"Dear, chế bay sang Trung Quốc tối nay nhé, chiều thứ Tư về."
"Hey, chế sắp đi sao Dear không biết gì hết vậy?"
"Thì hàng mà người ta gửi về lần gần đây nhất kìa, tệ hại, nhếch nhác! Giống như cái thằng shipping mà chế đang dùng dịch vụ của nó vậy. Kệ mẹ nó luôn! Chế sẽ tự mình đi bàn chuyện, tự mình đi kiểm soát và tự mình chửi nữa. Để cho nó biết là khi mà đã lên giá rồi, mà hàng tệ hại, thiếu chất lượng, chế sẽ trả đũa tận nơi. Nếu kỳ này thật sự không nổi, chế sẽ ngưng đặt hàng từ Trung Quốc. Chịu trả đắt tiền lấy hàng từ tụi Nhật Bản, tụi Hàn Quốc còn đỡ hơn!!!"
"À, dạ, dạ."
"Chính vì vậy, nếu mày định về nhà tuần này thì giặt 3 giỏ đồ giùm chế đó. À, và đừng quên lau kính cho sạch, đổi ga trải giường phòng chế nữa..."
Cuộc trò chuyện với chị gái yêu dấu tối qua chạy vụt vào trong đầu của người vừa mới mở mắt ra vào buổi sáng ngày mới, mà không muốn nói rằng bây giờ ớn lạnh thay cái người mà chế sắp đi làm ầm làm ĩ và không muốn nói rằng dù bàn bạc với nhau không nên chuyện, nhưng khi chế Dream đã chửi, dù cho nghe không hiểu cũng phải ỉu xìu thôi.
Và chơi ra lệnh làm việc cả đống như vậy, bạn nghĩ rằng chàng Daranpat sẽ làm thế nào?
"À, tuần này Dear về nhà không được, chế ơi. Phải làm cho xong bài tập thực hành Vật lý."
Thì kiếm đường chuồn không về nhà chứ sao.
Dear suy nghĩ trong khi bật người dậy ngồi với đầu tóc bù xù trên giường. Quay qua nhìn đồng hồ thấy được là 10 giờ hơn rồi mới chống tay đứng dậy.
"Thứ Bảy anh Porsche vào công ty mà... Vậy là hôm nay được chiếm phòng!". Dear lầm bầm với chính mình trong khi cầm lấy khăn lông được treo sẵn rồi đi nghiêng ngả ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng tắm chung của cả căn phòng.
"Hôm nay thằng Sun có về nhà không ta? Tới nằm chơi Winning Eleven ở phòng nó thì hơn."
Vừa nói với chính mình, vừa tắm, vừa ngâm nga bài hát. Mãi cho tới khi nhận ra là lúc tắm xong rằng... quên đem quần áo vào.
"Kệ nó, anh Porsche không có ở nhà. Mà có ở thì cũng là con trai với nhau mà.". Nói rồi lắc đầu với sự đãng trí của chính mình. Tay thì thoa phấn trẻ em (mà không muốn nói với ai rằng nghiện dữ lắm, không có thì sẽ chết), sau đó thì quấn khăn lông quanh eo.
"...Nhưng em đánh mất người mà em yêu nhất cuộc đời~~ Người sẵn sàng làm mọi thứ, người sẵn sàng cho mọi thứ~~..."
"Ơ, dậy rồi hả Dear?"
Trong khi đang banh miệng ra hát một cách hạnh phúc, trong đầu thì nghĩ rằng làm một đĩa cơm chiên rồi đi nằm lăn lộn ở phòng thằng Sun thì hơn. Nhưng rồi, kế hoạch liền vỡ tan tành trong không khí khi tiếng chào hỏi của chủ nhân căn phòng xé toạc bầu không khí bay tới.
Chết mợ... anh Porsche ở nhà.
Trong lòng thì nghĩ rằng tiêu rồi, nhưng chân lại không nhúc nhích, kiểu như cảm xúc của người đang sốc vậy. Tưởng đâu anh ấy không ở nhà, nhưng chơi ló đầu ra từ nhà bếp. Kia kìa, anh ấy đeo tạp dề nữa.
Trái tim quái quỷ đừng có đập mạnh chứ! Chỉ việc anh Porsche đeo tạp dề... Chỉ việc đeo tạp dề... Chắc chết! Đúng đẹp trai luôn!
"Hừ hừ, rồi tại sao đứng yên vậy? Không lạnh hả?". Purin quét mắt nhìn nhóc nhỏ mà lúc này mái tóc màu đen ướt đẫm áp sát vào khuôn mặt trắng trẻo của nó. Và ánh mắt không nhịn được mà nhìn thấp xuống một chút... Làn da trắng có cái gì đó nó nổi bật lên, cái eo nhỏ chỉ có chiếc khăn lông quấn sơ sài...
Tiếng nói có vẻ như đã kéo thần trí của người đứng hình quay trở lại tức thì.
"Lạnh?... Không, không lạnh. Ôi, lạnh cái gì! Chỉ là quấn khăn lông đi lại thôi mà. Ai ai cũng làm, đâu thấy lạ chút nào đâu.". Anh Porsche không có hỏi nhưng người đột nhiên mắc cỡ lại nói lia lịa. Có vụ nghiêng người tránh ánh mắt của người trước mặt một chút nữa.
Nếu thằng Shin-chan nói rằng mày đừng cư xử như cô gái nhỏ được không, thì cậu sẽ trả lời liền luôn... Ờ, tao xấu hổ! Rõ ràng chưa?
"Anh cũng đâu có nói gì đâu. Vậy đi mặc đồ rồi tới ăn sáng đi. Có bánh mì nữa đó, anh nhờ cô lao công mua giùm hôm qua.". Anh Porsche nói với giọng ngang ngang, bằng phẳng. Nhưng tại sao người nghe lại cảm thấy rằng ánh mắt anh ấy làm cho nóng nóng, lạnh lạnh sao sao ấy không biết. Hơn nữa còn nhìn thấp hơn cằm của cậu nữa chứ.
Nhìn cái gì vậy?
Chỉ biết hỏi chính mình trong khi định quay người trở về phòng. Không khỏi có vụ xiết chặt khăn lông một chút. Tại vì không có kích cỡ bằng nòng súng cỡ bự như ai đó, nên không đủ chai mặt để khoe rằng ba đã truyền lại cho bản thân tới cỡ nào.
"Khoan, Dear!"
Gọi chi vậy ạ? Lạnh đó!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng chân lại dừng bước, nhìn người to con đi ngang qua mặt mình mất tích vào trong phòng tắm rộng. Và khi trở ra...
*Phụp*
"Lau đầu đi, một hồi bệnh. Dễ bệnh từ nhỏ mà.". Rồi anh Porsche đặt cái khăn lông nhỏ lên cái đầu tròn tròn, bàn tay to thì đưa lên vò nhè nhẹ. Hơn nữa còn cúi xuống mỉm cười làm cho người nghe thấy ấm lên trong trái tim.
"Dear không có dễ bệnh nhé.". Nhưng không khỏi cãi lại.
"Vậy đứa trẻ nào từng khóc lóc ỉ ôi với anh rằng cái tên nước mưa khùng điên làm cho Dear bệnh luôn rồi."
*Xà*... Xin thề rằng không có xấu hổ. Chỉ là gò má nó nóng lên mà thôi. Và tình huống lúc nhỏ lại hiện ra mà không hỏi chủ nhân ký ức rằng có cần nó vào lúc này hay không.
Hồi nhỏ, chắc cỡ 7, 8 tuổi, cậu lì lợm đi tắm mưa với thằng Lexus. Qua ngay ngày hôm sau, cảm thôi chưa đủ, còn bị sốt cao. Còn thằng bạn thân ấy hả? Không thấy bị gì hết. Còn có mặt mũi lôi anh trai qua thăm, hơn nữa còn chọc ghẹo rằng thằng Dear yếu đuối. Còn anh Porsche thì trách móc nó.
Rồi anh Porsche được bé trai Daranpat khóc nhè với mình (lúc đó hình như nhớ là mama không cho chế Dream tới gần bởi vì sợ bị lây cảm), mách dữ dội luôn rằng mưa làm cho Dear bệnh. Hơn nữa không có ai để làm nũng bởi vì mama phải đi làm, thế là nạn nhân của đứa trẻ đang bệnh chính là anh Porsche đây.
Và bạn có hiểu từ "làm nũng" không? Bé trai 7, 8 tuổi nũng nịu khóc nhè đòi anh trai nhà bên cạnh ở lại bầu bạn suốt.
Và cái ký ức kia, mày đừng vụt tới nhiều vậy chứ! Càng bay tới, tao càng xấu hổ rằng đã có ký ức hồi nhỏ với anh Porsche nhiều tới cỡ nào.
"Thì lúc đó Dear vẫn còn nhỏ.". Lầm bầm nhỏ tiếng trong khi chịu đứng yên cho anh Porshe vò khăn lông trên đầu cậu nhè nhẹ. Và đối phương cũng không nói gì, ngoại trừ...
"Hừ hừ"
Ghét cái tiếng cười hừ hừ này! Ờ, biết là hồi nhỏ Dear thích làm nũng! Hài lòng chưa ạ?
"Rồi, đi mặc đồ, mắc công một hồi lại sốt nữa. Xong rồi ra ăn cơm.". Lời mà người nghe gật đầu lia lịa một cách dễ bảo rồi quay người bước vào phòng. Nếu không phải bởi vì...
"Dear!"
"Dạ?". Đáp lời rồi quay qua nhìn vào mắt, làm cho người trưởng thành đẹp trai mỉm cười tươi lại. Đôi mắt long lanh đó mang lại cảm giác dịu dàng một cách không tả được. Sau đó Purin liền nói ra với giọng điệu dịu dàng.
"Đối với anh... Dear lúc nào cũng là đứa trẻ mà anh phải chăm sóc hết."
"..."
"...orsche..."
"Hửm?". Purin lên tiếng trong cổ họng một chút khi nhóc nhỏ nói điều gì đó. Và điều đó làm cho Dear ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt.
"Anh Porsche đúng điên... Dear lớn rồi đó!!!"
*Păng*
Chắc người khác sẽ nghĩ rằng nhóc nhỏ này đang nổi giận vì bị xem là trẻ con. Nhưng không phải đối với Purin, người đã bắt đầu biết rằng mỗi lần Dear nói rằng cậu điên, có lẽ là nó... mắc cỡ.
Hơn nữa... Mặt nó đỏ gắt luôn đó.
"Hừ hừ, chỉ lớn cái thân thì có, nhóc nhỏ.". Nói xong liền trở lại vào nhà bếp lần nữa, chuẩn bị thức ăn cho con Toob mà cậu phải chuộc lỗi với nó một chút vì cả tuần gần như không thời gian dành cho nó.
Ơ, thì chó con nói là phải trao tình yêu, sự ấm áp mọi lúc đó. Sợ nhóc Dear sẽ thiếu thốn tình cảm mà.
*****************************************
"Anh Porsche thiệt là! Tại sao thích làm cho Dear mắc cỡ quá vậy!!!"
Ngay khi quay trở lại vào phòng, Dear chỉ biết kêu lên nói với chính mình. Hai tay nắm chặt khăn lông trên mái tóc, ánh mắt của anh Porsche lúc nói rằng phải chăm sóc đó vẫn còn vương lại sau mí mắt mà cậu không gạt bỏ được.
"Còn mày đó, Dear! Sao nói rằng anh ấy quyến rũ qua thì quyến rũ lại? Thế này là sao? Anh Porsche chỉ nói như vậy thì mày lại bỏ trốn nữa rồi. Trả lời đi chứ rằng..." ...Dear cũng tình nguyện cho anh chăm sóc.
Vẫn chưa kịp cho lời cực kỳ gây nhột vuột ra khỏi miệng của Dear, lông tơ cả người đã dựng đứng với suy nghĩ của chính mình. Hơn nữa còn trợn to mắt khi nghĩ rằng suy nghĩ của chính mình... đáng để bỏ vào bao rồi thả trôi ra biển.
"Ôi, mày đừng lẳng lơ lên từng ngày vậy chứ, Dear! Đừng nhé mày! Đừng ra vẻ đáng yêu như vậy đó!". Vò đầu chính mình lần nữa trong khi bước giậm chân tới phía trước tủ quần áo, kéo cánh cửa âm tường ra. Thế là thấy hình ảnh phản chiếu từ tấm gương cỡ lớn bên trong.
Hình ảnh cậu nhóc trắng trẻo nếu không tính cái gò má đỏ đỏ có cái gì đó... rất nổi bật.
"Hey, núʍ ѵú tao dựng đứng!!!". Dear kêu vang lên rồi cúi xuống nhìn ngực có hạt nhỏ nhỏ của mình mà lúc này đang chiến đấu với không khí lạnh bên ngoài và dựng đứng lên. Ngay cả nhìn trong gương còn biết là nó dựng đứng, vậy thì cái mà cậu nghĩ rằng anh Porsche nhìn đúng lâu...
"Chắc không đâu. Anh Porsche mà nhìn núm của mình ấy hả?... Không đâu... Chắc không phải đâu... Rồi mày lại láo lếu dựng đứng lên chi vậy? Xấu hổ lắm đó! Đúng xấu hổ luôn!". Không tìm được chỗ trút ầm ĩ thế là đổ lên nó luôn. Trong khi tay thì với tới cầm lấy quần áo để mặc vào một cách qua loa. Cảm thấy rằng càng ở truồng lâu thì lại càng nguy hiểm sao sao ấy không biết.
Chắc anh Porsche không nguy hiểm đâu (?) nhưng nguy hiểm ở chỗ cậu sẽ đi cư xử khùng khùng cho anh Porsche chọc thì đúng hơn. Nhưng có một câu hỏi vang vọng trong lòng...
"Rốt cuộc lúc nãy anh Porsche nhìn núm của Dear thiệt hả?"
Câu hỏi mà chắc chỉ có một mình Purin mới trả lời được.
*****************************************
"Anh nghĩ gì mà lại làm đồ ăn sáng cho Dear vậy nè?"
Sau khi kết thúc bữa ăn sáng kiểu Mỹ bao gồm thịt xông khói, xúc xích, trứng đánh, bánh mì nướng cùng với bơ và mứt (và chắc chắn rằng là tay nghề của chủ nhân căn phòng), cuối cùng là Ovaltine ấm ấm. Cái người mà bây giờ đang mặc áo bóng rổ cỡ to cùng quần đá banh bắt đầu quay qua quan tâm người đang đọc tin tức qua iPad của chính mình.
Câu hỏi làm Purin rời mắt quay qua nhìn trước khi đóng tin tức đang đọc rồi khuôn mặt đẹp trai liền hiện lên nụ cười nhạt.
"Bù đắp thời gian cho đó mà."
"Bù đắp thời gian? Thời gian gì vậy anh?"
"Thì thời gian chăm sóc bé cún của anh chứ gì. Anh sợ chó của anh sẽ bị thiếu thốn hơi ấm."
Dear chỉ biết khựng lại, trợn to mắt với người nói ra bằng giọng điệu pha lẫn tiếng cười. Nói xong còn có mặt mũi nâng ly cafe lên nhấp môi một chút nữa, kiểu mà người nhìn cảm thấy làn da gò má của mình nóng dần lên. Lại còn nhớ tới chuyện tối hôm mà cậu đủ dũng cảm để nói với anh Porsche rằng phải trao tình yêu và sự ấm áp cho cậu như thế nào.
Rốt cuộc anh sẽ trao "tình yêu", "sự ấm áp" cho Dear thật hả? Nói rồi cấm nuốt lời đó.
Cái này thì chỉ biết nghĩ trong lòng, bởi vì miệng chỉ biết la lối lên.
"Rốt cuộc định cho Dear làm chó của anh thiệt hả?". Câu hỏi mà Purin chau mày lại một chút trước khi nói với giọng lẫn tiếng cười.
"Không muốn làm nữa hả? Chắc là anh nuôi không tốt, nên con Toob bắt đầu hờn giận rồi..."
"Dear không có hờn giận nhé. Thì Dear đâu phải là chó đâu, chó nào mà đẹp trai tới như vậy..."
"Ờ, anh vừa mới biết là chó con của anh cũng biết tự luyến nữa ta."
"Anh Porsche!!!". Chỉ vừa dứt tiếng nói chen vào thôi, chú chó con liền la lên ầm ĩ, làm vẻ mặt giống như muốn lao vào cắn chủ nhân một hai nhát, làm cho Purin đứng dậy cùng với cầm ly cafe bật cười nhẹ.
"Ok, ok, không chọc nữa... Anh nấu bữa sáng cho bởi vì thấy rằng Dear vẫn chưa thức dậy, vẫn chưa ăn gì hết, vậy thôi.". Vừa nói, chàng trai vừa cầm lấy đĩa đã được ăn hết của nhóc nhỏ lên, ra vẻ định bước tới bồn rửa chén đĩa, làm cho người đang ngồi nắm lấy cánh tay.
"Dear rửa cho, anh. Anh Porsche nấu cho Dear ăn rồi, để Dear rửa cho.". Dear vừa nói vừa nhìn về phía cái chảo được ngâm nước để đó rồi đứng lên với sắc mặt e ngại, thế là người nghe chịu gật đầu. Nhưng trước khi quay người đi rửa đĩa như đã định thì Dear hít một hơi thật sâu trước khi ngẩng mặt lên nhìn vào mắt.
"Ơ... Cảm ơn nhé, anh Porsche. Bữa ăn này ngon lắm luôn. Và... chủ nhân nuôi như vậy, Dear chịu làm chó con cho anh Porsche mãi mãi cũng được.". Nói một cách mắc cỡ rồi nhanh chóng quay người đi rửa đĩa ngay lập tức, làm cho người nghe chỉ biết bất động một lúc trước khi nụ cười hiện lên trên khuôn mặt sắc sảo.
*Mặp*
Bàn tay to đặt lên trên cái đầu tròn tròn rồi vò mái tóc đen tuyền nhè nhẹ.
"Cư xử đáng yêu như vậy, hèn gì người ta lại thích nuôi con Toob