ông ta từng đứng về phía Côn Bằng vì muốn lấy lòng, bây giờ lại đứng trước mặt Đại yêu, hiển nhiên là người sau càng dễ dàng đạt được mục đích, vì thế không chút do dự đổi đối tượng cung kính từ Côn Bằng thành Tiêu Chước.

“Đương nhiên là ngài lợi hại hơn rồi, Tư yêu đương nhiệm sao có thể so với ngài?” Nói tới Tư yêu đương nhiệm vẻ mặt Xa Bằng tràn đầy khinh thường: “Thời khắc Phì Di xuất hiện, không phải dựa vào ngài mới có thể giải quết được nguy cơ sao. Cái gì mà Tư yêu đại nhân, đến bây giờ vẫn chưa chịu xuất hiện. Nếu ngài muốn cạnh tranh vị trí Tư yêu, chắc chắn Xà tộc chúng tôi sẽ ủng hộ ngài.”

Ông ta ta bày tỏ thái độ một cách rõ ràng, quyết định đầu quân lựa chọn Tiêu Chước làm chỗ dựa.

Khi nói những lời này, ông ta đưa mắt khinh miệt nhìn về phía Trương Diệp — không phải Trương Diệp kiên quyết đứng ở bên Tư yêu sao, không biết bây giờ anh ta còn có thể nói được gì.

Trương Diệp nhìn Tiêu Chước, nhớ tới những lời lúc trước đã từng nói đỡ cho Tư yêu đương nhiệm, nhất thời nghẹn họng, anh ta không biết phải nói gì.

Hơn nữa giờ khắc này nhìn Tiêu Chước, Trương Diệp không khỏi nhớ tới chuyện trước đó mình đã từng mấy lần khuyên cậu tham gia hội tuyển võ, cảm thấy thật xấu hổ.

Dù không thể hiểu được Tiêu Chước là Đại yêu, vì sao lại lựa chọn làm tiếp tân khách sạn, còn chạy đi làm shipper, nhưng đối phương hiển nhiên không muốn bại lộ thân phận.

Anh ta cứ cho rằng Tiêu Chước chỉ là một tiểu yêu, nhiều lần khuyên Tiêu Chước tham gia hội tuyển võ, thật sự không biết tự lượng sức mình.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh ta có thể dễ dàng đột phá bình cảnh như vậy, cũng là do được Tiêu Chước trợ giúp.

Nếu như khi ấy không đột phá được bình cảnh, một kích của Phì Di vừa rồi, đã có thể lấy mạng anh ta.

Là Tiêu Chước đã cứu anh ta một mạng.

“Lúc trước tôi có mạo phạm…” Trương Diệp nói.

Nào ngờ lời chưa kịp nói xong đã bị Xa Bằng đột nhiên cắt ngang.

Xa Bằng cung kính đứng ở bên cạnh Tiêu Chước, nghiễm nhiên bày ra tư thái tùy tùng của Tiêu Chước.

Ông ta chỉ vào Trương Diệp, nói với Tiêu Chước: “Xin ngài đừng bị anh ta mê hoặc, người này và Tư yêu đương nhiệm là một phe. Tiền bối, tôi cho rằng, với thực lực của ngài, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị Tư yêu…”

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ Tiêu Chước vẫn không bày tỏ thái độ, chỉ cho Xa Bằng một ám chỉ cậu và Tư yêu đương nhiệm đối lập, giờ phút này còn đang thích thú xem kịch, bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Vẫn chưa đùa giỡn xong?”

Lúc giọng nói này vang lên, Trịnh Kình cũng đồng thời xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Chước.

Chúng yêu không dám làm càn, vội vàng tôn kính
gọi “Đội trưởng Trịnh”.

Thật ra Trịnh Kình đã tới sớm rồi, chỉ là thấy Tiêu Chước đùa giỡn vui vẻ, anh không quấy rấy cậu. Nhưng kéo dài thì không thích hợp, nên anh chọn hiện thân.

Anh liếc mắt Xà Yêu này đang cung kính nịnh hót với Tiêu Chước, chế giễu Tư yêu đương nhiệm, không khỏi cảm thấy đồng tình với đối phương.

Xà Yêu dương dương tự đắc cho rằng bản thân đã bám được cái đùi lớn là Tiêu Chước, không hề biết rằng bị Tiêu Chước đùa giỡn xoay vòng.

“Chuyện Phì Di tấn công quá đột ngột, là trách nhiệm của Cục quản yêu, Cục quản yêu lập tức sẽ chỉnh đốn tra xét, trận đấu hôm nay tạm dừng, các vị về dưỡng thương. Chờ sau khi thanh lý núi Bạch Ly xong, sẽ có thông báo thời gian thi đấu mới tới mọi người.”

Giọng nói Trịnh Kình mạnh mẽ, chúng yêu không dám phản kháng, gật đầu dạ vâng.

Cũng may lần này có nguy nhưng không tổn hại nhiều, Tiêu Chước đã tới kịp lúc, vì thế mọi người chỉ bị thương, cũng không có thương vong nặng nề.

Trịnh Kình nói xong, anh ngừng lại trong giây lát, liếc nhìn Tiêu Chước, sau đó thong dong nói: “Tôi biết thời gian này các người cảm thấy tò mò về Tư yêu đại nhân, cũng có rất nhiều hiểu lầm. Nhưng Tư yêu đương nhiệm đã được Bạch Trạch cùng với tôi thừa nhận, tất nhiên có thể đảm nhận được trọng trách này, không cho phép nghi ngờ. Vốn dĩ muốn chờ kỳ thi kết thúc, tôi sẽ tiến hành công bố giải thích. Nhưng hôm nay đã xảy ra việc này, cũng không cần phải phiền phức như vậy nữa. Không phải các người rất tò mò Tư yêu đương nhiệm là ai, lại có thể đảm nhiệm chức vị Tư yêu sao? Đáp án đã bày ra ở trước mặt các người rồi.”

Đáp án ở ngay trước mặt? Chúng yêu nghe thế đều như chìm trong sương mù, không hiểu rốt cuộc ý của Đội trưởng Trịnh là như thế nào.

Nhưng chợt, ánh mắt của bọn họ từ Trịnh Kình chuyển tới Tiêu Chước. Mê mang trong đáy mắt dần tiêu tán, hóa thành chấn động không thể tin được.

Lẽ nào, Tiêu Chước — tiếp tân của khách sạn Gia Nguyên, chính là Tư yêu đại nhân đương nhiệm của Cục quản yêu?

Trương Diệp hiểu ra, khoảnh khắc ấy hai mắt anh ta trợn tròn, kinh ngạc không thể tin được mà nhìn Tiêu Chước.

Anh còn nghĩ Tư yêu đại nhân là tiểu yêu, còn mắng đối phương sợ chết? Còn không biết xấu hổ mà nói muốn bảo vệ Tư yêu đại nhân?

Nghĩ tới chuyện cũ, anh ta vô cùng ảo não, nhất thời hận không thể tìm một cái lỗ trực tiếp chui xuống.

Mà Xa Bằng ở bên cạnh nghe thế cũng trợn tròn hai mắt, trong nháy mắt ông ta ngây ngốc, vẻ mặt xám xịt lạnh ngắt, vô cùng hoảng sợ bất an.

Ông ta là kẻ đầu têu tuyên truyền những lời không hay về Tư yêu đại nhân, vừa nãy còn chê bai bai dè bỉu ngay trước mặt Tư yêu đại nhân, nghĩ tới điều này, sắc mặt Xa Bằng lập tức trắng bệch, hai chân mềm nhũn tê liệt ngồi sụp xuống đất.

Tiêu Chước đột nhiên bị Trịnh Kình vạch trần thân phận, cũng không hề cảm thấy tức giận.

Cậu cũng không nhìn khuôn mặt biến hoa phức tạp của chúng yêu, tầm mắt chuyển sang Trịnh Kình, mỉm cười hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Đương nhiên không sao.” Trịnh Kình lắc đầu: “Hai con Phì Di này đều đã mất thần trí, chỉ còn hung tính, con kia cũng đã bị tôi chém chết rồi.”

Anh không muốn nhiều lời, nhanh chóng chuyển đề tài: “Bên này sẽ có người tới xử lý, chúng ta đi trước đi.”

Tiêu Chước gật gật đầu, theo Trịnh Kình đi về phía trước, đi được hai bước cậu quay đầu, vừa vặn đối diện với cặp mặt mê mang đang nhìn mình của Trương Diệp.

Cậu chớp chớp mắt với Trương Diệp, sau đó mới cùng Trịnh Kình bước ra khỏi kết giới.

Ban đầu trong lòng Trương Diệp cảm thấy thấp thỏm bất an, sợ Tiêu Chước sẽ trách tội anh ta, thấy hành động vừa rồi của cậu anh đã an tâm, không nhịn được mà ngây ngô cười.

Xa Bằng trăm phương ngàn kế muốn tìm bám đùi Đại yêu làm chỗ dựa, không nghĩ đến tính trái tính phải, chỗ dựa này lại để cho anh ta bám lên rồi.

Buổi tối ngày hôm đó, trên diễn đàn yêu quái, tất cả những bài viết bôi nhọ, chê bai Tư yêu đại nhân đều bị xóa sạch sẽ, ghim ở đầu trang, là một hot search–

《 Tư yêu đại nhân yêu lực cao thâm, phong tư thanh cao, anh minh thần võ, thông minh tuyệt đỉnh, hào quang tỏa ra hai mươi mét, mang lại cảm giác vô cùng an toàn, ai cũng không thể thay thế được, không phục, mời tranh biện! 》

*

Sau khi Phì Di bị chém chết, dọn dẹp chiến trường, thu thập tàn cục rất tốn công tốn sức. Sau đó phải sắp xếp điều tra tìm hiểu, chờ bảo đảm sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thi đấu lại được tổ chức đã là chuyện của nửa tháng sau rồi.

Lúc này quầy tiếp tân cũng đã tuyển được người, Tiêu Chước cũng đã được điều về bộ phận nhà hàng Trung. Lúc cậu bị điều đi, Thái Cầm Cầm vô cùng tiếc nuối, quản lý bộ phận tiếp tân cũng cực lực muốn giữ Tiêu Chước ở lại. Dù sao Tiêu Chước làm việc rất lưu loát, lại anh tuấn đẹp trai. Từ khi cậu chuyển tới quầy tiếp tân, lượng khách hàng tới khách sạn Gia Nguyên đều tăng lên hơn rất nhiều.

Rất nhiều khách hàng vì muốn được nhìn thấy khuôn mặt này vài lần, cũng chấp nhận vào ở khách sạn Gia Nguyên.

Nhưng Tiêu Chước đã quyết định, cậu cũng không muốn ở lại quầy, quản lý cũng chỉ có thể để cậu chuyển đi.

Nhưng mà trước khi đi, bọn họ vẫn không quên thuyết phục Tiêu Chước, nếu như cậu thay đổi ý định, lúc nào cũng có thể trở về, bộ phận tiếp tân vĩnh viễn hoan nghênh chào đón cậu.

Tiêu Chước vô cùng cảm động nhưng vẫn kiên quyết từ chối, vẫn ôm chặt lấy bộ phận nhà hàng Trung. Đối với cậu mà nói, công việc này tự do hơn, có thể tiếp xúc với nhiều kiểu người hơn.

Ngày hội tuyển võ được tổ chức thi đấu lại, có lẽ Xa Bằng đã bị chịu đả kích nặng nề, ông ta không đến tham gia kỳ thi, nghe nói đã lặn mất tăm rời khỏi Hải Thành.

Trải qua chuyện này, cũng không còn yêu quái nào dám nghi ngờ Tiêu Chước. Ngày ấy, sau khi tận mắt nhìn thấy Tiêu Chước một roi chém giết Phì Di, tất cả bọn họ đều trở thành fan hâm mộ, coi cậu là thần tượng, hình mẫu để học tập.

Nửa tháng sau, Hội tuyển võ kết thúc viên mãn. Trương Diệp phát huy vượt xa bình thường, lấy được vị trí thứ ba, kết quả này đối anh ta mà nói đã rất không dễ dàng.

Hôm nay tan tầm, Tiêu Chước vừa đi ra khách sạn, nhìn thấy Trương Diệp trùm toàn thân đứng ở bên ngoài chờ.

Trang phục của anh ta vô cùng bắt mắt, người đi đường đi qua cũng nhìn chằm chằm, may mắn cũng không có ai nhận ra anh ta chính là ảnh đế Trương Diệp đang nổi như cồn chạm tay có thể bỏng, nếu không nơi này đã bị người ta bu lại nước chảy cũng không lọt rồi.

“Tôi đến vì muốn nói cảm ơn với ngài.” Thấy Tiêu Chước, nháy mắt Trương Diệp đứng thẳng sống lưng, khó che dấu được vẻ nôn nóng sốt sắng.

Tiêu Chước chợt cảm thấy buồn cười: “Lúc anh nói tôi rất sợ chết, không phải như vậy.”

Trương Diệp ngượng ngùng đến mức co ngón chân lại, nói: “Tôi… tôi, khi ấy không biết trời cao đất rộng, ngài đừng chấp…”

Không chờ anh ta nói xong, Tiêu Chước cắt lời: “Không cần cậu nệ như vậy, vẫn như trước đi. Cũng không cần gọi “ngài”, gọi tên tôi là được.”

Nghe được Tiêu Chước không có ý muốn trách tội mình, Trương Diệp thở phào một hơi, cười nói: “Vậy tôi gọi ngài là anh Tiêu vậy.”

Tiêu Chước gật đầu.

Trương Diệp đến tìm Tiêu Chước, một vì muốn nói lời cảm ơn chuyện Tiêu Chước giúp anh ta đột phá bình cảnh, hai vì mời Tiêu Chước đến công ty anh ta làm. Lấy thân phận của Trương Diệp, tất nhiên anh ta không thiếu tiền, anh ta cũng đầu tư vào mấy công ty, nếu như Tiêu Chước đồng ýaaaa, chức vị tùy cậu chọn, tiền lương cũng tùy cậu đề xuất.

Tiêu Chước nghe anh ta nói, cậu kỳ quái hỏi: “Anh đi mời người đều tùy tiện như vậy?”

Trương Diệp nghẹn họng. Điều kiện này là anh ta đề cập riêng với Tiêu Chước, với những người khác tất nhiên sẽ không giống rồi.

Tất nhiên Tiêu Chước cũng hiểu rõ, cậu lắc đầu từ chối lời mời của Trương Diệp, nói cậu cảm thấy rất hài lòng với công việc hiện tại.

Ánh mắt Trương Diệp phức tạp, thực sự không hiểu được sự thú vị của shipper ở đâu, nhưng Tiêu Chước đã nói như thế, anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trịnh trọng hứa với Tiêu Chước, nói sau này nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ, tùy thời gọi anh ta, dù cho lao vào dầu sôi lửa bỏng cũng giúp cậu.

Dù anh ta nói như vậy, nhưng cũng hiểu rõ, lấy thực lực và địa vị của Tiêu Chước, việc anh ta có thể giúp đỡ được Tiêu Chước có lẽ rất ít.

Hai người nói vài câu, Tiêu Chước lái xe điện rời đi trước.

Trở lại biệt thự, vừa vặn đụng phải Trịnh Kình mới tắm xong bước từ trên lầu xuống, hương thơm ngào ngạt của rồng như muốn dụ dỗ người khác.

Ánh mắt tham lam của Tiêu Chước dán chặt lên cơ thể Trịnh Kình. Tuy Trịnh Kình quay lưng lại với Tiêu Chước, nhưng anh cũng thu hết những biểu hiện của Tiêu Chước vào trong mắt, anh không khỏi khẽ nhếch môicười, con ngươi cũng hiện lên sự vui vẻ.

“Thật là bẩn.” Trịnh Kình nói: “Đi tắm rửa trước đi.”

Đã tiếp xúc với nhau thời gian dài, Tiêu Chước cũng quen với tính tình sạch sẽ của Trịnh Kình, bị anh nói cậu cũng cảm thấy bản thân cũng thật bẩn, vội vàng lên lầu tắm rửa.

Tắm xong, Tiêu Chước mặc đồ ngủ, đúng lúc di động lại vang lên,cậu cầm lên nhìn, phát hiện là tiền lương được chuyển vào tài khoản rồi. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng cậu lại phát hiện tiền lương tháng này ít hơn mấy trăm đồng so với dự tính.

Tiêu Chước mở ra cẩn thận nhìn, nhìn thấy khoản tiền bị chênh lệch là do trước đó cậu vắng mặt không có lí do mà bị khấu trừ.

Nhất thời cậu cảm thấy thật là oan uổng, khi ấy cậu còn phải đi cứu người, mà cũng chỉ vắng mặt hơn hai tiếng đồng hồ sao lại trừ nhiều như thế, ngay cả tiền thưởng chuyên cần cũng không có?

Việc này Tiêu Chước không thể giải thích với cấp trên, chạy nhanh xuống lâu, tìm ông chủ Trịnh Kình đưa ra kháng nghị.

Sau khi Trịnh Kình tiếp nhận đơn kháng nghị, cũng cảm thấy đúng là không thích hợp.

Tiêu Chước chờ mong hỏi: “Vậy khoản tiền này còn có thể trả lại không?” Mấy trăm đồng, cậu có thể mua thật nhiều bánh ga tô, bánh quy đó biết không.

“Bù lương rất phiền phức, còn phải giải thích với bọn họ, nhưng tôi có thể lấy danh nghĩa cá nhân bù cho cậu.”

Nói đến đây Trịnh Kình đột nhiên ngừng lại, dường như anh nghĩ tới điều gì đó, giọng anh không được tự nhiên hỏi ngược lại: “Lần trước cậu kịp thời chạy tới Núi Bạch Ly, có công cứu quốc bảo và chúng yêu, tôi có thể thưởng thêm cho cậu một phần thưởng bí mật. Nhưng tiền và phần thưởng bí mật chỉ được lựa chọn một trong hai, tuy nhiên tôi vẫn kiến nghị cậu lựa chọn cái thứ hai.”

Thân làm giám hộ của Tiêu Chước, Trịnh Kình cho rằng anh cần phải cho Tiêu Chước khích lệ thích đáng, để lần sau cậu còn tiếp tục cố gắng.

Tiêu Chước hiếu kỳ hỏi: “Phần thưởng bí mật là gì vậy?”

Trịnh Kình im lặng, anh không nói thẳng cho Tiêu Chước biết, chỉ nói tới lúc đó cậu khắc biết, đảm bảo sẽ không làm cậu thất vọng.

Lúc nói những lời này, anh lại nghĩ tới lúc trước nhìn thấy hình nền Tiêu Chước mới thay, lập tức tưởng tượng miên man, vừa chờ mong, lại luôn suy nghĩ như vậy liệu có quá trực tiếp hay không.

“Thật không?” Hai mắt Tiêu Chước sáng lên, cậu cân nhắc, lẽ nào lương tâm của Trịnh Kình trỗi dậy, cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng cậu, đồng ý chủ động hiến thân để cho cậu gặm vài ngụm?

Càng nghĩ cậu càng cảm thấy kích động sục sôi, nhìn Trịnh Kình kiên định gật đầu, lại tiếp tục gặng hỏi: “Khi nào Phần thưởng bí mật kia mới có?”

Trịnh Kình liếc nhìn Tiêu Chước, anh rất hài lòng khi nhìn thấy biểu hiện gấp gáp không thể chờ đợi nữa của cậu, giả vờ điềm tĩnh nói: “Tối mai.”

Tiêu Chước nghe vậy, yên lặng suy nghĩ, còn có 24 giờ đồng hồ, thời gian sao đột nhiên dài thật dài!

Nhưng vì phần thưởng bí mật kia, cậu có thể chờ.

Bởi vì một câu nói của Trịnh Kình, cả ngày Tiêu Chước đều mất tập trung, thường xuyên ngồi ngẩn người, suy nghĩ miên man rồi cười khúc khích.

Chúc Hưu An rất tò mò, lặng lẽ hỏi có phải Tiêu Chước có chuyện vui không, sao cậu vui vẻ đến vậy.

Có chuyện vui nên Tiêu Chước tinh thần thoải mái, cậu mỉm cười nói đúng là có chuyện vui, nguyện vọng của cậu cuối cùng cũng sắp được thực hiện rồi.

Chúc Hưu An nghe vậy cũng chẳng hiểu ra sao, mờ mịt nhìn sang Đổng Huy, thấy Tiêu Chước không muốn giải thích nhiều, chỉ có thể nói một câu chúc mừng.

Ngày đó vừa tan làm, Tiêu Chước không thể chờ đợi được nữa mà phi nhanh về biệt thự. Thấy biệt thự tối đen, không có một ánh đèn, tất cả đều bị nhấn chìm trong bóng đêm nặng nề, cảm giác cô tịch tĩnh lặng khác thường.

Cậu đi vào phòng khách,đang chuẩn bị hỏi Trịnh Kình đang ở đâu, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm từ trên lầu bay xuống, âm thanh của Trịnh Kình cũng theo mùi hương đó mà vang lên: “Tới phòng ngủ.”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chước vào phòng ngủ của Trịnh Kình. Phòng ngủ cũng theo sở thích thường ngày của Trịnh Kình, mặt đất được khảm các loại ngọc bích, ngọc lục bảo, tường cũng được khảm đá quý, khiến cho toàn bộ phòng ngủ trở nên sáng bóng, sang trọng.

Phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, chính giữa đặt một chiếc giường lớn, trên giường châu báu chất đống sáng lấp lánh, nhìn sơ cũng cảm thấy cộm cộm.

Gió từ bên ngoài thổi luồng qua ô cửa sổ, chiếc rèm lụa mỏng mềm mại bị gió thổi tung lên, phát ra âm thanh xào xạc vui tai.

Tiêu Chước nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện bóng dáng của Trịnh Kình đâu cả. Tầm mắt cậu ngay lập tức dừng lại ở buồng tắm, nơi đó mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, dụ người đến mức lý trí Tiêu Chước đều lung lay.

Cậu kìm lòng, lại không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đáy mắt lóe lên tia sáng, ánh sáng màu máu trong mắt là tham lam và hung tính, nhưng rất nhanh đã bị mạnh mẽ đè ép xuống.

Tiêu Chước khẽ buông rèm mắt xuống, thong thả đi tới cửa phòng tắm, gõ gõ cửa.

Giọng nói của Trịnh Kình ngay lập tức vọng ra, khẽ khàng nhưng không che dấu được sốt sắng: “Vào đi.”

Trái tim Tiêu Chước ầm ầm đập loạn nhịp, khát vọng mãnh liệt tràn đầy trong tâm trí thúc đẩy cậu mau mau mở cửa ra.

Sau khi cửa phòng tắm bị đẩy ra, nhìn thấy bên trong rộng rãi như một sân bóng rổ, một cái bồn tắm rất lớn được đặt dựa vào tường.

Trong bồn tắm, Trịnh Kình hóa thành nguyên hình nằm bên trong, hiển nhiên thân hình vẫn nhỏ hơn rất nhiều, dù sao nếu biến thành kích thước thực tế, phòng tắm này cũng không đủ để anh duỗi lưng.

Tiêu Chước trợn to mắt, ngoác mồm nhìn con rồng vàng trước mắt, bất ngờ sửng sốt đến mức không biết nên phản ứng như thế nào.

Thân rồng được bao phủ một lớp vảy cứng màu vàng, dường như được Trịnh Kình chăm sóc kĩ lưỡng, mỗi cái vảy đều sáng bóng lấp lánh. Đầu kim long đầu giống như trâu, sừng như hươu, môi nhọn, uy phong lẫm liệt, vô cùng đẹp mắt.

Lúc này đôi cánh trên sống lưng khẽ mở ra, lông chim diễm lệ bóng loáng, không hề có một sợi lông tạp màu, dưới lớp lông vũ dài trên đôi cánh, còn ẩn chứa từng chiếc gai bén nhọn, vô cùng nguy hiểm.

Đuôi rồng nhẹ nhàng đánh qua đánh lại, sự khó chịu và nôn nóng ban đầu sau khi thấy Tiêu Chước ngơ ngác nhìn mình của anh đã đã tiêu tan trong nháy mắt.

Anh cười thầm quả nhiên mình không đoán sai, Tiêu Chước thật sự rất thích rất ngưỡng mộ nguyên hình của anh, giờ khắc này vừa nhìn thấy nguyên hình của anh, cậu mừng rỡ sững sờ tới mức tay chân vô thố, quên mất phải làm gì rồi kìa.

Anh đắc chí, lại cố tình rung cánh, kiêu ngạo nhìn Tiêu Chước hơi nghiêng thân thay đổi góc độ, muốn bày ra góc độ khiến cho bản thân mình càng thêm hoàn mỹ.

“Còn ngớ ra đó làm gì?” Trịnh Kình ngẩng đầu, “Nhanh bắt đầu đi.”

Bắt đầu? Tiêu Chước không kịp phản ứng, nghi hoặc không biết phải bắt đầu cái gì? Lẽ nào là muốn để cậu bắt đầu hưởng dụng mỹ thực?

Nhưng sau đó nhìn theo ánh mắt của Trịnh Kình, nhìn thấy bên cạnh bồn tắm có đặt các loại dụng cụ tắm rửa và chăm sóc, đột nhiên hiểu ra, suy nghĩ của cậu và Trịnh Kình cách nhau cả một đại dương bao la.

Cậu vô cùng kích động mong đợi tới hưởng dụng mỹ thực, quần cũng đã cởi ra rồi, Trịnh Kình lại chỉ để cậu qua đây tắm rửa? Lại còn tắm rửa cho Trịnh Kình?

Trịnh Kình không đọc được suy nghĩ trong lòng Tiêu Chước, còn cho rằng Tiêu Chước kích động đến mức quên mất nên làm như thế nào, kiên nhẫn cho Tiêu Chước chút thời gian để phản ứng.

Trong mắt của anh, Tiêu Chước ngưỡng mộ nguyên hình của anh, được anh trao cho cơ hội được lại gần, đụng chạm vào cơ thể anh, chắc chắn Tiêu Chước vô cùng sung sướng cảm động.

Vẻ mặt Tiêu Chước lại rất phức tạp, nhìn những đồ dùng được trang bị chỉnh tề trên mặt đất, lại nhìn cả khuôn mặt Trịnh Kình đều viết “còn không nhanh lên”, im lặng một lát cậu không biết phải làm sao, thử thăm dò hỏi: “Bây giờ tôi còn có thể thay đổi ý định chọn phần thưởng đầu tiên không?”

Lúc đó vì sao cậu lại tin tưởng những lời mê hoặc người khác của Trịnh Kình, không chọn lấy tiền, mà lựa chọn phần thưởng thần bí đòi mạng như thế này?

Giống như sói lẻn vào chuồng dê, dê lại ngây thờ nhờ sói tắm dùm. Dê con tắm rửa sạch sẽ thơm tho ở ngay trước mắt, sói có nên ăn hay không đây? Nếu ăn thì bị bại lộ thân phận, không ăn thì chịu dày vò dằn vặt.

Trịnh Kình không ngờ tới Tiêu Chước đột nhiên lại nói như thế, nhíu mày hỏi: “Không phải cậu rất ngưỡng mộ nguyên hình của tôi à?”

Tiêu Chước ngơ ngác: “Ngưỡng mộ?”

Trịnh Kình nói: “Tôi thấy lúc cậu ở đảo Phỉ Thúy chụp trộm tôi một bức, cậu còn đặt làm hình nền. Rảnh rỗi mỗi ngày cậu đều dán mắt vào điện thoại nhìn tấm ảnh này, không phải ngưỡng mộ thì là gì?”

Anh nói tới cuối câu, giọng nói đột nhiên bén nhọn, càng khiến cho Tiêu Chước có loại ảo giác sắp bị xuyên thủng.

Cậu mở to miệng, phát hiện việc này khó giải quyết rồi đây.

Cậu vội vàng muốn rời đi, sợ sẽ không nhịn được hấp dẫn chết người này, nhất thời mất khống chế cắn Trịnh Kình một cái. Dù sao bây giờ cậu nhìn Trịnh Kình, đều cần sử dụng lý trí để khắc chế bản năng, mới không ra tay với anh.

Nhưng cậu có thể cảm giác được, lý trí của bản thân sắp ở bên bờ vỡ nát.

Chỉ là những lời này không thể nói với Trịnh Kình, nếu không sẽ bị lộ mất.

Tiêu Chước trầm tư suy nghĩ, cũng không thể nghĩ ra lời giải thích hợp tình hợp lý, dưới ánh mắt chăm chú chứa đầy sự nghi ngờ của Trịnh Kình, vì không để anh nghi ngờ, cậu chỉ có thể cưỡng lại mùi thơm đang hút hồn kia, da đầu cứng ngắc đi tới bên cạnh Trịnh Kình.

Trịnh Kình thấy vậy mới chậm rãi thu lại ánh mắt nghi hoặc, anh biết mà, Tiêu Chước cảm thấy vô cùng hứng thú với anh.

Làm một con Kim Long vô cùng tinh tế, đối với việc chăm sóc vảy rồng Trịnh Kình cũng có rất nhiều quy trình, Tiêu Chước nghiêm túc nghe anh giảng giải, cậu có loại cảm giác sứt đầu mẻ trán, không biết vì sao cậu lại tới đây để chịu khổ sở như thế này.

Xét thấy Tiêu Chước không hiểu biết, Trịnh Kình biểu hiện rất có nhẫn nại, trước tiên dạy cho Tiêu Chước cách cọ rửa vảy rồng, dùng một loại sữa tắm nhập khẩu đặc biệt, sau đó còn phải chà từng cái từng cái vảy, sau đó lại chăm chỉ dưỡng thể.

Ban đầu Tiêu Chước còn muốn tìm cớ rời đi, nhưng sau đó lại nghĩ tắm rửa sạch sẽ cũng có ích, ít nhất khi ăn cũng cảm thấy yên tâm, nên chăm chỉ nghiêm túc cọ rửa cho Trịnh Kình.

Trong phòng tắm, Trịnh Kình thu lại móng vuốt, thoải mái hạnh phúc nằm phè trong bồn tắm, đôi cánh khẽ giương ra, tư thái vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái.

Mà bên cạnh anh, Tiêu Chước xắn tay áo, cẩn thận chăm chỉ chà vảy, trông bức tranh này cực kỳ ấm áp hoà thuận.

Nhưng chỉ có mình Tiêu Chước rõ ràng, giờ khắc này cậu khổ không thể tả, bản năng và lý trí đang điên cuồng đấu đá nhau, giằng xé đến sắp nổ tung rồi.

Dụ hoặc ở ngay trước mắt, mùi thơm ngào ngạt, chỉ nhìn thôi cũng không chịu nổi, huống chi Tiêu Chước từng tấc từng tấc vuốt ve đụng chạm, khoảng cách càng ngày càng rút ngắn, khát vọng cũng càng trở nên mạnh liệt, ánh mắt nhìn Trịnh Kình của cậu tràn đầy chờ đợi cùng khao khát, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Trịnh Kình thấy sự biến hóa của Tiêu Chước, anh không biết Tiêu Chước đang chịu đựng nỗi xúc động muốn ra tay với thức ăn, chỉ cho rằng Tiêu Chước miệng chê nhưng cơ thể lại thành thực, vừa rồi ngoài miệng biểu hiện không hề quan tâm một chút nào, bây giờ đã động tay rồi, cũng không thấy cậu kiềm chế bớt lại.

Ngón tay Tiêu Chước đùa giỡn lướt trên vảy rồng của Trịnh Kình, xúc cảm ấm áp mềm mại, rất thoải mái.

Trịnh Kình nhất thời bị ảnh hưởng, trong đầu tưởng tượng lan man, máu nóng vọt lên toàn thân. Anh lặng lẽ nghiêng người, che lại vảy rồng ở chỗ nào đó trên cơ thể bắt đầu không thích hợp.

Tiêu Chước đang tắm tới chỗ này, thấy vậy không hiểu, ra hiệu Trịnh Kình: “Chỗ nào còn chưa cọ rửa.”

Giờ phút này đột nhiên Trịnh Kình vô cùng vui mừng vì mình đang ở nguyên hình, nhìn Tiêu Chước có vẻ không hề thấy gì khác thường.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện