"Tôi nghĩ là tôi nói tiếng Thái đó và anh là người Thái."
Lúc này chàng con lai đang đứng khoanh tay nhìn người tới tìm bằng ánh mắt bất động. Giọng trầm thấp hỏi bằng giọng điệu giống như người đang ngán tột cùng. Nhưng thay vì làm cho người bị mắng gián tiếp nổi giận, mà lại càng vừa lòng nhiều hơn trước.
"Hừ hừ, tôi là người Thái chính gốc, không có giả vờ như nghe không ra đâu. Nhưng dù cho cậu là con lai, đáng lẽ cậu cũng nên hiểu tiếng Thái mà tôi nói... tôi thích thuần hóa."
Shin khựng lại ngay lập tức, không ngờ là sẽ bị trả lại bằng cùng một câu nói. Và điều đó làm cho cậu bỏ đi dáng vẻ chán ngán, vươn thẳng người rồi nhìn chằm chằm đối phương như muốn nhắc nhở gián tiếp rằng đừng đụng vào cậu. Và Pakin lại càng thích dáng vẻ của cậu nhóc này nhiều hơn nữa.
Lần đầu tới trường đua, quật ngã dân chuyên trong trường đua thôi chưa đủ, còn hành xử nổi bật không sợ bị ghét. Kiểu này cậu mới thích.
Khá là lợi hại.
"Lúc đầu tôi gặp anh, tôi thấy quen quen, người như anh dường như tôi đã từng gặp qua rồi."
"Có người giống như tôi nữa sao?". Pakin hỏi một cách hứng thú, làm cho chàng đầu đỏ nhoẻn miệng cười.
"Là anh trai của tôi. Anh giống như anh họ của tôi giống như khuôn đúc vậy.". Kỳ này Shin không định đợi để đối phương hỏi, cậu giải thích ngay khi nói 2 người này giống nhau rằng họ giống nhau thế nào.
"Anh trai tôi rất hiếu thắng. Khi có ai vênh váo là bản thân tài giỏi, anh trai tôi sẽ thuần hóa tới nỗi sư tử trở thành chuột. Anh trai tôi không thích bị ai từ chối và sẽ làm cho người đó không thể từ chối. Và khi anh trai tôi để ý tới ai thì sẽ không để cho người đó dễ dàng lọt khỏi tay. Nhưng lại có bản chất xấu xa, khi nào có được rồi... thì vứt bỏ vào khi đó.". Người nghe gật đầu theo sau đó bật cười nhẹ khi đối phương nói xong.
"Vậy có lẽ không giống tôi. Bởi vì nếu tôi có được món đồ nào đó một cách khó khăn, tôi sẽ nâng niu đàng hoàng."
Shin muốn thở dài vào mặt, bởi vì có thể cậu đã quên nói rằng... anh trai cậu luôn có thể tìm ra lời biện minh cho bản thân, cũng giống như người trước mặt, chỉ cần nhìn vào mắt, cậu cũng đủ biết rằng đây là người thế nào.
Gian từ sâu bên trong và tốt nhất là cậu nên tránh xa như anh Oat đã nói.
"Vậy có biết tại sao tôi lại nói rằng anh giống như anh trai không?". Shin hỏi rồi móc điện thoại của mình ra xem thời gian, giống như nhắc nhở đường vòng rằng cậu đã phí thời gian với chuyện nhảm nhí quá nhiều rồi, sau đó cất vào trong túi, nhìn người nhướng mày như đang chờ đợi xem cậu nói gì tiếp.
Và điều đó làm cho Shin nhếch nụ cười ở khóe miệng.
"Bởi vì tôi không định ngủ với họ hàng của mình."
Pakin lặng đi ngay. Đôi mắt sắc bén sáng lên, hiểu rõ ý nghĩa mà cậu nhóc này nói mà không cần giải nghĩa nhiều hơn nữa. Toàn bộ những điều mà Shin nói ra có nghĩa là: Dù cho cậu cố gắng làm thế nào thì chắc chắn cũng không bao giờ có được cậu nhóc này lên giường một cách tình nguyện. Cố gắng thế nào cũng chỉ có thể xem cao nhất là anh trai thôi.
Biết cách từ chối kiểu mà không làm mất cảm tình nữa chứ.
"Có biết là cậu càng nói như vậy thì cậu càng thú vị không? Tôi tưởng là cậu sẽ nói dù chết tao cũng không quay cái lưng ra cho mày, đại khái như vậy.". Pakin nói một cách buồn cười với người mà cậu nghĩ rằng là người thẳng thắng, nhưng giờ lại nói vòng vo cả vòng Trái Đất để nói với cậu rằng... không.
Lời nói làm Shin bắt đầu mở túi của mình ra và cầm cái PSP lên với dáng vẻ ghẹo gan, miệng thì nói.
"Tôi biết cái gì là cái gì, biết rằng lúc nào nên nói thế nào. Dù cho tôi thẳng thắn thế nào, tôi cũng không định kiếm chuyện cho bản thân mình, đi mở miệng chửi người có quyền lực tới nỗi có chuyện theo sau đâu... Mà anh định nói gì nữa thì cứ nói đi.". Miệng nói là sẽ nghe, nhưng tay thì bắt đầu mở game ra chơi, giống như lời nói của đối phương không đáng quan tâm bằng máy game trong tay.
Dáng vẻ mà Pakin chỉ im lặng nhìn một lúc, trước khi...
Bàn tay lớn cầm lấy máy game từ tay chàng con lai, kiểu mà Shin cũng không hề la lối, chỉ nhướng mày nhìn, làm cho chàng trai nói bằng giọng ngang ngang giống như người bắt đầu không hài lòng.
"Vậy tôi nghĩ rằng cậu nên biết khi nói chuyện với người có quyền lực như tôi, cậu nên nhìn thẳng vào mắt.". Người nghe nhìn chằm chằm trong im lặng chỉ một lúc trước khi giơ 2 tay lên ngang vai giống như chịu thua.
"Vâng... anh Pakin!"
(Shin đổi xưng hô sang gọi anh theo kiểu anh trai)
Lại một lần nữa chủ nhân cái tên Pakin khựng lại, nhìn người gọi mình là anh trai trước khi sự hiểu rõ sáng lên ở trong đầu. Dáng vẻ kính trọng một cách giả vờ đó cùng từ xưng hô đã nói rõ ràng rằng kính trọng cao lắm cũng chỉ có thể xem là người lớn tuổi hơn... chỉ vậy thôi.
"Rốt cuộc dù thế nào thì thật sự cũng không thể nhỉ?"
"Tôi nghĩ là tôi nói tiếng Thái rõ ràng đó chứ.". Người nghe bật cười trong họng trước khi ném máy game trả lại, nhìn người nhận lại nó cất vào túi kiểu mà chắc đã biết cậu đã chơi chán rồi. Và dù cho có tiền thế nào, người như Pakin cũng không phải là người thích ép buộc ai. Ai nói không thì cậu cũng ok.
Nhưng rồi, Pakin lại đưa tay tới trước mặt, để cho Shin nhìn một cách thắc mắc.
"Dành cho việc làm quen thêm một người em trai.". Dù cho nghĩ rằng đối phương có ý đồ gì đó, nhưng Shin vẫn muốn cắt đứt cuộc đối thoại sao cho nhanh nhất có thể. Thế là chịu bắt tay một cách dễ dàng, mặc dù không hề định bắt quàng làm họ với cái tên nghiệp chướng này chút nào.
"Ừm, ừm, dành cho anh trai mới."
Người anh mà tao không hề muốn chút nào.
*Mặp*
"Hey!!!"
"Anh đụng vào người của em làm gì!"
Vẫn chưa kịp để Shin suy nghĩ trong lòng xong nữa là đã cảm thấy được lực kéo mạnh ở trên vai, thế là bị giật lùi ra phía sau. Cái tay đang bắt với bàn tay ấm ấm bị tách ra ngay lập tức, thế là cậu kêu lên thành tiếng trước khi khựng lại lúc tiếng nói gắt gỏng của người nào đó vang lên một cách không hài lòng. Nhưng chỉ một lúc sau thôi, Shin liền... mỉm cười.
Hừ, anh tưởng anh là anh hùng cưỡi bạch mã hay sao vậy, anh Oat?
**********************************
"Hey, mày! Đó là xe của anh Pakin mà. Tới làm gì ở trường mình vậy ta?"
Lúc Oat đang đi ở trên tòa nhà với bạn thân cùng lúc ôm thùng đựng dụng cụ của ban phong trào của khoa, thằng Saifah đang nhìn ra ngoài cửa sổ liền kêu lớn, chỉ xuống phía dưới làm cho người nghe chau mày lại. Và khi vừa di chuyển tới nhìn theo thôi, đôi mắt sắc cạnh liền mở to.
"Đó là thằng Shin mà. Hai người đó thân nhau hồi nào vậy?"
"Tao đã cảnh báo nó rồi. Sao nó lại không nghe lời cảnh báo của tao chứ!". Oat nghiến răng nói.
"Có nghĩa là sao?"
"Saifah, cho tao gửi mày hết chỗ này. Tao có chuyện phải làm!". Oat không trả lời câu hỏi của bạn, chỉ đặt thùng dụng cụ xuống bên cạnh chân đứa bạn, sau đó thì chạy khỏi tòa nhà một cách nhanh chóng, ngang qua mấy em khóa dưới đang đưa tay lên vái chào. Nhưng mà bây giờ sự chú ý của cậu đang ở chỗ cái người đầu tóc có sắc đỏ phản chiếu lại ánh nắng ở phía dưới nhiều hơn.
Một mặt cũng biết người như nó có thể tự lo liệu được, không cần thiết phải lo. Nhưng một mặt khác, đó là anh Pakin lận đó. Giỏi thế nào, thằng Shin cũng chỉ là sinh viên năm nhất. Nếu làm cho không hài lòng, chính nó sẽ bị xui xẻo. Và cậu là người dẫn nó tới trường đua sẽ phải cảm thấy tội lỗi.
Rất nhiều lý do mà Oat cố gắng nói với chính mình, mặc dù hình ảnh của cậu nhóc đó lúc dùng miệng cho cậu vụt lên trong lòng, làm cho phải gạt bỏ nó đi một cách nhanh chóng cùng với sâu tận đáy lòng có tiếng thì thầm nhỏ nhẹ.
Nhóc đó... là của tao.
Mày nghĩ cái quái gì vậy, Oat? Mày không có yêu nó, chỉ là nó dùng miệng cho mày một lần, mà tới mức phải giữ lại suy nghĩ hết lần này tới lần khác sao?
"Chết tiệt!". Người suy nghĩ nhiều chửi đổng lên với chính mình trước khi xuất hiện ở tầng dưới. Vào lúc đó, cậu thấy Pakin liếc nhìn qua trước khi nhếch khóe miệng lên và đưa tay ra cho cậu nhóc đang quay lưng lại đó nắm. Và khi nó chỉ vừa mới đưa tay ra nắm, cậu đã lao tới trước khi kịp suy nghĩ cái gì.
"Anh đụng vào người của em làm gì!"
Và chưa kịp suy nghĩ rằng bản thân đã nói lời gì ra.
**********************************
"Sao rồi, Oat? Lâu rồi không gặp nhỉ?". Thế nhưng, dáng vẻ kéo thằng con lai ra của cậu làm cho đối phương chỉ giơ tay lên chào hỏi, làm cho người bên này kiềm ném cảm giác kỳ lạ lại và nói bằng giọng lịch sự.
"Vâng, lâu rồi không gặp."
"Ờ, lạ nhỉ? Mấy người quanh đây gọi 3 ngày là lâu.". Mặc dù cậu cố gắng suýt chết để không cho Pakin nhắm vào thằng đàn em nghiệp chướng này, nhưng nó lại thốt lên một cách vu vơ, làm cho chủ nhân trường đua bật cười thích thú rồi hỏi câu hỏi làm cho Oat nghẹn lời.
"Rốt cuộc Shin thật sự là người yêu của mày à, Oat?"
"Kh...". Oat suýt nữa đã nói rằng không phải, nhưng câu nói lại bị vấp khi trong đầu đang cân nhắc câu trả lời của mình thật kỹ. Nếu nói là không, chắc chắn anh Pakin sẽ không ngừng dính vào thằng Shin. Nhưng nếu nói là phải thì cũng giống như cậu đang đùa giỡn với tình cảm của mình khi mà cậu không hề yêu nó kiểu như vậy chút nào.
Dáng vẻ nghẹn lời làm cho Shin lắc đầu một chút với tính cách hay bảo vệ người khác của cựu trưởng nhóm giáo dục.
Thật là, một số người Thái tao đã nói tiếng Thái vào mặt muốn chết rồi mà không ai chịu nghe. Đã nói là tự lo cho bản thân được mà còn cố bảo vệ nữa.
"Không phải đâu anh..."
"Đúng, Shin là người yêu của em!"
Chính vì vậy Shin đành trả lời thay, nhưng điều đó lại làm cho người im lặng thốt lên ngay lập tức, che đậy đi giọng nói của người phủ nhận. Và chắc chắn là đã làm cho chàng đầu đỏ quay ngoắt lại nhìn, nghĩ rằng anh Oat có bị cờ lê quất trúng đầu hay không mà lại trả lời câu hỏi một cách chết tiệt như vậy. Nhìn cũng đủ biết rằng cái tên Pakin gì đó chỉ muốn ghẹo chơi thôi.
"Haizz, dù cho tiếc nhưng mày cũng biết rõ rằng tao không đụng vào đồ đã có chủ."
"Đúng vậy. Em biết và em mong rằng anh sẽ không đụng vào nó."
Ờ, vui nhỉ? Tới hôm nay mới biết cảm giác được trai tranh giành.
Kỳ này người chán ngán lúc đầu chờ đợi một cách tò mò xem sẽ như thế nào tiếp. Cảm thấy hào hứng với tình huống mà bản thân chưa từng gặp bao giờ. Trước đó chỉ từng giành cùng một người với bạn, mà bây giờ được giành thì không nhịn được mà nghĩ...
Tại sao tụi thụ trong tiểu thuyết phải bày đặt ra vẻ nóng giận khi được con trai giành ta? Tao nghĩ đây là chuyện hay ho mà cần phải gặp ít nhất một lần trong đời.
Shin suy nghĩ và suýt nữa là đã phát ra tiếng cười rồi, nhưng mà vẫn nhẫn nhịn. Muốn biết xem anh Oat định làm gì cho mình ngạc nhiên tiếp.
"Bây giờ thì không. Nhưng mà chừng nào chia tay thì tao cũng muốn thử đó."
"Vậy thì anh đừng có hy vọng quá. Tụi em chắc không chia tay dễ dàng đâu.". Oat trả lời lại ngay lập tức. Lúc này chỉ nghĩ đến chuyện phải làm cho đàn em thoát khỏi tầm tay của đối phương cho bằng được, mà không hề biết rằng lời nói của mình đang khều mạnh trái tim của người nghe, tới nỗi nụ cười nhạt dần đi, tiếng cười cũng nuốt luôn vào trong họng.
Hừ, tao vẫn cứ kỳ vọng sẽ có người yêu tao thật lâu nhỉ? Nên mới nghe chỉ bấy nhiêu thôi mà đã nuốt nước bọt.
"Ok, ok. Tao không đụng vào người yêu mày cũng được. Thật ra tao tới đây bởi vì có chuyện muốn cảnh báo..."
"Thằng Max?". Khi nói tới chuyện này, mặt mũi đã căng thẳng sẵn rồi của Oat lại càng tăng gấp đôi, làm cho người cảnh báo gật đầu.
"Bạn nó tới nói với tao rằng nó thù mày với người yêu mày dữ lắm. Khoảng thời gian này cẩn thận một chút cũng tốt. Tao và mày đều biết bản chất của nó."
"Chuyện này em cũng đang suy nghĩ, nhưng chắc nó không dám tới khu trường đại học đâu. Thằng Payu chắc chắn không để yên."
"Ờ, nói với thằng Saifah luôn đi vậy.". Pakin gật đầu rồi vỗ vai người mà cậu vừa ý với tay nghề đua xe 2 cái. Nhưng rồi Oat thấy ánh mắt của người mà cậu kính trọng nhìn về phía đàn em mà cậu nắm lấy vai thì lại thấy co giật trong lòng.
"Chuyện chỉ như vậy, anh gọi điện nói cũng được."
"Tại tao muốn chặn đầu gặp một người và rồi cũng được gặp như ý.". Và rồi ánh mắt cố tình nhìn tới làm cho Shin muốn thở một hơi thật mạnh rồi nói với người trước mặt rằng...
Có biết càng nói như vậy thì mày càng giống anh họ tao không? Nhưng nếu mày định trêu anh Oat thì chắc đã trêu nhầm người rồi, khi mà tao đâu phải là người yêu của ai đâu.
"Ok, hết chuyện rồi phải không? Không có ai làm phiền thời gian ăn cơm của em nữa phải không?... Tốt! Anh Oat, nếu anh vui lòng buông cánh tay em ra thì sẽ rất là tốt... Cảm ơn ạ.". Khi thấy hết chuyện và không muốn để cho người trong khoa bàn tán nhiều hơn như vậy nữa... Chắc rồi, dù cho nhiều người ra vẻ là đi ngang qua, nhưng cái ánh mắt nhiều chuyện lại rõ còn hơn cả rõ, thế là Shin quay qua nhìn 2 người già hơn làm cho người làm đàn anh nhận ra.
"Xin lỗi!". Ánh mắt nhìn tới lạ hơn mọi lần làm cho Shin chau mày.
Lo cho tao?
"Không sao.". Nói xong, Shin đưa tay lên vái chào qua loa rồi quay người đi về hướng khác. Xin thề rằng khi thấy tên Pakin đó nháy mắt với mình, điều đó nói cho cậu biết rằng cái vụ nói có hứng thú với cậu rất nhiều gì đó là để khích cho người yêu của cậu (?) ghen mà thôi. Nhưng mà xin lỗi nhé, tình cờ là chỉ từng dùng miệng giùm cho thôi, không có nhiều hơn như vậy.
Ờ, nhưng ít ra cũng thúc đẩy được một số phản ứng của anh Oat, được làm như bản thân là chàng thụ trong tiểu thuyết sến súa và được con trai vây quanh tranh giành thì cũng đáng đó.
Shin đã đi khỏi rồi, nhưng 2 chàng trai vẫn nói chuyện với nhau ở chỗ cũ, mà Oat không hề nhận ra rằng bạn nữ thân thiết của mình, Dokkhem, đã đứng xem toàn bộ tình huống từ đầu tới cuối