Dear bắt đầu buổi sáng thứ Hai bằng việc làm sandwich nhân giăm bông cùng trứng đánh, cà chua, xà lách từ hồi chưa tới 5 giờ rưỡi sáng. Mặc dù đáng lẽ cậu nên ngủ như chết bởi vì không có ngủ tận 2 ngày, nhưng lại thành ra cậu cứ nghe thấy từ "yêu" của người kia, tới nỗi phải thức dậy nghe hộp thư thoại mà anh Porsche để lại.
Biết bao nhiêu tin nhắn mà anh Porsche đã nói ra cảm giác của mình cho cậu biết, nhưng cậu lại chọn việc làm lơ nó.
"Dear còn nhớ cái ngày giúp anh thay vòi sen không?... Anh không có vô tình đâu đó. Dear thật sự đã làm cho anh muốn hôn Dear."
"Dear có biết từ hồi Dear tới ở với anh thì anh cảm thấy rằng căn hộ đó nó trở nên giống như nhà. Anh thích cảm giác Dear ở trong phòng với anh... Hãy về nhà của chúng ta đi mà."
"Dear, anh không chịu để cho Dear đi đâu nữa."
"Dear... Anh yêu Dear nhé."
Biết bao nhiêu tin nhắn mà còn nhiều hơn như vậy nữa. Mọi từ, mọi câu mà anh Porsche nói với cậu, làm cho Dear mỉm cười một mình. Cậu không nhận ra rằng mình đã ngồi nghe mấy cái tin nhắn này từ hồi mấy giờ. Cho tới khi nghe tin nhắn cuối cùng thì cậu cứ nằm ôm tròn lấy thân mình trên giường, vùi mặt vào gối rồi mỉm cười như người điên.
"Tin mà, Dear tin anh mà.". Nói với chính mình bằng nụ cười lúc cắt sandwich thành hình tam giác rồi đặt vào hộp một cách nhẹ tay.
"Mày thức dậy làm gì từ sáng sớm vậy?"
"Ơ...Chế Dream! Lạ ta, 9 giờ rồi hả?". Dear quay ngoắt qua nhìn người bắt chuyện, trước khi mỉm cười tươi chào hỏi chị gái đang ở trong tình trạng đầu bù xù kiểu mà Dream nhe nanh với cậu. Sau đó cô gái đi tới mở tủ lạnh, cầm lấy chai nước rồi trả lời em trai.
"Cũng không lạ bằng mày đâu. Thức dậy từ hồi gà chưa gáy bởi vì làm đồ ăn sáng cho chồng."
"Hey!!! Đâu có, chế! Dear làm cho chính mình mà.". Lời biện minh làm Dream liếc mắt qua nhìn đồ trên bàn trước khi nhếch miệng mỉm cười.
"Hừ, thân người như chó con mà ăn sandwich khổng lồ tận 2 cặp. Nếu chế tin mày thì chế đẻ ra trâu rồi đó."
"Không có mà. C... Cặp còn lại của chế đó. Dear làm cho chế, lát tách riêng ra cho."
"Vậy hở, đứa em yêu dấu? Vậy cái được đặt chình ình ở trong tủ lạnh, mày làm chừa cho chó nào ăn?"
Câm... nín.
Dear chỉ biết im lặng đi, mỉm cười khô khan. Thì đâu có ngờ là chế Dream thấy đâu. Của chế là nhân trứng và cá ngừ, rồi cậu lại yêu chị gái hơn nữa chứ, nên mới làm cho chị gái trước rồi đem cất vào tủ lạnh, xong rồi mới làm phần của mình cùng người mà có lẽ vẫn chưa ăn gì.
"Nếu là chó thì cũng là chó tên Dream thôi.". Dear lẩm nhẩm với chính mình. Lỡ mà nói lớn thì bị vỗ đầu là cái chắc. Cậu nhìn người có được nước uống rồi bước lên phòng, nhưng không khỏi quay lại nhìn mặt cậu.
"Đừng quên điều mà chế nói nhé, Dear.". Lời mà Dear chỉ biết làm vẻ mặt lạ lùng.
"Nhưng mà..."
"Muốn làm hay không là chuyện của mày. Nó làm với mày tới như vậy, mày mềm lòng với nó thì cũng không có ai trách. Hên xui, chiều này lại thất thân cho nó lần nữa có khi, ai mà biết được.". Dream nói một cách đơn giản rồi phóng lên phòng của mình, làm cho người làm em chỉ biết lặng đi, nghĩ tới chuyện đã nói cùng chị gái chiều qua.
*Krrr* *Krrr*
"Hey!". Nhưng vẫn chưa kịp nghĩ gì tiếp, điện thoại đã rung mạnh, làm cho cậu phải nhanh chóng cầm nó lên. Không cần nói cũng biết là ai.
"Dạ, anh Porsche!"
"Anh ở trước nhà nhé."
"À, dạ, dạ. Giờ Dear pha cafe một chút nhé rồi sẽ nhanh chóng đi ra.". Dear nói lia lịa trong khi gò má nóng lên. Không biết là vì nghe giọng anh Porsche cả đêm hay sao nữa. Khi nghe thấy giọng nói đó lần nữa... lại mắc cỡ ghê.
Vừa cúp máy cái, Dear liền quay qua pha cafe đổ vào ly gốm, cầm láy chai nước và hộp sandwich bỏ vào túi, rồi phi tới cầm lấy balô đi học quàng lên vai một cách qua loa. Sau đó thì vác hết đống đồ ra khỏi nhà.
Hình ảnh nhóc chó con gấp gáp tới nỗi tóc còn chưa chải, 2 tay đầy nhóc đồ đạc làm cho Purin đang đứng đợi phía trước cửa hàng rào mỉm cười tươi, thấy thương người cố gắng mang đôi giày thể thao mà nhét không vào, phải chạy lê đôi giày về phía cậu.
"Anh Porsche giúp Dear xách một chút, cho em mở khóa cái đã.". Khi tới gần, chú chó con liền đưa đồ vượt qua hàng rào trước, rồi gấp gáp mở khóa cửa nhà bằng tay chân run rẩy, rồi đứng đỏ mặt ở trước mặt người tới đón.
"Anh Porsche, xin lỗi ạ. Em gấp cực kỳ rồi đó..."
"Dear, lần sau không cần gấp đâu...". Vào lúc nhóc nhỏ nói lia lịa, Purin liền nói chen vào, làm cho người nghe ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt sắc bén.
"...Anh đợi người yêu của anh được."
Anh Porsche gọi Dear là gì đó?... Đừng có mỉm cười như vậy chứ!
Tới nỗi Dear mở to mắt, nhìn người đang trao nụ cười cho cậu. Hơn nữa bây giờ, anh Porsche ở trong bộ đồ vest sang trọng, tô điểm cho khuôn mặt đẹp trai cùng thân hình cao ráo càng có vẻ đẹp tới nỗi trái tim run rẩy. Khi nghe thấy từ "người yêu"... thì cậu thừa nhận rằng thần trí bay đi mấy rồi.
"A... A... A... Ai là người yêu anh chứ!"
Mẹ nó! Dear, mày đừng có rung lưỡi gà đột xuất chứ!
Câu hỏi mà Purin chỉ mỉm cười rồi quay qua đặt tất cả đồ đạc lên ghế sau của xe. Đôi mắt sắc bén nhìn vào trong đôi mắt to tròn đang cố gắng tránh né cậu.
*Mặp*
"Nhớ"
Ối, anh Porsche muốn làm cho Dear đứng tim từ sáng sớm phải không vậy!
Anh Porsche nói thôi thì không trách, còn đưa 2 tay tới đem cơ thể cậu vào ôm nữa. Thế là khuôn mặt trắng trẻo vùi vào ngực áo, mũi ngửi thấy mùi nước hoa như mùi nắng nhẹ, làm cho cậu phải kiềm chế chính mình hết khả năng để không đưa tay lên ôm đáp lại.
Thì người ta mắc cỡ mà, ai lại chơi đứng ôm nhau trước nhà như vậy chứ.
"Anh Porsche... một hồi trễ đó.". Thế là chỉ biết cà lăm cảnh báo người mà trong lòng muốn tới tìm chú chó con. Purin chịu nới vòng tay, nhìn cậu nhóc nhỏ con lúc này đang cúi gầm mặt và đi tới lấy đồ được đặt trên ghế sau xe rồi bước tới ngồi kế ghế lái bằng nụ cười tươi.
Mặc dù chỉ ngủ được không bao nhiêu tiếng, nhưng cậu lại cảm thấy tươi tỉnh khi được nhìn thấy Dear như vậy.
"Anh Porsche ăn sáng chưa?"
"Chưa nữa. Thức dậy rồi tới đầy liền luôn.". Purin chui người vào trong xe, quay qua nhìn người bên cạnh đang cố tình đánh trống lảnh. Khi cậu nói rằng chưa, nó liền đưa ly cafe thơm nức tới. Hơn nữa còn mở nắp hộp mà mình đã cầm theo ngay từ đầu.
"Tốt lắm... Tình cờ Dear làm cho chính mình đó rồi nó dư nên làm thêm phần. Kiểu như đền đáp anh vì đã tới đón Dear sáng sớm tới như v... Ư!". Chàng trai nhìn người vừa nói vừa nhìn hộp sandwich, không thèm nhìn vào mắt cậu một cách thương yêu. Khi nó bắt đầu chuyển hướng sang chuyện khác, không phải về từ "nhớ" của cậu lúc nãy nữa, bàn tay đang rảnh liền nắm lấy cổ nó đẩy tới rồi cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ thật mạnh.
Purin thừa dịp Dear đang choáng, rời ra đặt ly cafe vào chỗ để ly rồi quay lại nắm lấy cổ cậu nhóc nhỏ con bằng 2 tay, sau đó cúi người xuống nhấn nụ hôn mạnh mẽ lên đôi môi màu tươi.
Cậu cũng vừa mới biết lúc hôn đây thôi, rằng cậu nhớ nụ hôn của nhóc nhỏ nhiều tới cỡ nào.
Suy nghĩ của người vẫn đang nhấn nụ hôn nóng bỏng xuống sao cho khăng khít hơn trước. Đầu lưỡi nóng rực liếm khắp môi trên và môi dưới rồi chen vào trong ngay lúc Dear há miệng bởi vì bất ngờ. Thế là đầu lưỡi nóng quấn quýt vào cái lưỡi mềm giật mình trốn tránh lúc đầu, trước khi Dear nhích tới gần rồi bắt đầu... đáp lại.
"Ư...". Tiếng rên vang nhẹ trong họng, nhưng lại không có ai quan tâm bất cứ cái gì ngoài việc đầu lưỡi quấn quýt vào nhau, trong khi Purin nâng đỡ gò má trắng trẻo của cậu nhóc nhỏ. Tới nỗi tiếng trao đổi những giọt nước ngọt ngào vang khắp khoang hành khách.
Mãi cho tới khi Purin chịu rời khỏi cái miệng đỏ đỏ, dải nước ngọt ngào trong suốt bám vào miệng kéo dài ra, thể hiện sự nóng bỏng của nụ hôn lúc nãy giữa tiếng thở gấp nặng nề của Dear mà lúc này gò má đang đỏ ửng.
"Bữa sáng của anh ngon ghê. Cho xin như vậy mỗi sáng nhé!"
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Anh Porsche nói cái quái quỷ gì ra vậy!
"Anh Porsche đúng điên! Điên cực kỳ luôn!". Dear chỉ biết cắn chặt môi, nói với giọng run rẩy trong khi trái tim suýt nữa đã nhảy ra ngoài rồi. Mắc gì mà đi nói rằng nụ hôn của cậu ngon chứ. Miệng đó, không phải kem, cứ ở đó mà liếm hoài.
"Hừ hừ"
Đừng có mà cười 2 hừ!
Dear la lối với chính mình trong lòng. Thì bây giờ đỏ mắt, tim đập mạnh, miệng ướt như vậy, ai mà dám nhìn vào mắt người hôn môi mình chứ.
"Vậy có nghĩa là cái này không ăn nữa phải không?"
"Ăn chứ. Dear cố gắng làm cho anh mà, không phải sao?". Dear chỉ biết cắn môi mình khi anh Porshe đang dùng đầu ngón tay vuốt má cậu nhè nhẹ, rồi còn nhìn tới bằng ánh mắt như người lớn nhìn trẻ con nữa. Kiểu dịu dàng dữ lắm, dịu dàng tới nỗi trái tim không biết điều run muốn chết luôn rồi.
"Thì... thì hỏi phòng khi anh Porsche no rồi."
"Hôn Dear không có làm cho anh no đâu đó.". Purin nói với nụ cười, làm cho người nghe cắn môi, nhét hộp sandwich vào trong tay của anh Porsche rồi quay mặt tránh đi hướng khác.
"Vậy lấy hết cả hộp đi.". Dáng vẻ của người khoanh tay quay mặt tránh đi làm cho chàng trai cười nhạt. Trái tim trĩu nặng cả đêm cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút khi không thấy thái độ giận hờn của nhóc này.
*Chụt*
"Cảm ơn vì đã tha thứ cho anh nhé.". Sự tiếp xúc nhẹ nhàng của người nhấn mũi xuống gò má, trước khi rời ra ngồi thẳng người tại chỗ của mình, làm cho Dear liếc qua nhìn người lái đang đổi số trước khi cả 2 sẽ phải trễ hơn như vậy nữa.
"Dear nghe rồi đó...". Nghe mà cậu nói tới chắc không khỏi biết bao nhiêu tin nhắn thoại đó, rồi Dear nhỏ nhẹ nói tiếp.
"...Dear tin anh Porsche."
Tin rằng anh yêu Dear.
Và điều đó làm cho người trưởng thành to con đưa tay tới đặt lên cái đầu tròn tròn rồi lắc qua lắc lại một cách yêu thương.
"Đừng dễ thương hơn như vậy nữa chứ, chỉ bấy nhiêu thôi là anh muốn tiêu rồi."
Dear có thể thề rằng không có mắc cỡ đâu đó. Nhưng từ lúc đó, cậu cứ quay mặt tránh đi ra ngoài cửa sổ, rồi bóng phản chiếu lại làm cho cậu biết rằng mình đã kiềm nén nụ cười hết sức tới cỡ nào.
Đâu phải chỉ có mình anh tiêu đâu, Dear cũng điên cuồng yêu anh muốn chết rồi đây.
****************************************
Aston Martin đẹp đẽ tốn khoảng thời gian trên đường cao tốc hơn 1 tiếng đồng hồ, đã đậu phía trước tòa nhà khoa của người đang dùng vuốt tóc mình qua loa, miệng thì nói một cách gấp gáp.
"Anh đi làm kịp không vậy? Ngày mai Dear tự mình tới thì tốt hơn đó."
"Kịp... Giờ còn chưa 8 giờ nữa là. Em đó, dạo này chắc phải ngồi đợi tới giờ học lâu hơn một chút. Nếu tới trễ hơn như vậy, chắc anh sẽ không kịp.". Purin lắc đầu một chút, liếc nhìn đồng hồ đeo tay cho thấy rằng cậu vẫn chưa trễ. Và điều đó làm cho Dear quay qua mỉm cười khô khan, cảm thấy có lỗi sao sao ấy không biết.
"Thì Dear đang nói với anh rằng ngày mai Dear tự mình tới mà."
"Anh cũng đang nói với Dear rằng anh sẽ tới đón mà.". Chàng trai trả lời lại ngay lập tức, làm cho người lo lắng cho người chạy qua chạy lại một chút. Thừa nhận rằng cảm thấy vui khi nghe thấy như vậy. Nhưng mà nói thật nhé, cậu sợ anh Porsche sẽ chết trước khi làm cho mụ phù thủy ở nhà cậu thấy được sự thật lòng đó.
Purin đặt tay lên cái đầu tròn lần nữa, rồi vuốt mái tóc rối bù của nhóc nhỏ một cách nhẹ tay.
"Anh nói rồi. Người yêu anh, tại sao anh lại không tới đón được?"
Đừng có nhấn mạnh cái từ "người yêu" được không vậy, anh Porsche! Muốn thấy Dear nổ tung thành Koko Krunch luôn hả?
Thế nhưng, thay vì đáp trả, Dear lại ngẩng mặt lên nhìn anh trai cùng phòng đang chuyển trạng thái quan hệ sang cái khác bằng nụ cười khô khan, rồi khi anh Porsche di chuyển tới định hôn cậu lần nữa thì cậu chỉ biết đưa tay lên che miệng chính mình trước.
"Anh Porsche... Dear có chuyện muốn nói."
"Chuyện...?"
"Chuyện là chế Dream...". Purin không nhịn được mà cảm thấy rằng việc nghe thấy tên người bạn thân làm cho cậu nổi da gà sao sao ấy không biết, thế là phải nheo mắt lại, nhìn người chắc chắn đã bị chị gái mình xúi giục, quan sát thật kỹ và điều đó làm cho Dear nhanh chóng nói.
"Thì chuyện... ơ... người yêu đó anh. Chế Dream nói rằng anh Porsche nhảy giai đoạn. Khi mà... ơ... Dear thầm thích anh như điên một mình, tới khi anh Porsche nói yêu rồi làm người yêu với nhau, nó qua dễ dàng. Chế Dream nói rằng anh Porsche không thể hiện sự thật lòng ra cho Dear thấy. Chính vì vậy, nếu anh Porsche nói rằng chúng ta là người yêu với nhau thì hãy nói như thế này... Dear vẫn chưa nên dễ dãi mà quen với anh."
Chắc chết!
Purin rống lên trong lòng. Đáng lẽ cậu nên biết sẵn rằng Dream là người như thế nào. Nếu là chuyện liên quan tới em trai, người con gái này chắc chắn cắn không buông.
"Vậy Dear muốn anh làm thế nào?". Câu hỏi làm Dear ngẩng mặt lên nhìn vào mắt rồi trả lời với giọng ngây thơ.
"Nói thật nhé, Dear không biết.". Người nghe đang bực bội liền nở nụ cười ngay lập tức. Mặc dù biết rằng Dream đang gửi lời nhắn nói với cậu rằng... Cấm không được làm gì nhóc nhỏ cho tới khi bên đó hài lòng. Thế là chỉ nói đơn giản...
"Cũng được. Anh và Dear vẫn làm anh em với nhau như trước cũng được."
Purin thấy rằng chú chó con của cậu tái mặt rồi, tới nỗi phải cúi xuống để cho đôi mắt ngang bằng nhau rồi tiến tới hôn lên đôi môi đỏ.
"Và anh là người anh trai đặc biệt duy nhất có thể hôn đứa em trai này nhé... Như vậy ok không?". Dear chỉ có thể mím chặt môi, nhìn anh trai to con nhốt cậu lại tại chỗ ngồi như vậy. Đôi mắt to tròn thì chớp mắt lia lịa, trước khi 2 bên gò má nóng rực lên. Tới giờ mới hiểu được ý nghĩa.
Anh em quái gì mà hôn nhau được! Rồi đứa em trai như tao lại muốn bị hôn nữa chứ.
"Dear vừa là em vừa là chó con của anh luôn chứ gì?". Liếc mắt nhìn một chút, thế là thấy anh Porsche bật cười, tay thì lắc lư đầu cậu thật nhẹ. Và cậu cũng không phủ nhận được rằng mình thích sự tiếp xúc này.
"Đi học được rồi. Hôm nay mấy giờ tan? Để anh tới đón.". Purin chịu đổi chủ đề khi thấy rằng cậu đang chuẩn bị trễ. Và điều đó làm cho người nghe lắc đầu ngoắt ngoắt.
"Không cần đâu, anh Porsche. Lát Dear tan rồi tới đợi ở căn hộ cũng được. Chừng nào anh tan rồi hẳn chở Dear về.". Dear nói một cách e ngại làm cho Purin lặng đi suy nghĩ một chút khi mà cậu không dám chắc rằng hôm nay liệu có chuồn ra để tới đây được hay không. Thế nên khuôn mặt sắc sảo mới gật xuống một chút.
"Nhưng vậy cũng được... Cố gắng học nhé, nhóc nhỏ.". Người nghe gật đầu lúc mở cửa xe, nhưng lại lưỡng lự một chút rồi quay qua nói nhỏ tiếng.
"Anh Porsche cũng... cố gắng làm việc nhé.". Vừa nói xong thì bước xuống xe, đóng cửa xe cái ầm rồi chạy tóe bụi lên tòa nhà ngay lập tức, không nhịn được mà cảm thấy mắc cỡ. Thế nào ấy nhỉ? Cảm giác giống như người yêu với nhau sao sao ấy.
Hình ảnh làm Purin