Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 47


trước sau

Tiêu Chước bị kéo lảo đảo đến cạnh thang máy, thấy vẻ mặt Trịnh Kình âm u, nét mặt khó coi, cậu chuẩn bị giải thích. Ai ngờ còn chưa kịp nói gì đã bị anh chặn họng: “Cậu đừng nói gì hết.”

Cửa thang máy mở ra, Trịnh Kình kéo Tiêu Chước đi vào, đợi đến khi thang đi xuống, anh trầm giọng nói: “Nữ Bạt lòng dạ thâm sâu, chưa chắc có ý tốt. Sau này cậu tránh xa cô ta một chút, đừng đến gần cô ta.”

Tiêu Chước trộm dò xét Trịnh Kình, không hiểu sao anh lại tức giận thế, nhưng lúc này im lặng là vàng, cậu gật đầu “Ừm” một tiếng.

Bởi vì máu nóng lên não, Trịnh Kình không nhận ra cả đường đi anh đều nắm chặt tay Tiêu Chước không buông, cũng may bây giờ đêm khuya người thưa, căn bản cũng không có yêu quái nào chú ý, nếu không ngày mai bọn họ truyền tai nhau, yêu giới đều biết cả.

Đến lúc lên xe, Trịnh Kình mới chợt nhận ra, anh buông bàn tay đang nắm chặt tay Tiêu Chước ra.

Lòng bàn tay như bị thiêu đốt nóng hổi, thậm chí còn có chút tê dại. Lúc sau anh lại nghĩ đến Tiêu Chước ngoan ngoãn để anh dắt đi, không hề hất ra, tâm trạng lập tức tốt lên.

Tiêu Chước không hề nghĩ đến chuyện trêu chọc Nữ Bạt, nhưng không ngờ Nữ Bạt ấy vậy mà lại chủ động trêu chọc cậu.

Cậu nghe Trịnh Kình bảo, Nữ Bạt căn bản không cung cấp được đầu mối gì có ích về tên “cuồng ma ăn yêu” kia, chỉ biết tên đó có yêu lực mạnh mẽ mà lại còn hung hăng mất trí, chỉ biết cắn nuốt không ngừng, nếu còn để gã ta ở lại trên đời, chắc chắn sẽ gây hỗn loạn nhân gian.

Nhưng Tiêu Chước vẫn cảm thấy Nữ Bạt còn đang giấu diếm một đầu mối chủ chốt nào đó.

Nữ Bạt tên Tuyên Dung, cô ta thường mặc một bộ đồ màu xanh, tướng mạo xinh đẹp, tóc đen dài như thác. Trong lúc dưỡng thương ở Cục quản yêu, vì có dung mạo diễm lệ, tính tình hiền hòa nên cô ta rất được mọi người chào đón. Dù sao cô ta cũng từng là thần nữ, còn là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều yêu quái, chỉ cần vài ba câu đã mê hoặc thần hồn của chúng yêu đến điên đảo, bọn họ đều nguyện vì cô ta mà xông vào biển lửa.

Tiêu Chước cũng chưa chú ý nhiều đến chuyện này, không có hứng thú với Nữ Bạt. Tuyên Dung và Canh Thần đều là đại tướng của Hoàng đế một phương, Canh Thần tuấn mỹ vô song, Tuyên Dung nghiêng nước đổ thành, hai yêu thường được đồn đãi là một đôi quyến lữ.

Vì thế Tiêu Chước đặc biệt tìm chứng cứ từ phía Canh Thần, Canh Thần lại lắc đầu bảo anh ấy và Tuyên Dung không có liên quan gì đến nhau, nói đến cuối cùng, lại thở dài một câu: “Không cùng chí hướng, không thể cùng chung chạ.”

Lúc đó Tiêu Chước không nghĩ nhiều, giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy câu này của Canh Thần dường như tràn đầy ẩn ý sâu xa.

Hôm nay Tiêu Chước giao cơm xong, cậu ở trong phòng nghỉ nhàn nhã chán chường mà chơi điện thoại, đột nhiên thông báo có người kết bạn.

Người add cậu là Tuyên Dung, ảnh đại diện là ảnh selfie của cô ta. Tiêu Chước vốn định từ chối, cậu khựng lại, nghi ngờ không biết Tuyên Dung rốt cuộc muốn làm gì, nên cậu add cô ta.

Tuyên Dung vừa gửi lời mời kết bạn đã được chấp nhận cô ta lập tức gửi sang một cái emoji đáng yêu, lại hỏi Tiêu Chước: Cậu đang làm việc à?

Tiêu Chước trả lời: Ừ.

Tuyên Dung không bị ảnh hưởng chút nào: Vậy mấy giờ cậu tan làm?

Tiêu Chước nói: Bảy giờ.

Tuyên Dung: Vậy chờ cậu tan làm, tôi sẽ đến tìm cậu [đáng thương] Đến cục quản yêu lâu như thế rồi, tôi chưa được đi ra ngoài. Ở trong cục quản yêu tôi chỉ quen cậu, cũng chỉ tin tưởng cậu thôi, cậu có thể cùng tôi đi shopping được không [thẹn thùng]

Tiêu Chước cầm điện thoại, nhìn chăm chú cái emoji thẹn thùng, lại liên tưởng đến Tuyên Dung, chợt có chút buồn nôn khó chịu.

Sau một lúc lâu mới đáp lại: Được.

Tin nhắn vừa gửi đi, giọng của Chúc Hưu An đột nhiên vang lên: “Đang tám chuyện với ai thế? Nói đến nghiêm túc như thế?”

Cậu ta cứ tưởng Tiêu Chước nói chuyện với bạn cùng phòng, cũng thấy quen rồi, lúc đi qua thì tùy ý nhìn vào màn hình của Tiêu Chước, nào biết vừa nhìn một cái lại phát hiện người mà Tiêu Chước đang nói chuyện cùng là một cô gái, đã vậy còn là vô cô gái siêu xinh đẹp nữa chứ.

Lại nghĩ đến nội dung nói chuyện mà cậu ta mới nhìn lướt thấy, Chúc Hưu An lập tức bị sốc—— Nội dung nói chuyện kia rõ ràng có mờ ám, tràn đầy ái muội, lẽ nào Tiêu Chước ưng cô gái khác rồi, chuẩn bị cắm sừng người bạn cùng phòng kia?

“Không ai cả, một người bạn thôi.” Tiêu Chước nói, cậu bấm tắt màn hình điện thoại, tránh Chúc Hưu An nhìn thấy lại đi bép xép mồm khắp nơi.

Chúc Hưu An còn hơi nghi ngờ, nhìn thấy phản ứng này của Tiêu Chước, lập tức càng chắc chắn rằng mình đã đoán đúng rồi. Nếu Tiêu Chước không làm chuyện gì có lỗi với bạn cùng phòng thì sao lại thấy chột dạ chứ.

Vì thế sau khi đi làm, cậu ta cứ thấy rất không yên lòng, trong đầu không ngừng xoắn xuýt qua lại, một mặt là anh em tốt, một mặt lại là lương tâm, rõ là khó xử.

Xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng Chúc Hưu An quyết định vẫn nên khuyên Tiêu Chước quay đầu là bờ, không thể để cậu đi trên con đường sai trái được.

Bởi vậy sau khi tan làm, Chúc Hưu An nhân lúc Tiêu Chước không phòng bị, tìm được acc của bạn cùng phòng của cậu từ trong điện thoại cậu, rồi nhanh như chớp kết bạn.

Tình cảm của Tiêu Chước và bạn cùng phòng, Chúc Hưu An đều chứng kiến, chỉ cần bạn cùng phòng Tiêu Chước phát hiện sớm một chút, kịp thời quay lại, nhất định có thể ngăn chặn bước đi sai lầm tiếp theo của Tiêu Chước.

Avatar của Chúc Hưu An là mèo. Kể từ khi bị cẩu yêu lừa gạt, giờ cậu ta có chút bóng ma tâm lý đối với chó, ngược lại trở thành con sen cho mèo.

Trịnh Kình nhìn lời mời kết bạn, vừa mới đi ra từ phòng họp, anh không thêm người lạ, thế là trực tiếp bấm từ chối, ai ngờ lúc bấm không để ý, tay trượt một cái, bấm đồng ý.

“…” Trịnh Kình lập tức mở acc của người đó ra, chuẩn bị thuận tay xóa đi.

Nhưng anh còn chưa kịp xóa, đối phương liền gửi cho anh một đống emoji. Mũ xanh, quần áo xanh, bồn hoa màu xanh. Không liên quan gì đến nhau ngoại trừ có màu xanh.

Tâm trạng của Trịnh Kình đột nhiên trở nên rất vi diệu, vẫn cảm thấy cái này hơi lạ thường, thế là không xóa nữa, trả lời lại bằng một dấu chấm hỏi.

Bên kia nhanh chóng đáp lại: Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Tiêu Chước, lúc trước chúng ta từng gặp nhau ở thủy cung. Có một chuyện tôi đã nghĩ rất lâu, không biết có nên nói hay không, nhưng nghĩ lại vẫn thấy nên nói cho anh biết. Lúc nãy tôi không cẩn thận nhìn thấy Tiêu Chước nói chuyện với một cô gái, người đó bảo lúc tan làm đến tìm cậu ấy, hai người còn muốn đi dạo phố các kiểu nữa, nếu anh không có việc gì thì chạy đến đây trước cô gái kia, đưa Tiêu Chước đi trước đi. Nhưng mà anh ngàn vạn lần đừng cho Tiêu Chước biết là tôi nói nhé, cũng đừng giận Tiêu Chước, tôi tin chắc cậu ấy chỉ nhất thời xúc động mà thôi, đợi cậu ấy suy nghĩ cẩn thận rồi, nhất định sẽ biết rằng anh vẫn rất tốt. Anh nhất định phải cho Tiêu Chước một cơ hội ăn năn sửa đổi, tôi ủng hộ hai người!

Trịnh Kình kiên nhẫn xem xong bài luận dài ngoằng, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi, lai có chút sự phức tạp khó có thể nói thành lời: Tiêu Chước bảo quan hệ giữa tôi và cậu ấy là gì?

Mặc dù rất bất mãn hành động của Tiêu Chước, nhưng Trịnh Kình vẫn cảm thấy lời này của Chúc Hưu An nghe như hiểu lầm cái gì.

Chúc Hưu An nói chắc chắn: Anh không cần che giấu, tôi biết hai người là một đôi, tôi là người rất thoáng, tuyệt đối không có tâm lý kỳ thị đâu.

Trịnh Kình nhìn chằm chằm hai chữ “một đôi” này một lúc lâu, lại hỏi: là Tiêu Chước chính miệng nói với cậu sao?

Chúc Hưu An trả lời: Nào có, nhưng tôi có thể cảm giác được, hơn nữa lúc tôi thử cậu ấy cũng không phủ nhận. Tôi biết, chắc chắn cậu ấy lo rằng bọn tôi không chấp nhận. Không sao, tôi hiểu hết mà. Vậy anh có đến đây không?

Trịnh Kình không do dự, đáp: Đến.

Chưa đến lúc tan làm mà Tuyên Dung đã có mặt ở ngoài cửa sau khách sạn, cô ta mặc đồ xanh, diễm lệ vô song, lập tức khiến vô số người xung quanh chú ý, cả nhân viên trong khách sạn cũng lần lượt ra ngoài xem, rối rít hâm mộ bàn tán, bảo chẳng biết ai lại hạnh phúc như thế, lại được một cô gái xinh đẹp như thế đứng chờ ở ngoài.

Chúc Hưu An nhìn qua cửa sổ cũng thấy được Tuyên Dung, không khỏi cảm khái, quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, khó tránh Tiêu Chước lại bị đối phương mê hoặc, dáng vẻ như vậy, muốn không bị mê hoặc cũng khó.

Nhưng dù là vậy, Chúc Hưu An vẫn kiên quyết ủng hộ Tiêu Chước và Trịnh Kình, cực kì khinh bỉ loại hành vi chen chân vào như thế này.

Thấy Tiêu Chước đã nhận được tin mà đi ra ngoài khách sạn, Chúc Hưu An lại vội vàng nhắn tin cho Trịnh Kình, hỏi anh đến chưa, bảo kẻ địch đã kéo quân đến rồi.

Tiêu Chước không hề hay biết chuyện này, vừa ra khỏi khách sạn đã thấy Tuyên Dung.

Hôm nay Tuyên Dung ăn mặc rất được, đứng cùng Tiêu Chước cũng không bị lấn lướt đi vẻ diễm lệ.

Cô ta nhìn thấy Tiêu Chước thì mỉm cười đến gần, lúc sau lại đưa cho Tiêu Chước một phần món tráng miệng được gói kỹ lưỡng, má lúm như hoa lại nở rộ, mong chờ mà nói: “Nghe bảo cậu thích ăn món ngọt, đây là tôi cố tình làm cho cậu đó.”

Nói đến đây, cô ta lại vô ý để lộ bàn tay bị phỏng đến mức hằn dấu đỏ, có chút tủi thân mà nói: “Tôi chưa làm đồ ăn bao giờ, phần tráng miệng này là được học Tư yêu khác, không đủ kinh nghiệm, tay cũng bị phỏng rồi, đau quá à. Cậu ăn thử trước cái đã, xem ngon không?”

Tiêu Chước gật đầu, rất phối hợp mà để lộ ánh mắt lo lắng, lúc sau lại cầm miếng bánh nhỏ lên ăn thử.

Không thể không nói, hương vị của bánh không tệ lắm, nhưng khẩu vị của Tiêu Chước được Trịnh Kình nuôi đến mức kén chọn luôn rồi, ngoại trừ bánh quy hình rồng mà Trịnh Kình mua, cái khác đều thấy không ngon.

Nhưng trước mặt Tuyên Dung, Tiêu Chước kiểu gì cũng phải giả vờ một chút, khen ngợi: “Ngon lắm.”

Nói xong cậu lại chuẩn bị lấy thêm một miếng bánh nữa để diễn cho tới.

Ai ngờ tay còn chưa đụng tới miếng bánh quy, nguyên hộp bánh đã bị Trịnh Kình vừa đột nhiên xuất hiện cầm đi. Trịnh Kình vội vàng tới, sắc mặt anh sa sầm, trông không dễ coi lắm.

Tiêu Chước thấy kỳ lạ, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Cậu vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, Trịnh Kình lại tưởng Tiêu Chước không chào đón sự xuất hiện của anh, ánh mắt nhìn Tiêu Chước lại càng lạnh lẽo dọa người.

Sau đó lại hỏi: “Hai người đi đâu?”

Tuyên Dung hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ Trịnh Kình lại đột nhiên xuất hiện, thành thật nói: “Tôi muốn đi shopping, mua vài bộ quần áo, ở gần đây có trung tâm thương mại nào không?”

Tiêu Chước vừa định nói đã bị Trịnh Kình kéo về phía sau, anh đối mặt với Nữ Bạt nói: “Có. Đúng lúc tôi không có việc gì, đi cùng với hai người vậy.”

Anh căn bản không hề cho Tiêu Chước cơ hội từ chối.

Tiêu Chước quan sát Trịnh Kình, thầm nghĩ lẽ nào Trịnh Kình đã biết dụng ý của mình rồi? Đang giúp cậu phối hợp với màn diễn của Tuyên Dung?

Lúc lên xe, Tiêu Chước theo thói quen muốn ngồi ghế phó lái, nhưng lại bị Trịnh Kình đưa tay ngăn lại, đưa cậu xuống ghế sau, rồi mới để Tuyên Dung ngồi ghế phó lái.

Tiêu Chước có hơi đăm chiêu mà đi xuống chỗ ghế sau, cậu đối mắt với Trịnh Kình một cái, từ ánh mắt phức tạp của Trịnh Kình, cậu xác định anh hiểu được dụng ý của mình, không khỏi thầm nghĩ mình và Trịnh Kình thật sự có thần giao cách cảm, như vậy mà cũng có thể nghĩ giống nhau nữa chứ.

Lúc đến trung tâm thương mại, Tuyên Dung toàn tâm hăng say mua sắm, Tiêu Chước và Trịnh Kình đi theo đằng sau, dung mạo ba người xuất sắc, lập tức khiến rất nhiều người trong trung tâm thương mại chú ý.

Tuyên Dung mua không ít quần áo giày dép, mỉm cười tỏ vẻ đáng yêu mà nhờ Tiêu Chước giúp cô ta xách một chút.

Lúc Tiêu Chước vừa chuẩn bị nhận lấy, Trịnh Kình đã lấy túi đồ qua trước rồi, anh nói bằng giọng cứng nhắc: “Để tôi xách.”

Tuyên Dung hơi ngẩn người, cô ta đánh giá Trịnh Kình, âm thầm cân nhắc, lẽ nào Trịnh Kình thích cô ta nên mới ghen tuông với Tiêu Chước, giành chăm sóc?

Nhưng mà Tuyên Dung có ý với Tiêu Chước, vẫn đang tìm dịp để đến gần đối phương.

Lúc lên cầu thang, cô ta giả vờ trượt chân, sơ suất ngã vào lồng ngực Tiêu Chước, cố ý tiếp xúc thân mật với cậu một chút, ai ngờ còn chưa ngã đã được Trịnh Kình đỡ.

Tiêu Chước nhìn thấy cảnh này, không thể không khen ngợi diễn xuất của Trịnh Kình, diễn như thật ấy, hơn nữa còn làm theo cách trái ngược, điểm này khiến cậu thật sự mặc cảm.

Tuyên Dung được Trịnh Kình đỡ, nhìn vẻ mặt đối phương lại thấy bối rối. Lẽ nào cô ta đoán đúng rồi…?

Đi dạo một lúc, đúng lúc có một bộ phim điện ảnh mới chiếu, Tuyên Dung đề nghị xem, Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không từ chối.

Khi vào rạp phim, vốn dĩ Tuyên Dung ngồi kế bên Tiêu Chước, Trịnh Kình vẫn cứ phải đổi chỗ với Tiêu Chước, trực tiếp chia tách hai người họ.

Thấy thế Tuyên Dung cũng lập tức không chần chờ nữa, gần như xác định là Trịnh Kình thích cô ta, cho nên lúc nào cũng ngăn không cho cô ta và Tiêu Chước ở cùng một chỗ, thỉnh thoảng lại tìm dịp tiếp cận cô ta, muốn chăm sóc cô ta.

Đối với chuyện này, Tuyên Dung cũng không thấy kì quái, dù sao cô ta cũng rất ưa nhìn, số yêu phục tùng dưới làn váy của cô ta cũng vô số kể, Trịnh Kình bị cô ta mê hoặc cũng là chuyện dĩ nhiên thôi.

Xem phim xong, Tuyên Dung vẫn ngồi ghế phó lái, Trịnh Kình đuổi cô ta về cục quản yêu, sau đó lại cùng Tiêu Chước về biệt thự.

Đêm đen như mực, xung quanh tĩnh mịch không tiếng động, Tiêu Chước đã thử phá vỡ sự tĩnh lặng mấy lần, nhưng lại không biết nên nói gì.

Trở về biệt thự, Trịnh Kình đậu xe xong lập tức đi ra khỏi tầng hầm trước, Tiêu Chước vội đi theo bên cạnh, muốn nói chuyện Tuyên Dung với Trịnh Kình, nên gọi tên anh.

Trịnh Kình dừng chân, quay đầu nhìn Tiêu Chước, như đang đợi cậu lên tiếng. Anh cũng muốn nghe lời giải thích của Tiêu Chước.

Ai ngờ Tiêu Chước vừa mở miệng đã nói: “Tuyên Dung…”

Trịnh Kình nhíu chặt mày, không vui mà cắt ngang
cậu: “Cậu đừng nói, tôi không muốn nghe.”

Anh nói xong thì trực tiếp bước nhanh đi, để lại mình Tiêu Chước ngây người ở đó mà vô cùng khó hiểu, diễn thì chỉ là diễn thôi, Trịnh Kình giận cậu gì chứ, lẽ nào anh còn nhập vai chưa thoát được à?

Tiêu Chước suy nghĩ như thế, nhưng cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.

Lúc gần giờ tan làm hôm nay, Tiêu Chước đột nhiên nhận được tin nhắn từ Cao Cầm Nam, hỏi chuyện cậu nói lần trước là thật sao?

Tiêu Chước nhớ tới lúc trước cậu từng nói, lỡ Cao Cầm Nam gặp phải chuyện gì khó bề tưởng tượng thì có thể tìm cậu, cậu trả lời: Phải.

Cao Cầm Nam nhanh chóng trả lời: Vậy khi nào cậu có thời gian? Tôi thật sự gặp phải chuyện hơi kỳ quái, muốn xem xem cậu có thể giúp giải quyết chút không.

Tiêu Chước suy nghĩ, đáp rằng cậu tan làm là qua được ngay, bảo Cao Cầm Nam cho cậu địa chỉ.

Cậu vừa gửi tin đã nhận được địa chỉ đối phương gửi đến, trông có vẻ là biệt thự nhà Cao Cầm Nam.

Sau khi tan làm, ra khỏi khách sạn, Tiêu Chước vốn định một mình đi trước, ai ngờ gặp phải Tuyên Dung rồi lại Trịnh Kình. Bọn họ hiển nhiên đều đang đợi cậu, nhìn thấy Tiêu Chước đã lập tức đi thẳng đến.

Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình, sắc mặt đối phương xám xịt, sát khí nặng nề trong đáy mắt. Trịnh Kình nhập vai rất sâu, Tiêu Chước nhìn anh cũng có hơi hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào đối phương.

“Tiêu Chước,” Tuyên Dung mặc một bộ sườn xám, khắc họa lên đường cong cơ thể uyển chuyển thon thả, rất gợi cảm yêu kiều. Cô ta vừa nói vừa âm thầm muốn dán vào bên người Tiêu Chước: “Gần đây vừa mới mở một quán cà phê, chúng ta cùng đi uống thử đi?”

Cánh tay trắng như sứ của cô ta sắp sửa đụng vào Tiêu Chước đột nhiên bị Trịnh Kình kéo ra xa. Tuyên Dung cũng không tức giận, chỉ cho là Trịnh Kình đang ghen tị, không cố dựa vào người Tiêu Chước nữa, cô ta xoay người dịu dàng đưa ánh mắt quyến rũ về phía Trịnh Kình.

Mặt Trịnh Kình lập tức tái xanh. Tiếp đó anh trừng mắt với Tiêu Chước, không thành tiếng chất vấn: Người phụ nữ như thế này, rốt cuộc cậu thích cô ta ở chỗ nào? Lẽ nào chỉ nhìn mặt thôi?

Tiêu Chước không hiểu sao bị Trịnh Kình trừng mắt, chỉ tưởng Trịnh Kình đang phụ cậu diễn kịch, thế là cũng cố gắng trừng mắt lại.

Tuyên Dung nhìn dáng vẻ hai người tranh đấu, không nhân nhượng vì cô ta, nụ cười càng sáng lạn đắc ý hơn.

“Tôi phải đến một nơi, không đi cùng cô được.” Tiêu Chước trừng Trịnh Kình xong, lại nói với Tuyên Dung.

Sau khi Trịnh Kình bị Tiêu Chước trừng mắt thì tức hết chỗ nói, chỉ muốn kéo cậu đi, nhất thời không nói gì nữa, trái lại Tuyên Dung phản ứng trước, hỏi Tiêu Chước muốn đi đâu.

Tiêu Chước kể đơn giản lại chuyện của Cao Cầm Nam, Tuyên Dung lập tức tỏ vẻ muốn đi với cậu, Trịnh Kình nhìn Tuyên Dung, lại nhìn Tiêu Chước, vẻ mặt không nói cũng rõ.

Bởi vì cuối cùng có ba yêu quái xuất hiện ở biệt thự nhà Cao Cầm Nam.

Biệt thự Cao Cầm Nam ở không xa chỗ Trịnh Kình, lúc bọn họ đến, Cao Cầm Nam đã ở nhà chờ lâu rồi. Bảo vì Lý Dương phải đi công tác nên lúc này không có ở nhà.

Tiêu Chước giới thiệu sơ qua Trịnh Kình và Tuyên Dung với cô, Cao Cầm Nam mỉm cười mở lời chào, cũng không hỏi nhiều. Trong nhà bọn họ còn có một người giúp việc, phụ trách nấu cơm, quét dọn, làm vệ sinh, rất nhanh giúp việc đã pha trà rồi bưng lên cho mọi người.

Tiêu Chước ngồi trên sô pha, nghiêm túc đánh giá Cao Cầm Nam, phát hiện cô còn tệ hơn đêm đó, rõ ràng Cao Cầm Nam tiều tụy đi rất nhiều. Lúc này trên mặt cô đầy vẻ mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, hình như không ngủ ngon, hoặc đã bị thứ gì đó dọa sợ.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cao Cầm Nam gật đầu, trông có chút thần hồn chưa ổn định, đầu tiên cô uống một ngụm trà để tỉnh táo lại sau đó lại nhìn xung quanh, lúc này mới từ từ nói: “Đêm đó tôi ra bờ hồ, thật ra là để đi giải sầu, không ngờ lại trùng hợp gặp được cậu. Khoảng thời gian này, quanh tôi liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện lạ.”

“Đầu tiên là đi trên đường chẳng hiểu tại sao lại suýt bị chậu hoa rơi trúng, lại còn suýt chút xảy ra tai nạn giao thông, một chiều nọ lúc tôi đi về nhà, thắng xe tự nhiên không ăn… Quanh tôi toàn là chuyện nguy hiểm chí mạng, giống như không thể trốn khỏi vậy.”

“Nếu thật sự là số mệnh thì cô không còn sống đến bây giờ đâu.” Trịnh Kình bỗng nhiên lên tiếng: “Cô đã điều tra những người khả nghi bên cạnh mình chưa?”

Cao Cầm Nam gật đầu: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ là có người muốn hại tôi. Kinh doanh của công ty chúng tôi phát triển cũng không tệ lắm, rất nhiều đối thủ đều muốn gây phiền phức cho chúng tôi. Nhưng tra đi tra lại cũng không tìm thấy chứng cứ, tất cả mọi chuyện thoạt nhìn giống chuyện ngoài ý muốn hơn.”

Tuyên Dung ngồi bên cạnh Trịnh Kình, vẫn chỉ trưng vẻ mặt nhàm chán, lúc này đột nhiên cười nói: “Chồng của cô thì sao? Cô có từng nghi ngờ anh ta không?”

Cao Cầm Nam nghe thế thì nhìn về phía Tuyên Dung, đột nhiên bật cười, lắc đầu lia lịa, giọng nói đầy chắc chắn: “Cô Tuyên nói chuyện buồn cười quá, tình cảm của tôi và chồng tôi rất tốt, anh ấy rất săn sóc tôi, tuyệt đối sẽ không làm hại tôi. Điểm này tôi tin tưởng anh ấy. Không lừa mọi người, thật ra cơ thể tôi cũng không khỏe, bác sĩ nói có thể sau này tôi không có con được. Không có con được là một chuyện vô cùng tàn nhẫn đối với một người phụ nữ, lúc ấy tôi suýt nữa đã không chống đỡ nổi nữa, may mà có chồng tôi an ủi tôi, ủng hộ tôi, nếu không có anh ấy, có thể tôi sẽ không thể thoát khỏi giai đoạn trầm cảm kia. Hiện tại chúng tôi đã chuẩn bị nhận con nuôi, cho nên anh ấy tuyệt đối không thể nào hại tôi.”

Tiêu Chước gật đầu, đêm đó cậu cũng tận mắt nhìn thấy Cao Cầm Nam và Lý Dương ở cùng nhau, tình cảm hai người rất tốt, Lý Dương cũng rất quan tâm Cao Cầm Nam, không có vẻ sẽ gây tổn hại đến cô.

“Không lẽ cô đã phát hiện ra chuyện gì sao?” Tiêu Chước hỏi.

“Ừ.” Cao Cầm Nam gật đầu, lại thật cẩn thận nhìn xung quanh một lần nữa. Giọng cô thật nhỏ, nói: “Tôi cảm thấy, xung quanh tôi từng giây từng phút đều có hai con mắt đang nhìn chằm chằm mình, một cảm giác vô cùng đáng sợ, Lý Dương vẫn thấy tôi hơi suy nhược thần kinh, còn đưa tôi đi gặp bác sĩ. Nhưng mấy ngày nay, tôi cuối cùng cũng phát hiện ra nó rồi.”

Lúc nói đến “Nó”, vẻ mặt Cao Cầm Nam vô cùng sốt sắng, dùng sức nắm chặt ngón tay, mỗi dây thần kinh đều căng chặt: “Tối hôm đó, tôi ngủ thẳng đến nửa đêm thì gặp phải ác mộng, sau đó không ngủ lại được nữa, định đi vòng vòng ban công một chút. Vừa mới mở cửa ban công, tôi lại nhìn thấy một bóng người lén lút nhảy xuống từ trên ban công.”

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Cao Cầm Nam như không thể tưởng tượng nổi: “Là một con gấu bông rất nhỏ, loại rất thường thấy, nó sống dậy, cứ mãi nhìn tôi và Lý Dương. Chắc là khó tưởng tượng lắm đúng không? Một con gấu bông lại sống dậy, còn biết suy nghĩ rồi hành động nữa. Lúc đó tôi bị dọa đến choáng váng, còn tưởng mình gặp ảo giác, nhưng sau đó, tôi lại mơ hồ nhìn thấy nó vài lần, cuối cùng tôi mới nhận ra, tôi không gặp ảo giác, con gấu bông nhỏ kia thật sự tồn tại, thậm chí nó vẫn còn bám theo tôi, muốn giết tôi…”

Cao Cầm Nam vừa nói vừa cười mà lắc đầu: “Chuyện này có nói thì chắc mọi người cũng khó tin nổi…”

Tiêu Chước lắc đầu, cắt ngang cô: “Không, bọn tôi tin.”

Cao Cầm Nam kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào cậu thật sự là thiên sư à?”

“Không phải.” Tiêu Chước nói: “Nhưng con gấu bông mà cô nói, có thể chúng tôi có thể giúp cô giải quyết. Cô đã bảo nó vẫn luôn bám theo cô chờ thời cơ. Vậy không chừng bây giờ nó cũng đang nấp trong góc nào đó, vẫn đang trộm nhìn chúng ta.”

Cậu nói xong lập tức nghiêm túc cảm nhận yêu khí xung quanh, yêu khí trên người Cao Cầm Nam rất nhạt, nếu con gấu bông nhỏ kia thu yêu khí lại chưa chắc họ có thể phát hiện được.

Nhưng giọng Tiêu Chước vừa dứt, đèn trong phòng khách bỗng chớp nháy, lúc sáng lúc tối, có chút âm trầm quỷ dị.

Tối nay không trăng, ngoài cửa sổ là bóng đêm đen tối nặng nề, Cao Cầm Nam bị một màn quỷ dị này dọa sợ đến mức cuộn mình trên sô pha, ánh mắt kinh khủng cảnh giác mà đánh giá xung quanh.

Ba người Tiêu Chước thấy nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tư thế cũng không thay đổi, con gấu bông này trước mặt bọn họ chỉ như đang múa rìu qua mắt thợ.

Nhưng mà đối phương chủ động ra tay, ngược lại sẽ để lộ yêu khí. Ba người Tiêu Chước còn hiểu ý ngầm, chỉ vờ như chưa phát hiện, vẫn ngồi trên sô pha như cũ, chờ yêu vật kia chủ động đến gần.

Vào khoảnh khắc đèn trần sáng lên, ở trên cầu thang của tầng hai biệt thự đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, xung quanh lại rơi vào bóng tối, nó đột nhiên nhảy lên, móng tay sắc nhọn dài thòng chĩa thẳng về phía Tiêu Chước, có vẻ nó cảm thấy Tiêu Chước trông dễ bắt nạt nhất.

Tiêu Chước ngồi đó không cử động, mặc yêu vật kia tới gần, chỉ ngay lúc móng tay dài kia đến ngay trước mắt, cậu mới đột nhiên vươn tay, rất tùy ý mà bắt lấy yêu vật kia.

Cùng lúc yêu vật kia bị bắt giữ, đèn trần cũng dừng chớp, xung quanh lại sáng sủa trở lại.

Cao Cầm Nam nhìn thứ Tiêu Chước bắt trong tay, lập tức la lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, nói: “Chính… chính là nó! Thứ mà đêm đó tôi nhìn thấy là nó!”

Cô vừa nói vừa lùi về sau, từ xa đánh giá con gấu bông nhỏ kia.

Kích cỡ của gấu bông nhỏ cũng không lớn, trên người mặc một đồ len màu hồng. Áo len kia dơ hầy, cũng rất tồi tàn, có thể nhìn ra là đã mặc nhiều năm, mà kỹ thuật đan áo của người này cũng không tốt, đan lỏng lẻo rời rạc, chỗ chật, chỗ rộng.

Dường như không ngờ rằng Tiêu Chước có thể dễ dàng bắt lấy nó như thế, đôi mắt màu đen của gấu bông nhỏ giận dữ trừng cậu, nó nghiến răng nghiến lợi, lại vươn móng tay sắc nhọn muốn cào Tiêu Chước, nhưng tay đều quá ngắn nên căn bản không cào tới Tiêu Chước, dáng vẻ trông có chút buồn cười.

Tuyên Dung cười tủm tỉm nhìn gấu bông nhỏ, thấy tình trạng này thì cười khúc khích, lại đưa tay sờ đầu gấu bông nhỏ, cười nói: “Vẫn rất đáng yêu mà.”

Gấu bông nhỏ tức tối nhe răng về phía Tuyên Dung, há miệng cắn tay cô ta, Tuyên Dung cũng không giận, vẫn cười nhìn gấu bông nhỏ.

Hàm răng gấu bông nhỏ sắc bén, định cắn một cái đứt ngón Tuyên Dung, ai ngờ vừa cắn một cái, ngón tay Tuyên Dung không đứt mà răng nó rụng cả. Gấu bông nhỏ thấy cảnh đó thì mắt tràn ngập kinh sợ, lập tức nhận ra ba vị này e là những nhân vật mà nó không thể nào trêu chọc được.

Tuyên Dung nhìn vẻ mặt vừa kiên cường vừa sợ hãi của gấu bông nhỏ này, nhất thời cảm thấy đáng yêu, tới gần nhéo mặt gấu bông nhỏ, tùy tiện làm càn mà vò nhéo một hồi, khiến gấu bông nhỏ tồi tàn đầy vẻ “sống không còn gì hối tiếc”.

Tiêu Chước lay lay gấu bông nhỏ đang định giả chết, lạnh lùng nói: “Nói đi. Chuyện này rốt cuộc là sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện