"Pattie sẽ tới gặp anh Porsche vào ngày mai nhé."
"Không ở đây được, Pattie. Anh không muốn nói chuyện với Pattie trong phòng anh."
"Nhưng anh phải làm như vậy ạ. Hay là anh muốn chúng ta nói chuyện trong một khách sạn nào đó để cho người khác nghĩ rằng chúng ta mất tích lên phòng làm gì với nhau? Chắc chắn anh không muốn như vậy. Cho nên ngày mai Pattie sẽ tới chỗ anh... riêng tư nhé. Có nghĩa là không có thằng nhóc đó."
"Đừng gọi Dear là thằng nhóc đó!"
"Hứ, không biết đâu. Ngày mai Pattie sẽ tới. À, mong rằng anh Porsche đủ đàn ông, không gọi bà chị Dream tới trốn trong phòng nhé."
Cuộc đối thoại từ lúc trước khi cậu rẽ xe vào đậu trong căn hộ liền chạy vào đầu. Trong lúc này, Purin nhìn vào màn hình đang mở bộ phim Tây mà họ đang đuổi bắn nhau một cách kịch tính, nhưng người xem lại không thể ghi nhận được những hình ảnh đó. Trong đầu chỉ suy nghĩ quanh quẩn một chuyện... Cậu không muốn chó con nghĩ nhiều.
*Krét*
"Hoo, lạnhhhh~! Anh Porsche mở máy lạnh mức bao nhiêu vậy? Đúng lạnh luôn.". Và rồi nhóc nhỏ bước ra khỏi phòng ngủ trong bộ dạng quần đá banh cùng áo bóng rổ cho thấy cánh tay trắng trẻo, kêu lên và ra vẻ nổi da gà mà nhìn đáng yêu thế nào ấy không biết, thu hút sự chú ý của người ở trước màn hình quay qua nhìn.
"Qua đây đi. Tắm rồi tại sao lại không lau đầu cho khô?"
"Giũ giũ một hồi là khô thôi.". Dear cười tươi với cậu, hơn nữa còn giũ giũ cái đầu làm cho người nhìn bật cười.
"Đi lấy khăn lông rồi tới đây ngồi. Không cần phải làm vẻ mặt như vậy, anh không có làm gì đâu. Định lau đầu cho.". Chỉ vậy thôi, chú chó con liền mỉm cười tươi gật đầu thật mạnh, chạy lại vào phòng lấy cái khăn lông nhỏ rồi chạy ra, để cho Purin tựa lưng vào ghế salon, ngồi tách 2 chân, chừa chỗ lại cho Dear.
"Ngồi ở đây ấy hả? Dear ngồi dưới sàn được không?"
"Anh lười cúi. Ngồi ở đây là tốt rồi.". Nói rồi vỗ lên phần nệm còn lại nhè nhẹ. Nhóc nhỏ lưỡng lự một chốc nhưng vẫn chịu tới ngồi phía trước cậu và đưa khăn lông cho.
"Ờ, rốt cuộc anh mở máy lạnh bao nhiêu vậy? Lạnh quá."
"Lạnh rồi tại sao lại mặc áo ba lỗ?"
"Áo bóng rổ thì đúng hơn.". Lại còn lên tiếng cãi lại làm cho người nghe mỉm cười tươi, dùng khăn lông vò mái tóc đen một cách nhẹ tay. Và Dear thì cúi đầu, nhắm mắt, để cho cậu thoải mái xử lý tiếp.
"Thì nó đó. Tại sao lại mặc áo bóng rổ?". Câu hỏi mà kỳ này nhóc nhỏ lặng đi ngay lập tức, mím môi vào nhau. Muốn liếc nhìn người đang để bắp đùi áp vào hông của cậu đó, nhưng kẹt ở cái bàn tay lớn vẫn đang lau tóc cho nên liền hít một hơi thật sâu.
Làm nũng đi mày, làm nũng nhiều vào. Là chó con thì phải làm nũng chủ nhân nhiều vào, để cho chủ yêu thật nhiều.
"Ưʍ... thì..."
"Thì cái gì, chó con?"
Hứ, xấu hổ, nhưng mà vẫn tới!
"Thì... Thì biết là một hồi anh Porsche cũng sẽ ôm Dear, rồi Dear cũng sẽ ấm, mặc áo có tay làm gì chứ?"
Người nghe lặng đi ngay tức thì, mắt hơi mở to một chút như không muốn tin rằng nhóc này dám nói ra. Và điều đó làm cho Dear quay người lại nhìn bằng gò má đỏ đỏ, hỏi bằng giọng không dám chắc cho lắm.
"Đúng không?"
"Hey!!!". Kỳ này Dear chỉ có thể kêu lớn khi anh Porsche gom cả người cậu vào ôm, làm cho lưng áp vào ngực rộng. Hai tay thì ôm chặt eo tới nỗi gần như không dám nhúc nhích. Chắc rồi, dù cho không quay lại nhìn, nhưng góc độ này thì người ta biết là đũng quần chọt vừa đúng đó. Lỡ mà nhúc nhích bậy bạ rồi gặp phải con rồng nhô lên thì không có mắc cười đâu đó.
"Muốn ấm hay muốn nóng?". Purin hỏi bằng giọng pha lẫn tiếng cười lúc di chuyển tới sao cho gò má áp sát gò má của nhóc nhỏ, làm cho Dear lầm bầm nhỏ tiếng.
"Đây là ôm hay là hâm nóng thức ăn vậy? Có vụ được chọn là ấm hay nóng nữa."
"Hừ hừ, sao nào? Muốn ấm hay nóng?". Purin vẫn khẳng định lời cũ, hơn nữa còn cười 2 hừ, làm cho người nghe nổi da gà. Cảm thấy nóng nóng, lạnh lạnh ngay lập tức. Cái cảm giác lạnh trước đó dường như đã ấm lên rồi.
"Ơ... Khác nhau thế nào vậy anh?"
"Ấm thì chỉ ôm...". Và chàng trai liền thân hình mỏng manh hơn thật chặt, cứ như nói rằng đây là mức độ ấm và rồi di chuyển tới thì thầm bên tai.
"Nhưng còn nóng... thì sẽ đè."
"Waaaaa! Ấm!!! Muốn ấm, ấm thôi là đủ. Ấm ạ, anh Porsche. Ấmmmmm!". Kêu Dear không la lớn sao mà được, khi mà vừa dứt từ đè xong, anh Porsche liền luồn tay vào trong áo bóng rổ. Nếu như vuốt ve lên trên thì sẽ không trách câu nào (Ờ, đây lẳng lơ, đây biết, đừng chửi), nhưng giờ lại ra vẻ thò xuống thấp, thế nên chỉ có thể nắm lấy cổ tay. Gò má thì nóng rực, kiểu mà giọng điệu cũng bị đổi theo.
"Nhưng anh thấy Dear lạnh lạnh. Nóng thì tốt hơn đó."
"Không chịu!!!". Chú chó con ra sức vùng vẫy ngay lập tức. Hơn nữa còn quay qua nhe nanh nói rằng không chịu đâu. Hôm qua gặp cái tụi nghiệp chướng nói là có vết ở cổ một lần rồi nên mất tự tin lắm. Chính vì vậy, hôm nay tuyệt đối không chịu. Ngày mai có giờ học sáng nữa.
"Ok, ok. Muốn ấm thì ấm.". Purin nói một cách buồn cười rồi đổi sang ôm chú chó con thơm mùi xà phòng một cách nới nới, có vụ vuốt cánh tay cứ như truyền tới hơi ấm, mặc dù sắc mặt vẫn còn sự trầm tư và Dear thì không biết gì.
Sau đó chỉ còn lại vòng tay ấm áp làm cho chú chó con tựa lưng, mắt thì nhìn chằm chằm về màn hình.
"Dear... ngày mai anh về khuya nhé."
"Hửm?". Nhưng rồi, chàng trai lại nói.
"Anh có việc, chắc là về cỡ 9-10 giờ lận."
"Vậy anh có ăn bên ngoài luôn không? Để Dear khỏi nấu ăn chừa lại.". Nhóc nhỏ nói, mặc dù mắt vẫn nhìn chăm chú làm cho người nghe lúc lắc cái đầu tròn tròn và nói cùng nụ cười.
"Đây là định tự nấu ăn mỗi ngày luôn phải không vậy? Đi kiếm cái gì đó ăn bên ngoài cũng được."
"Thôi, không có bạn ăn chung. Nấu mì gói trong phòng còn ngon hơn."
"Hừ hừ, nói cứ như không có bạn."
"Có cũng giống như không có thôi anh. Thằng Sun thì dính với vợ, thằng ngỗng Shin thì thích mất tích lúc thì với người này lúc thì với người kia. Bỏ Dear lại một mình suốt.". Và rồi Dear liền oán trách nhè nhẹ, nhưng lại giống như mách lẻo thế nào ấy không biết, làm cho người nghe cười lớn, nhìn người quay đôi mắt to tròn qua nhìn và làm vẻ mặt giống như... Tụi nó bỏ rơi Dear!
"Để anh gọi điện kêu Sun dẫn vợ anh đi ăn cơm. Anh trả tiền cho."
Gọi vợ mà không ngượng miệng. Nhìn mặt thằng Dear này đi, sắp khét rồi!
"Anh không ở nhà thì đi với bạn một chút. Một hồi người ta trách là anh nhốt Dear không cho đi đâu hết, ngày ngày học xong cứ phải về nấu cơm cho anh."
"Thì Dear thích mà. Ở nhà Dear nấu cơm tối hoài. Nấu cho anh Porshce còn dễ hơn chế Dream nhiều. Cái người đó đúng lắm chuyện.". Kể ra một cách ớn lạnh, khi chỉ vừa nhớ tới lúc chế Dream muốn ăn cái gì rồi đó trở thành nhiệm vụ của cậu. Cái lúc 6 giờ chiều thì không bao nhiêu, đôi khi chế ấy muốn ăn lúc 10 giờ tối... Dù cho kẹt game cũng phải đứng dậy nấu cho thôi.
"Rồi có đi không?". Kỳ này Purin mỉm cười hỏi, làm cho người nghe cười rạng rỡ, xòe tay trước mặt ngay lập tức.
"Nhưng nếu anh Porsche đãi, Dear chịu đi ăn bên ngoài cũng được. Làm chủ xị, có thể gọi hết mọi món, bảo đảm dù kẹt vợ hay thích biến mất, nếu là đồ free thì tụi nó nhất định cũng sẽ tới.". Nói rồi, nhóc nhỏ liền cười lớn. Chắc rồi, tiền không tốn baht nào, không phải mệt nhọc tự mình nấu, lại còn được đi chơi với tụi nó nữa. Mắc gì mà không chịu?
"Vậy để anh gọi điện cho Sun."
"Ok ạ. Nói với nó là cấm chọc Dear nữa.". Được nước có người hậu thuẫn thì liền làm tới, làm cho Purin bật cười, lúc lắc cái đầu của nhóc nhỏ thật nhẹ rồi với tay tới lấy cái điện thoại để gọi điện cho Sun, trong khi đôi mắt tròn tròn lại nhìn một cách thích thú.
Thằng Sun ngại với anh Porsche, nể trọng anh Porsche. Nó gần như tôn thờ làm thần tượng trong lòng luôn nữa kìa. Bảo đảm, anh Porsche ra lệnh một tiếng là nó chịu làm theo mọi thứ luôn.
Ờ, đồ trong nhà cũng hết rồi. Ngày mai phải lôi nó đi mua đồ! Hừ hừ.
Dear suy nghĩ giống như có gian kế mà không hề biết rằng người con trai còn lại đang căng thẳng tới mức nào.
****************************************
"Cảm ơn vì đã làm theo thỏa thuận ạ."
"Rồi rốt cuộc chuyện định nói với anh là chuyện gì?"
Vào buổi chiều của ngày tiếp theo, Purin đang đứng khoanh tay ở giữa phòng, nhìn cô gái mà cậu cho phép vào phòng. Khi vừa tới phòng thì Pattie nói với cậu rõ ràng rằng không tin là cậu sẽ làm theo điều kiện đã bàn ngay từ đầu. Chính vì vậy mới xin vào xem mỗi phòng. Nên dù cho bực bội tới cỡ nào, chàng trai vẫn muốn nói chuyện sao cho xong nhanh nhất có thể.
Cậu không dám chắc là lúc nào Dear sẽ về.
Sau khi mở cửa ra xem phòng ngủ của cậu và là căn phòng cuối cùng, Pattie quay lại đứng đối mặt với người yêu cũ bằng nụ cười nhỏ, làm cho Purin hỏi bằng giọng gắt gỏng.
"Có khách tới nhà mà anh Porsche không đem cái gì ra phục vụ sao ạ?"
"Pattie, anh muốn bàn chuyện sao cho xong nhanh nhất có thể. Pattie muốn cái gì thì cứ nói.". Purin hỏi bằng giọng khó chịu khi cô gái trước mặt ngồi lên cái ghế salon lớn, ra vẻ giống như định nói chuyện dài dài. Và giường như giọng điệu gắt gỏng của cậu đã làm cho người nghe thở dài, dáng vẻ kiêu căng lúc đầu đổi thành mím chặt môi, trong đôi mắt ánh lên sự không chắc chắn.
"Pattie thật sự muốn nói chuyện với anh Porsche ạ. Muốn nói chuyện một cách mở lòng... Chuyện đã xảy ra rốt cuộc là thế nào? Bây giờ Pattie không kịp thích ứng và thừa nhận là Pattie xấu hổ, rất xấu hổ vì đã từng quen với... mong là anh Porsche hiểu.". Cô gái ngẩng mặt lên nhìn bằng ánh mắt tựa như ghê tởm một chút. Và điều đó làm cho người nghe thấy hơi thư giãn trong lòng.
Cậu nghĩ rằng cậu có thể hiểu được. Cô gái luôn tìm kiếm sự hoàn hảo có lẽ là không thể nào cầm lòng chấp nhận được khi nghĩ rằng từng ngủ với người con trai mà bây giờ đã quay qua thích con trai.
Cho nên, người cảm thấy phải chịu trách nhiệm điều đã xảy ra liền thở dài thật mạnh.
"Vậy đợi anh một chút.". Cuối cùng, Purin chịu quay người vào trong bếp để rót nước cho. Bởi vì cậu muốn kéo dài chút thời gian để sắp xếp lời nói dành cho cô gái này để cô ta có thể ra đi dễ dàng.
Bây giờ, chuyện trở nên dễ dàng hơn khi biết rằng Pattie ghê tởm. Bởi vì cô gái này có lẽ không bao giờ làm theo điều đe dọa bằng cách nói ra việc bản thân từng quen với gay.
Suy nghĩ làm Purin đưa tay lên xoa thái dương nhè nhẹ, biết rằng con đường này không bao giờ êm đẹp. Chỉ riêng biểu hiện của người ngoài đầu tiên biết được chuyện cũng đã làm cho cậu nhọc lòng tới như vậy.
Không lâu sau, chàng trai liền quay lại cùng 2 ly nước.
"Xin ống hút nữa được không ạ?". Dù cho muốn nói chuyện cho xong, nhưng cậu vẫn quay người lại lần nữa. Và khi quay ra thì thấy rằng Pattie đang hít một hơi thật sâu cứ như tập trung tinh thần.
"Pattie định tới hỏi anh Porsche không bao nhiêu chuyện...". Cô gái ngẩng mặt lên nhìn cậu trước khi hỏi tiếp.
"...Lúc anh Porsche quen với Pattie, anh Porsche có như vậy hay không?". Purin nhìn chằm chằm người muốn biết câu trả lời trong im lặng, không hài lòng câu hỏi ngay lập tức. Bởi vì giống như khinh thường rằng cậu che giấu chính mình từ lúc đó.
"Tại sao Pattie phải muốn biết mấy chuyện này?"
"Tại sao ấy ạ! Bởi vì Pattie không thể chịu đựng được đó, khi mà lúc đó Pattie lại đi quen với người con trai để ý con trai!!! Người khác sẽ nhìn Pattie như thế nào nếu biết rằng Pattie ngu tới mức nhìn không ra!!!". Cô gái đáp lại ngay bằng giọng chua chát, cứ như không thể chịu đựng sự nhục nhã lần này được, trước khi đưa tay lên che mặt, sau đó thì hít một hơi thật sâu cứ như định thần lại.
"Xin lỗi ạ. Chỉ là Pattie không kịp thích ứng."
Purin ghét cảm giác của việc bị dồn ép và việc rơi xuống thất thế. Nhưng khi cô gái trước mặt thể hiện ra rằng việc cư xử thách thức cậu trước đó là vì đang không thể nào chấp nhận được sự việc đã xảy ra, thì cậu liền bình tĩnh. Đã biết rằng nên nắm lấy điểm yếu của đối phương như thế nào.
"Không sao... Lúc đó anh không có như vậy, nếu đây là điều mà Pattie muốn biết.". Đối phương nhìn chằm chằm cậu cứ như đang tìm kiếm sự thật. Sắc mặt nhìn có vẻ không tin tưởng liền hiện lên ngay lập tức, thế là phải bổ sung thêm.
"Anh vừa mới quen với Dear được 2 tháng. Và trước đó, anh là người con trai bình thường..."
"Thế thì tại sao vậy anh Porsche? Tại sao anh lại quay qua thích con trai? Người con trai như anh chỉ ngoắt ngón tay thì đã có các cô gái cho anh chọn không trùng mặt. Người con trai như anh, con gái suýt nữa đã muốn tát nhau để giành lấy nữa kìa. Tại sao!!!". Lại một lần nữa Pattie hỏi bằng giọng cao ngất, nhìn bằng ánh mắt giống như cậu phạm tội ác trầm trọng. Hai tay đang cầm ly càng bóp chặt hơn.
Và là lần đầu tiên Purin mỉm cười thật lòng tới.
"Không phải anh quay qua thích con trai, mà là vì chỉ có "người con trai này" làm cho anh cảm thấy đặc biệt hơn người khác thì đúng hơn."
"Anh định nói rằng nhóc đó làm cho anh thấy thích hơn lúc quen với Pattie à!". Cô gái đứng vụt dậy với sự giận dữ. Và điều này dường như đã làm cho Purin hiểu ra rằng tại sao Pattie lại muốn nói chuyện riêng với cậu.
Thì để thể hiện cảm xúc ra ngoài mà không cần phải quan tâm bất kì ai rằng bản thân giận tới mức nào.
"Nếu nhóc đó là nói tới Dear thì đúng vậy. Dear làm cho anh cảm thấy đặc biệt hơn lúc quen với Pattie... hay bất kỳ cô gái nào."
"Không thể tin được. Người như tôi mà thua con trai ấy hả!". Cô gái buông người xuống ngồi lại vào chỗ cũ trước khi dùng 2 tay che mặt một cách xấu hổ bởi sự thật đánh thẳng vào mặt. Dáng vẻ làm cho người nghe quay qua nhìn về hướng khác, không thích cảm giác tội lỗi giống như cậu đi lừa người khác như vậy gì hết.
Nếu Pattie ác với cậu thì cậu cũng sẵn sàng để ác lại, nếu điều đó có thể giữ gìn mối quan hệ của cậu và Dear.
Nó chỉ vừa mới bắt đầu và cậu không muốn có bất cứ cái gì phá hoại nó.
"Bắt đầu từ lúc nào?"
"Từ lúc Dear chuyển tới ở cùng anh... được 3 tháng rồi."
"Là vận may của Pattie khi mà đã quen với anh hồi 3 năm trước, nên không cần phải chịu đựng việc biết rằng người yêu mình quay qua thích con trai nhỉ?". Cô gái mím chặt môi, hất mặt lên cứ như cố gắng kéo sự tự tin của bản thân quay