Oat vừa mới biết rằng hành khách tối nay của cậu đã ngủ say là lúc giảm tốc độ của minibke chiến hữu về phía khu vực căn hộ, rồi nói với nhân viên an ninh rằng mình tới làm cái gì ở đây khuya khoắt như vậy. Cho tới khi lái vào trong, đậu lại phía trước tòa nhà sang trọng thể hiện đẳng cấp của người trú tại đây.
"Daranpat... Tới rồi.". Chàng trai mở miệng nói trong khi vẫn ngồi cứng ngắc ở tư thế cũ. Hai bàn tay lộ qua khỏi ống tay áo da của cậu đang ôm chặt lấy eo cậu. Và chắc là cậu không có tự tưởng tượng đâu nhỉ rằng đàn em đang đem gò má áp vào lưng của cậu, làm cho cậu càng... không muốn cử động.
Thừa nhận rằng vừa mắt đàn em này ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau – ngày first cheer. Và khi càng được thấy đôi mắt ngây thơ cùng lòng tốt bụng của người ta, lúc nhận ra thì dù là lần nào nhìn thấy Dear... cậu cũng sẽ luôn luôn nhìn theo.
Thế nên bây giờ cậu muốn kéo dài khoảng thời gian tốt đẹp này thêm một chút. Nhưng cũng biết rõ rằng đã quá khuya để mà ngồi yên trong cái tư thế này rồi.
"Daranpat... Dear... Dậy nào.". Oat mở miệng gọi lần nữa. Nhưng làm cho người sau lưng chỉ nhúc nhích đầu một chút rồi bất động như trước, cho thấy rằng người mới uống có "chút xíu" chắc không dễ dàng tỉnh đâu.
"Ưʍ... Anh P... ấm..."
Và tiếng nói mớ nhỏ nhẹ làm cho Oat khựng lại một chút, trước khi nắm chặt cánh tay của đàn em, bước xuống đứng trên mặt đất trước, rồi mới quay lại đỡ người ngủ say bởi vì không bao nhiêu ly rượu để xuống khỏi tư thế cưỡi xe máy một cách loạng choạng không ít.
"Mày làm sao đây, Oat? Không biết ở phòng nào nữa chứ.". Chỉ biết lầm bầm nhỏ tiếng, trước khi cả người cứng đơ lúc nghe thấy tiếng thì thầm từ cái miệng đỏ đỏ.
"Ôm... Dear..."
Đàn anh to con đã bất động luôn rồi. Cúi xuống nhìn người gục cổ tựa vào vai cậu, làm cho thấy gò má trắng trẻo lộ ra khỏi mái tóc màu sậm phủ khắp mặt mũi, đôi mắt nhắm nghiền và cái nổi bật nhất chắc là... miệng.
Cái miệng mà khi được nhìn gần thì biết được rằng nó đỏ tới cỡ nào.
Hình ảnh của đàn em mặt mũi dễ thương ở gần chỉ ngay trong tầm với. Làn da ấm nghiêng qua dựa vào nhau suýt nữa hợp làm một, để cho Oat vuốt sợi tóc ra khỏi gò mắt trắng trẻo một cách nhẹ tay. Đôi mắt màu sậm nhìn hình ảnh trước mặt một cách im lặng. Dù không phải là người thừa cơ hội, dù không phải người hay làm chuyện gì sau lưng người khác, nhưng cậu... cuối cùng lại làm điều đó.
Thừa cơ hội khi ngủ, biết là không tốt nhưng vẫn làm.
Miệng của đàn em vừa ấm vừa mềm. Từ việc lúc đầu chỉ định nhấn nhè nhẹ, Oat lại áp vào sâu hơn nữa mà bản thân không hề nhận ra. Mùi cồn vương trên áo của cả 2 càng thúc đẩy cái cảm giác gì đó bốc cháy lớn hơn dần dần, thế là càng xiết chặt thân hình nhỏ nhắn tới gần hơn một chút.
"Dear, anh nghĩ rằng anh thích Dear đó.". Oat thì thầm nhỏ nhẹ, kiểu mà người ngủ không đời nào biết chuyện. Nhưng trước khi chàng trai quyết định đưa đàn em vào trong tòa nhà. Đột nhiên lại cảm thấy lực kéo của người nào đó giật Dear ra một cách nhanh chóng, theo sau đó là tiếng nấm đắm va chạm vào da vang vọng, tới nỗi cậu lảo đảo.
"Đừng đụng vào "người của tôi"!!!!"
Trong khi đang choáng váng và tê rần cả gò má, giọng trầm thấp của người giận dữ liền vang lên, thế là Oat phải quay lại nhìn với ánh mắt kinh ngạc. Tay vẫn ôm khóe miệng, cảm nhận được mùi tanh của máu tràn ngập và được thấy người con trai lạ mặt mà cậu chưa bao giờ gặp qua.
Người đang ôm chặt đàn em mà cậu thích.
"Dear... Tỉnh dậy! Anh nói là tỉnh dậy mà!"
"Ư...". Lúc này, Purin đang nhìn chằm chằm về phía người trong bộ đồ sinh viên và cúi xuống nói với cậu nhóc loạng choạng ra vẻ như có thể té được mọi lúc, tới nỗi nó nói mớ đáp lại trong họng. Mũi nghe được mùi cồn đang nói với cậu rằng gọi cho tới chết, chó con của cậu cũng không đời nào thức dậy. Thế là phải ngẩng mặt lên nhìn người đưa về.
"Anh là ai?". Cùng lúc đó, Oat mở miệng hỏi, làm cho người nghe gồng chặt nắm tay, kiềm nén cảm xúc muốn tung thêm nắm đấm vào mặt cỡ 1, 2 cú. Sự bực bội trỗi dậy trong lòng khi hình ảnh vẫn còn vương lại trên mí mắt.
Nó không có quyền hôn chó con của cậu.
"Tôi mới là người phải hỏi rằng cậu là ai!!! Tại sao lại hôn Dear?". Có thể bởi vì bình tĩnh là tính cách cơ bản cộng với việc làm việc chức vị cao, nên Purin vẫn có thể kiểm soát cảm xúc cho bình tĩnh được, mặc dù giọng trầm thấp thể hiện rằng sự đáng sợ đang tăng dần lên.
"Tôi là đàn anh ở khoa.". Oat quyết định mở miệng trả lời trước khi mà người trước mặt nhìn có vẻ khá là quen biết đàn em của cậu. Hơn nữa, cậu cũng sai vì đã hôn Dear trước. Mặc dù cậu vẫn còn vướng bận với câu... người của tôi.
Hai ánh mắt nhìn nhau trong im lặng. Nhưng trước khi xảy ra chuyện gì trầm trọng, nữ nhân viên đã bước ra lên tiếng hỏi.
"Ơ... có chuyện gì không vậy ạ?"
"Không, cô Fon. Không có gì.". Và Purin là người rời mắt nhìn về phía cô gái. Sau đó thu người xuống, cầm lấy tay Dear ôm cổ cậu từ phía sau rồi nâng người lên, để cho nhóc nhỏ cưỡi lên lưng mình, rồi quay qua nhìn nữ nhân viên đang nhìn sự việc đang xảy ra một cách tò mò.
"Cô Fon giúp tôi một chút. Giúp lấy túi của Dear và cầm Macbook của tôi lên trên phòng một chút. Cảm ơn!". Purin ra lệnh 1 lần rồi thôi, quay qua nhìn người sinh viên còn lại.
"Cảm ơn vì đã chở "cậu nhóc của tôi" về. Nhưng lần sau... không cần thiết.". Nói xong, Purin liền cõng nhóc nhỏ vào trong tòa nhà ngay lập tức, thế là Fon hối hả chạy theo giúp cầm đồ như những gì đối phương đã nói.
"Chị ơi!". Nhưng trước khi được làm như trong lòng đã nghĩ, tiếng của chàng đẹp trai còn lại gọi lại, làm cho cô phải quay qua.
"Sao em ?"
"Hồi nãy là ai vậy ạ?... Là gì với Dear?". Câu hỏi mà Fon im lặng suy nghĩ một chút. Khi mà cô Dream là chị gái, cậu Purin là bạn của chị gái, vậy là bây giờ em Dear và cậu Purin phải là...
"Người bảo hộ... Chị đi trước nhé. Đi giúp cậu Purin trước.". Câu trả lời mà người nghe lặng đi ngay lập tức. Mặc dù vẫn chưa có rõ ràng cho lắm với biểu hiện mình đã thấy, nhưng ít ra cậu cũng an tâm hơn trước một phần và chắc phải suy nghĩ nên làm thế nào với người anh trai giữ kỹ đứa em đây.
(Người bảo hộ: ở đây đồng nghĩa với phụ huynh. Việt Nam cũng ít dùng từ như vậy với ba mẹ, nên chắc ít người biết)
Mà không hề biết Purin là người bảo hộ, nhưng là người bảo hộ... trái tim.
****************************************
Purin buông người xuống ngồi lên giường của chính mình. Đôi mắt sắc bén nhìn cậu nhóc nhỏ con mà cậu đem qua ngủ chung phòng. Nhìn từ lông mày, mí mắt, mũi và... bờ môi. Đôi môi đỏ mà cậu từng thắc mắc rằng tại sao nó lại đỏ tới như vậy,nhưng không ngờ rằng sẽ có người khác chạm vào giống như cậu đã chạm.
Chàng trai càng gồng chặt nắm tay rồi di chuyển cưỡi lên cơ thể đang ngủ say. Sự bực bội từ việc thấy hình ảnh lúc nãy thúc đẩy cho Purin cúi mặt xuống đè ép đôi môi đỏ một cách nhanh chóng, cứ như đang xóa bỏ sự tiếp xúc trước đó.
"A!". Nụ hôn ghì xuống đôi môi một cách mạnh bạo, đầu lưỡi nóng bỏng liếm lấp khắp môi trên và môi dưới tới nỗi ướt đẫm. Sự tiếp xúc làm cho cơ thể phía dưới cử động một chút cứ như khó chịu, làm cho Purin kéo cần cổ tới gần hơn, rồi nhấn nụ hôn dữ dội hơn trước, chen đầu lưỡi vào trong càn quét mọi ngóc ngách của khoang miệng.
"Ư!". Dear cử động thân người khi cơ thể bắt đầu thiếu không khí, làm cho người đang giải tỏa sự bực bội chuyển đôi môi xuống cái cằm, nhấn nụ hôn dữ dội, mút lấy làn da trắng thật mạnh trước khi chuyển xuống cái cổ trắng.
Làn da mền mịn và sự giận dữ làm cho Purin càng hôn khắp làn da trắng dữ dội nhiều hơn nữa. Và chắc sẽ đi xa hơn như vậy, nếu không phải bởi vì...
Purin rời người ra ngay lập tức, khi đang cởi nút áo sinh viên của em trai cùng phòng, cảm nhận được sự trơn láng của cái áo da đang đè lên. Đôi mắt sắc bén ánh lên gì đó khi mà chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết rằng đây không phải là áo của Dear. Từ kích cỡ thì phải là của chủ nhân chiếc minibike đó.
Suy nghĩ làm cho chàng trai đứng dậy rồi thực hiện việc cởi cái áo da đó ra khỏi cơ thể Dear ngay lập tức.
"Khốn kiếp!". Purin thốt lên trong khi ném chiếc áo đó lên sàn bên cạnh giường. Sự bực bội càng tăng lên trong lòng, kiểu mà cậu cảm nhận được rằng... cậu đang ghen. Và càng quay qua nhìn thấy người mà ở cổ có nhiều vết màu đỏ, chàng trai càng cố gắng bình tĩnh lại.
"Vậy đàn ông ghen có nghĩa là đàn ông yêu không vậy?"
"Đàn ông ghen thì có 2 loại: mê... và yêu."
Câu hỏi của đứa bạn thân mà nó từng hỏi vang lên trong đầu. Và cậu nhớ rõ ràng rằng đã trả lời như thế nào. Nhưng bây giờ cậu đang là người đàn ông đó, người đàn ông ngớ ngẩn, không biết cơn ghen này là yêu hay là mê.
"Purin, mày là đồ khốn! Mày không đời nào yêu 2 người cùng lúc được đâu!". Chàng trai nói với chính mình bằng giọng điệu căng thẳng, rồi quay lại nhìn đứa em trai nhà bên cạnh lần nữa. Người mà cậu xem là em trai, nhưng từ lúc nào không biết, nó đã bước vào trong trái tim của cậu rồi.
Đúng vậy, bây giờ có thể cậu có cảm giác gì đó với cậu nhóc này, nhưng cậu đã có thể quên người còn lại ra khỏi trái tim được rồi ư?
Cậu không có ngu ngốc. Purin không phải người ngu ngốc. Cảm giác lúc thấy Dear bị người khác hôn đang nói ra câu trả lời cho cậu. Nhưng câu hỏi quan trọng là Dear... có vào thay thế toàn bộ rồi hay chưa?
Cuối cùng, chàng trai đứng dậy khỏi giường và bước ra khỏi phòng ngay lập tức.
****************************************
Mãi cho tới khi Dear thức dậy, kim ngắn của đồng hồ đã gần tới số 10. Cậu nhóc chỉ biết ngóc cái đầu bù xù, rối rắm lên một cách choáng váng. Nhưng chỉ choáng không được bao lâu thì đã phải trợn to mắt, khi nhìn khắp phòng rồi thấy được, đây là... phòng anh Porsche.
"Sao tao ngủ ở phòng này được vậy ta?". Nói xong liền hất cái mền ra, định chạy ra khỏi phòng ngủ. Có ý định hỏi chủ nhân căn phòng rằng sao cậu có thể mơ màng tới ngủ trong phòng đó được vậy. Nhớ được rằng tối qua anh Oat chở về, sau đó... ngủ như chết.
Thì tôi đã nói là tôi tửu lượng yếu. Nếu được uống rồi ngủ thì dù động đất, núi lửa bùng nổ hay là sóng thần tới thì tôi cũng đều không biết gì hết.
"A... Hey, đây là áo anh Oat mà.". Nhưng khi cậu đá trúng cái gì đó mềm mềm, thì chỉ biết cúi xuống nhìn rồi nhớ ra rằng đây là áo của một đàn anh khác mà cậu đã mặc, làm cho phải cầm nó lên rồi chạy ra khỏi phòng. Nhưng dù là nhà bếp, phòng tắm, phòng khách, phòng làm việc cũng không có ngay cả cái bóng của chủ nhân căn phòng, làm cho phải gãi đầu rẹt rẹt rồi nhìn về phía đồng hồ.
"Mày ngu nữa rồi, con ngỗng Dear. Giờ này anh Porsche phải đi làm rồi chứ. Nhưng tối qua sao tao về phòng được vậy ta?". Chỉ biết ngơ ngác với chính mình rồi đi vào trong phòng tắm. Nhưng chỉ không tới nửa phút thì đã theo sau bằng âm thanh này.
"Aaaaaaaaaaaaaa! Cổ tao! Cổ taooooooo! Đây là cái vết gì vậy!!!". Vừa kêu lên vừa giở áo sinh viên ra xem cái cổ có nhiều vết đỏ nhạt. Và mặc dù dạo này ngây ngô, đáng yêu ra sao đi chăng nữa, nhưng đâu phải cậu không biết rằng đây là vết gì đâu.
"Bình tĩnh, Dear. Mày hãy bình tĩnh... Áo sinh viên vẫn còn đầy đủ, không đau đít, zin của mày vẫn còn... Vậy thì cái vết này là từ đâu raaaaaaa!!!". Dear bình tĩnh không được lâu, tiếng kêu thất thanh đã vang lên lần nữa. Làm cho phải cởϊ áσ sinh viên ném sang một bên rồi dùng 2 tay vỗ gò má của mình nữa.
"Bình tĩnh, bình tĩnh... Mày ngủ phòng anh Porsche cả đêm. Mày thức dậy ở trong phòng anh Porsche cùng với vết đầy cổ...". Cái giọng lớn tiếng bắt đầu nhỏ xuống từng chút một. Và người la lối liền vùi mặt xuống thành bồn rửa mặt. Đừng trách là cậu bênh vực chính mình gì hết, nhưng cái bài toán này, IQ của cậu tính toán ra rằng người làm chỉ có thể là... anh Porsche.
"Chết tiệt! Trái tim đập nhẹ nhẹ chút đi chứ. Mày đập ầm ầm kiếm mẹ mày hả!". Chỉ nghĩ thôi trái tim đã đập liên hồi tới nỗi suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Thế là phải dùng tay áp vào, cố gắng hít một hơi thật sâu. Nhưng chỉ vừa nghĩ rằng tối qua...
"Aaaaaaaaaaaa! Đừng nghĩ, Dear! Mày đừng nghĩ! Mày đừng lẳng lơ! Cái đồ tưởng tượng nghiệp chướng, mày đừng cho tao thấy hình ảnh bản thân thất thân cho anh Porsche được không vậy!!! Tao là con trai đó. Con trai đích thực! Con trai thiệt đó!". La lối một mình trước gương, 2 tay vò đầu thật mạnh, nhưng giọng lại yếu ớt dần đi khi mà lại là cái trái tim đó, nó không hề căm ghét hay kinh tởm dù chỉ một chút nếu như chuyện đó xảy ra với anh Porsche.
Suy nghĩ làm cho hạ 2 tay xuống, mím chặt môi.
"Anh Porsche... Em phải yêu anh nhiều lắm nhỉ nên mới nghĩ rằng nếu anh muốn... thì em sẽ cho.". Câu nói mà người nói chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn bóng phản chiếu bản thân trong gương.
Người mà mặt đỏ rực, mím chặt môi, vết đỏ đầy khắp cổ. Hình ảnh mà cậu thừa nhận rằng bản thân... Cậu làm vẻ mặt khêu gợi tới như vậy từ hồi nào vậy?
Có thể là từ hồi tới ở cùng anh Porsche.
Rồi đột nhiên, Dear nở nụ cười. Niềm vui lan tỏa ra khắp khuôn mặt. Trái tim đang cảm thấy vui sướng. Nếu anh Porsche là người làm, thì có nghĩa là anh ấy nhất định có ý với cậu trên mức em trai.
Tới đi! Làm cho anh ấy có "hứng" được thì nhất định có nghĩa là anh ấy cũng có cảm giác với mình.
"Dù sao hôm nay cũng cúp mẹ cả ngày rồi. Ra ngoài mua nguyên liệu tươi sống làm cơm tối cám dỗ anh Porsche đi thì hơn... Dạo này mày lẳng lơ ơi lẳng lơ ghê vậy đó, Dear.". Dù cho mắng chính mình như vậy, nhưng cậu vẫn ngâm nga đi tắm mà không biết rằng... Làm cho ngon tới chết đi chăng nữa, bữa ăn tối nay cũng bỏ không, vô ích mà thôi.
****************************************
Hết phút này tới phút khác trôi qua một cách chậm rãi, làm cho người đợi tới khi thức ăn nguội lạnh hết, nghĩ rằng đối phương chắc đã đi ra ngoài ăn cơm với khách hàng hay cái gì đó đại loại vậy. Thế là chỉ biết cất vào trong tủ lạnh, nhảy qua chơi game gϊếŧ thời gian. Định là tối tay sẽ gan dạ hỏi rằng tối qua anh có phải là người làm ra vết đó không.
"Để ngày mai Dear về vậy, chế."
[Ờ, về chung với Porsche đi vậy. Thấy dạo này nó về nhà mỗi tuần mà.]. Chế Dream nói vậy. Sau khi nói rằng sẽ về nhà vào thứ Bảy và không cần để chị gái tới đón, nói không được bao nhiêu câu đã cúp máy. Nhưng khi nhìn màn hình tivi thì thấy rằng... hơn 0h giờ rồi.
"Đi uống với bạn nữa sao?". Lầm bầm với chính mình khi thấy rằng anh Porsche lâu lâu mới về khuya một lần. Và hôm nay cũng là thứ Sáu, có thể là đi tiệc tùng với bạn.
*Rengggggg*
Nhưng rồi, tiếng chuông trước phòng liền vang lên làm cho chau mày lại, nhanh chóng đi ra trước phòng. Nhìn qua mắt thần thì thấy người con trai lạ mặt đang dìu ai đó mà mặc dù đầu đang gục xuống nhưng Dear vẫn biết ngay lập tức rằng đó là ai.
*Étttt*
"Hey, anh Porsche!!! Sao lại thành ra như vậy?". Dear chỉ biết thốt lên với bộ dạng của người cà vạt được kéo xuống thấp, mặt đỏ gắt, mùi rượu bay tới đá vào mũi, tay ôm cổ người con trai còn lại ở trong bộ dạng không khác cho lắm, nhưng nhìn có vẻ tỉnh táo hơn nhiều. Thế là người đưa bạn về phải nhanh chóng nói.
"Hey, em khoan hãy hết hồn, giúp lôi thằng quỷ này vào phòng trước đã. Thân người nó không có nhẹ.". Khi nghe thấy như vậy, bây giờ chuyện người lạ mặt gác lại sau. Dear nhanh chóng luồn người qua dưới vai, tay ôm lấy cái eo thon gọn thật chặt phụ người còn lại. Vừa lôi vừa kéo người say, mãi cho tới khi đem tới nằm trên giường trong phòng được thì đã phải thở gấp, thế là không nhịn được mà mắng một chút.
Diện tích phòng rộng chi mà lắm vậy? Chỉ từ trước cửa cho tới phòng ngủ mà làm cho hết sức luôn.
"Ơ... Anh là ai vậy ạ?". Chửi mắng xong thì bắt đầu quay qua quan tâm tới vị khách lạ mặt. Ít ra, anh ta cũng đã đưa anh Porsche về nhà, mặc dù đối phương nhìn cậu từ đầu cho tới chân đi chăng nữa. Thế là phải mỉm cười khô khan.
"À, quên giới thiệu. Anh tên Ohm, là bạn thằng Pu từ hồi đi học... Em tên Dear nhỉ?"
"A, sao anh biết em vậy?". Câu hỏi mà anh Ohm khựng lại một chút rồi đưa tay lên vò đầu với dáng vẻ rối rắm trong lòng không ít, quay qua nhìn người say bất tỉnh rồi lắc đầu giống như muốn đuổi đi cảm giác choáng váng.
"Nó nhắc tới. Ra là đứa trẻ của nó mặt mũi như vậy, nên nó mới phiền muộn... Kệ đi. Chúc may mắn đi vậy. Đi đây.". Nói rồi anh Ohm đi lảo đảo ra khỏi phòng, nhưng vẫn có đủ tỉnh táo, quay qua gửi lời nhắn cho đứa bạn.
"Ờ, nói với thằng Pu giùm. Con gái nó vẫn còn đậu ở quán, ngày mai cho người ở nhà đi lấy về đi vậy.". Rồi anh ấy đi lảo đảo ra khỏi phòng, làm cho Dear nhanh chóng đi ra tiễn, đưa tay lên vái cảm ơn rồi khóa cửa. Sau đó thì trở lại nhìn người say.
"Tao phải làm cái gì ta?... À, lau mình.". Cậu nhóc nói với chính mình rồi không nhịn được mà bật cười. Bao nhiêu đứa bạn say như