Trong quán ăn, Purin chỉ biết nhìn người bạn thân vẫn cứ cười ngọt ngào, mạnh miệng nói giống như đã biết tình cảm bao lâu nay của cậu, nên phải mở miệng lần nữa.
"Tớ đang nói là yêu cậu đó, Dream."
"Thì đúng rồi. Mà mãi cho tới khi nói ra, miệng cũng kín ghê nhỉ!". Dream nói cùng nụ cười ngọt lúc cầm ly nước cam lên hút tiếp, làm cho đối phương ngạc nhiên với thái độ của cô gái, nhưng chỉ biết thở dài nặng nề.
"Cậu biết?"
"Có chuyện nào mà cô nàng Darinpan này không biết?". Dream nói một cách mạnh miệng lúc hút hết ly nước cam, rồi hơi nhăn mặt một chút với mùi vị không được vừa ý cho lắm (nhưng vẫn uống tới hết). Thế là người nghĩ rằng biết rõ tính nết của cô gái hỏi bằng giọng mệt mỏi.
"Biết từ lúc nào?"
"Đợi chút nhé, Porsche... Xin lỗi ạ, cho 1 ly nước lọc. Cảm ơn!". Purin cũng thấy lạ với chính mình rằng sao cậu có thể yêu người con gái này được. Ngay cả khi cậu nói yêu, Dream vẫn có thể quay qua gọi thức uống với nhân viên một cách bình thường.
Nhưng có thể là bởi vì như vậy mới làm cho cậu yêu. Dream chưa từng không là chính mình. Darinpan là người thế nào? Người con gái này công khai mọi thứ với người thân thiết. Có thể Dream hơi gian manh, làm được mọi thứ để có được thứ mình muốn, nhưng Dream có nhiều khía cạnh mà chỉ cần được tiếp xúc thì đã có thể yêu người con gái này ngay một cách không hề khó khăn.
"Ok, vào chuyện chính... Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?". Purin kéo suy nghĩ của mình quay lại khi cô gái quay qua nhìn. Thế nhưng không nói về chuyện đang nói dở, lại hỏi đi chuyện khác. Nhưng cậu vẫn chịu trả lời.
"25 năm."
"Bằng tuổi của tụi mình luôn đó, Porsche... Cậu sinh ra trước tớ 2 tháng. Chúng ta quen nhau bằng với tuổi của tớ luôn.". Dream mỉm cười nói lúc ngước tới gần một chút, trong khi đôi mắt đang ánh lên rõ sự nghiêm túc.
"Tớ nói cái này cho nghe nhé, Porsche. Đôi khi... tình yêu và sự gắn bó chỉ có một sợi chỉ mỏng chắn ngang mà thôi.". Không chỉ nói, Dream còn lấy tay làm thành sợi chắn ngang cho rõ ràng rồi chỉ về phía ngực bên trái của chính mình.
"Đối với tớ... cậu là sự gắn bó bền vững hơn tình yêu."
Purin lặng đi một chút, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phía trước mình, nhìn vào trong đôi mắt của người cũng nói ra tình cảm của chính mình cho cậu biết, rồi Dream chỉ tay về phía ngực của cậu và hỏi với nụ cười.
"Vậy còn cậu... Tớ là tình yêu hay là sự gắn bó?". Câu hỏi này cũng là câu mà Purin đang hỏi chính mình và cậu có được câu trả lời rồi. Không phải là có được câu trả lời vào giây phút mà Dream hỏi, cậu có được câu trả lời từ đêm trước, lúc mà người nào đó bị người khác hôn. Nó rõ ràng tới mức không có gì ngạc nhiên rằng tại sao bây giờ... cậu không thấy đau.
"Không cần trả lời tớ. Bởi vì tớ đã biết sẵn rồi.". Và Dream lại nói tiếp với dáng vẻ kiêu hãnh, làm cho chàng trai nở nụ cười.
"Vậy tớ là gì? Bạn thân? Anh trai? Hay chỉ là người ra tiền mỗi khi cậu muốn cái gì đó?"
"Ồ, cái cuối chuẩn đó. Nhưng nói từ tận đáy lòng thì cái nào cũng sai... Cậu là anh sinh đôi.". Cô gái giả vờ ra vẻ đau đớn trước khi bật cười, rồi nói tiếp với sự cao hứng.
Dù cho bọn họ không nói ra rằng tại sao lại nói với nhau nghe vào lúc này, nhưng Dream hiểu ngay lập tức, vào ngày mà Porsche mở miệng nói với cô là yêu, nó có nghĩa là trái tim của người con trai này đã sẵn sàng để có người khác mà đó không phải là tình đầu, không phải sự gắn bó mà cậu luôn nghĩ rằng đó là tình yêu, cậu đang làm rõ với chính mình vì một người khác.
"Đối với tớ, cậu là anh sinh đôi khác dòng máu. Chỉ nhìn vào mắt thì tớ đã hiểu lòng cậu. Chỉ cần cậu nhìn vào mặt tớ thì cậu biết rằng tớ sẵn sàng nổi quạu vào lúc nào. Thế nên cậu mới hơn cả bạn bè, hơn cả anh trai, hơn cả người ra tiền giùm... Cậu là người như thế nào nhỉ? Dù cho không có yêu như người yêu, tớ cũng tin rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ không bao giờ đứt."
"Đọc từ cuốn tiểu thuyết nào vậy?"
"Không nhớ tên, đọc được nửa cuốn rồi.". Dream nói với giọng đùa giỡn, làm cho người nghe bật cười, cảm thấy nhẹ nhỏm cực kỳ trong suốt nhiều năm nay, thế nên không nhịn được mà mở miệng hỏi.
"Biết lâu rồi, tại sao không nói?"
"Mắc gì? Nói ra cho cậu nhận ra là không có yêu tớ kiểu đó, thì làm sao tớ kiếm ra lính giúp việc mỗi khi cần người giúp được chứ?". Cô gái nói với nghĩa đại khái như: "Hỏi ngu!", nhưng chỉ một lúc sau thì nhún vai, chịu giải thích chuyện mà có thể đứa bạn đã biết, nhưng phải chỉ đường cho một chút.
"Mọi người mà cậu quen đều nói giống y hệt nhau rằng cậu lúc nào cũng có ai đó ở trong lòng, phải không? Đúng vậy, tớ biết người đó là tớ. Nhưng như đã nói đó, tớ biết bao lâu nay rằng cậu không có yêu tớ theo kiểu đó đâu. Thật ra, tớ lén gợi ý cho cậu nhiều năm rồi. Nhớ ngày mà tớ quen với một anh khóa trên lúc tụi mình học năm nhất không?"
"Nhớ"
"Vậy rồi cậu nói với tớ thế nào?"
"Chúc may mắn nhé. Nếu người đó chịu được tính nết của cậu thì chắc sẽ quen dài lâu được."
"Đúng rồi. Cậu trù ẻo tớ như vậy đó.". Dream nói trong khi búng tay lớn tiếng, rồi chống cằm một cách cao hứng cực kỳ.
"Lúc đó có đau không?"
"Không!". Bởi vì trong lòng nghĩ rằng không đời nào quen dài lâu được đâu.
Câu sau Purin xin phép chỉ nói với chính mình trong lòng là đủ. Lỡ mà nói ra, người cao hứng chắc sẽ mất hứng, không chịu nói chuyện với cậu tiếp chắc luôn. Và câu trả lời này làm cho Dream mỉm cười và hỏi tiếp với câu hỏi giống như xuyên thấu vào trong trái tim người nghe.
"Vậy thử nhìn ngược lại, nếu người mà cậu đang có ý gì đó bây giờ đi quen với người khác... cậu sẽ làm thế nào?"
Chỉ suy nghĩ rằng chú chó con của cậu đi quen với người hôn nó hôm trước, trái tim mà lúc này đã nhẹ bớt đi liền thấp thỏm ngay lập tức. Thay vào là sự bực bội, khó mà có thể giải tỏa được bằng việc tung cú đấm vào người mà Dear sẽ quen. Hai bàn tay vô thức gồng chặt, làm cho người quan sát thái độ mỉm cười một chút.
"Làm mọi cách để cho chia tay."
"Biết ngay mà.". Dream nói một cách vui vẻ. Cô biết rõ nhất rằng cái người bình tĩnh, hay chăm sóc người khác này, thật ra lại háo thắng và ngang bướng muốn chết. Nếu thật sự muốn có được thì cậu không chịu để cho bất kỳ thứ gì vuột khỏi tay đâu.
Và dường như câu hỏi và câu trả lời này đã làm cho Purin thấy điều gì đó mà cậu không nhìn thấy suốt bấy lâu nay. Có khi, tình yêu và sự gắn bó chỉ có một sợi mỏng manh chắn ngang và người thật sự làm cho cậu biết được không phải Dream, mà là... Dear.
Cậu nhóc nhỏ làm cho cậu bồn chồn không yên hết cả lên chỉ bởi vì thấy nó hôn với người khác. Biết từ tối hôm đó và đó là nguyên nhân tại sao cậu lại rên gọi tên Dream lúc quan hệ với Dear.
Bởi vì tối hôm đó cậu đã biết, cậu cảm thấy có lỗi với cô gái trước mặt, vì nghĩ rằng tình yêu của cậu đã chấm dứt bởi vì người nào đó bước tới.
Cậu gọi tên Dream chỉ bởi vì muốn nói rằng xin lỗi... Xin lỗi vì Purin này không thể nào quay lại yêu cô như trước và xin lỗi vì cậu yêu em trai của cô gái này. Nhưng cậu thật sự vừa mới nhận ra rằng tình yêu giữa cậu và Dream chỉ là... sự gắn bó. Nên cậu mới nhẹ nhỏm, nhẹ nhỏm vì cậu có thể yêu người kia một cách hết mình.
Chính vì vậy nên Purin mới nói một cách đơn giản.
"Tối qua... tớ quan hệ với Dear."
*Ngoắt*
Kỳ này chị gái của người tên Dear quay ngoắt qua nhìn. Đôi mắt to to giống em trai liền mở to hơn. Nhưng chỉ một lúc thôi, sau đó cô gái mỉm cười tươi, đưa tay lên vỗ bộp bộp một cách vui vẻ. Làm cho người thú nhận chỉ biết chau mày lại.
"Em tớ "đỉnh" không?"
"Dream!!!"
"Thiệt là, đừng có ngăn tớ. Cậu nhìn mặt nhóc Dear đi. Mặt trắng trắng, mắt to to, mỗi khi làm vẻ mặt làm nũng ấy hả, nữ quỷ như tớ còn chịu giơ cờ trắng nữa là. Rồi nếu nó nhõng nhẽo với cậu trên giường, làm cái mặt đỏ đỏ, gọi "anh Porsche, anh Porsche", tớ nghĩ là khêu gợi lắm chắc luôn.". Lời mà Purin chỉ biết thở một hơi thật dài.
Đúng vậy, sao cậu có thể nghĩ rằng từng yêu cô gái này được nhỉ?
"Thôi mà, đừng nói về Dear như vậy..."
"Bởi vì?"
"Một mình tớ biết là đủ rồi."
"Đồ keo kiệt!". Dream nói với giọng tức tối mặc dù cực kỳ hài lòng với người nói rằng muốn giữ lấy hình ảnh của nhóc em trai của cô cho riêng mình thôi là đủ. Porsche mỉm cười ở khóe miệng, mắt long lanh, không nói cũng biết là đang nghĩ về chuyện tối qua chắc luôn. Thế là phải nói một rõ ra một cách thỏa mãn.
"Biết ngay mà, cậu kiềm chế bao nhiêu lâu được chứ. Dear nó đem lòng yêu anh Porsche của nó tới như vậy."
"Biết?"
"Đã nói là nàng Darinpan biết hết mọi chuyện.". Dream vẫn trả lời bằng câu cũ, làm cho đối phương chỉ biết thở dài. Lần này đã thua đứa bạn thân rồi. Coi như bật mí rằng tại sao Dream lại đem Dear tới ở với cậu mặc dù vừa thương em trai, vừa giữ kỹ em trai tới như vậy. Nhưng mà bây giờ có thêm một chuyện cậu nên nói.
"Nhưng..."
"Nước ạ.". Trước khi Purin kịp nói, nữ nhân viên đã đưa ly nước mát lạnh tới phục vụ trước mặt cô gái, làm cho Dream mỉm cười lại rồi cầm lên uống ngay lập tức.
"Nói tiếp đi."
"Tớ gọi tên cậu tối qua."
*Xà*
Purin nói với giọng não nề. Khi mà cậu thật sự đã làm thì cậu nên xin lỗi cả người mà cậu gọi tên, hơn nữa Dream còn là chị gái của chó con nữa. Nhưng chỉ vừa mới nói xong, nước mát lạnh đã được tạt vào thẳng mặt, làm cho phải quay ngoắt nhìn người mà lúc này đã đứng dậy rồi.
"Cậu nói gì đó!!!"
Thái độ của Dream thay đổi như lòng bàn tay sang mu bàn tay. Cô gái đập mạnh ly lên bàn rồi đưa mặt tới với dáng vẻ giống như muốn gào thét lắm rồi. Và người đã từng đối phó mọi kiểu người của Dream mở miệng lần nữa.
"Tớ lỡ gọi tên cậu ra..."
*Chát*!
Chỉ mới nói nhiêu đó, bàn tay mỏng manh nhưng lực không nhỏ đã tát thẳng vào gò má, tới nỗi người trong quán quay qua nhìn. Nhưng cả 2 trai gái lại không thèm để ý tới ai, trong khi Dream đang đỏ cả mặt kiểu mà nếu như người khác nghe thấy cuộc hội thoại chắc sẽ nghĩ rằng cô gái xấu hổ vì bị gọi tên như vậy trên giường. Nhưng sự thật lại không phải.
"Có biết là Dear sẽ buồn tới mức nào không?... Có biết hay không!!!"
Đúng vậy, Dream không có lo cho chính mình. Người mà cô ấy lo lắng chính là nhóc em trai ra vẻ như đã lớn, nhưng thật ra chỉ là một cậu bé mà thôi.
"T..."
*Chát*!
Vẫn chưa kịp để cho Purin nói ra, Dream đã hạ bàn tay lên khuôn mặt sắc sảo lần nữa, đôi mắt ánh lên sự giận dữ.
"Có biết là Dear nó yêu cậu lâu tới cỡ nào rồi không?... Có biết là nó phải lén vào phòng của tớ để dùng facebook tớ theo dõi tin tức của cậu không? Có biết là nó trốn chui trốn nhủi để che giấu rằng nó yêu cậu tới mức nào không? Có biết là trong ngăn kéo phòng ngủ nó có hình chụp của nó với cậu không? Có biết là đã làm cho em trai tớ buồn tới mức nào không? Có biết hay không!!!!"
Suốt khoảng thời gian đó Dream nói với giọng thều thào. Thế nhưng trong giọng điệu đang phản ánh rõ ràng sự giận dữ. Giận người làm cho em trai của cô phải rơi nước mắt.
Cô sẽ không trách cái gì hết dù Porsche đi gọi đi rên tên của cô lúc quan hệ với ai đi chăng nữa. Nhưng nhất định không phải với Dear, không phải với đứa em trai mà giờ này chắc nó đã khóc cho nước mắt làm ngập thế giới luôn rồi.
Câu hỏi mà sắc mặt của Purin không hề thay đổi gì hết. Chàng trai chỉ lau nước ra khỏi mặt, không quan tâm vết đỏ do va chạm trên gò má. Cậu chỉ nhìn thẳng vào mắt người bạn rồi nói.
"Nên hôm nay tớ mới tới làm rõ, xong chuyện ở đây tớ sẽ đi tìm Dear."
"Vậy thì chuyện ở đây xong rồi.". Dream nói với giọng gắt gỏng lúc chịu buông người ngồi mạnh xuống ghế lần nữa, để cho chàng trai trở thành người đứng dậy và là người lấy bóp tiền, móc ra nhiều tờ 1000 baht đặt lên bàn.
"Nếu cậu quất Dear rồi bỏ thì cứ chuẩn bị gặp địa ngục trần gian đi.". Dream nhanh chóng nhận tiền bữa ăn này cùng với tiền thiệt hại mà cô tạt nước làm cho mặt bàn ướt hết. Khuôn mặt xinh đẹp kênh lên chút một cách gây sự, mà Purin biết rõ rằng người con gái này thật sự có thể làm được. Và rồi cậu chỉ nói...
"Vậy chắc tớ không bao giờ gặp được địa ngục trần gian đâu.". Nói xong, Purin liền bước ra khỏi quán một cách nhanh chóng, để cho người trong cả quán khó hiểu rằng tại sao cô gái đang ngồi ở bàn vẫn cứ mỉm cười suиɠ sướиɠ với dáng vẻ hài lòng.
Từ tận đáy lòng người quen biết Purin Akkharamethakorn suốt 25 năm cho rằng, ánh mắt như vậy... nó không đời nào để cho Dear vuột khỏi tay đâu.
"Chế giúp mày có chồng giàu rồi đó, Dear. Đau chút xíu chắc không có sao đâu."
Nhưng vì sự đảm bảo rằng em trai sẽ không bị đau lâu, thế nên cô gái móc điện thoại ra gửi một số điện thoại cho người bước ra khỏi quán.
Chỉ giúp được nhiêu đó. Phần còn lại phải tự giúp chính mình rồi đó. Còn chuyện trả đũa... đợi tụi nó làm lành với nhau trước đi vậy.
****************************************
"Nếu không biết mày là trùm game, tao nhất định sẽ nghĩ là mày siêu kém."
Thành ra người đang ngồi mơ màng phía trước máy game giật nảy mình khi thằng con lai đi tới phía sau lưng từ hồi nào không biết. Thì hồi trưa, chắc nó nghĩ rằng cậu không có gì làm, thế nên nó vác cả bộ máy game tới gắn dây tận phòng ngủ. Nhưng thành ra cậu mở game lên, nhưng lại để cho nó đứng yên bị quái đập chết. Khi nó game over thì bấm chơi lại rồi để cho bị đập chết nữa.
"Ừm, chắc tao siêu kém cỏi đó."
"Haizzz, không xứng là mày gì hết, Dear. Thôi, tắt game, xuống dưới ăn cơm. Mở ra để đó thì lại phí điện.". Thằng Shin-chan nói rồi đi tới tắt máy giùm. Nhưng việc nói rằng phải xuống ăn cơm tối giống như là đang gϊếŧ nhau vậy.
Thì bây giờ cậu không có khả năng để nhào nặn khuôn mặt mỉm cười cho ba mẹ nó thương đâu.
"Không sao, tao không đói. Mày đi ăn đi, chắc ba mẹ mày đợi rồi đó."
"Ba mẹ tao không có ở nhà. Như tao từng kể rằng oba-san... ơ... bà ngoại tao không khỏe. Tháng này mẹ tao bay đi xem bà, cuối tháng mới về. Còn ba tao có việc phải đi cùng, thế nên đi hết. Chỉ còn lại tao cùng người thân cận của mẹ tao và thêm 2 người giúp việc.". Thằng Shin-chan vừa giải thích, vừa xách cậu đi theo, thế là người không đói phải chịu bước ra khỏi phòng