Y tá lên tiếng thúc giục: “Không ký chúng tôi cũng không thể sắp xếp được phòng bệnh.”
Vinh Thiển chắp tay lại, quả thật sắp tôn Lệ Cảnh Trình làm thần mà lạy rồi, vẻ mặt nịnh bợ càng lúc càng rõ ràng.
Anh hơi cong môi lên, cầm bút nhanh chóng ký tên.
“Lệ Cảnh Trình?” Y tá kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm.
Đối với người thường xem tin tức mà nói cái tên này không hề xa lạ.
Vinh Thiển cũng cảm thấy ngượng, vội vàng kéo anh chạy thẳng tới phòng bệnh của Hà Mộ. Đến chỗ không người, Vinh Thiển cất giọng: “Anh bị ngốc à, bảo anh ký là anh ký tên thật đấy à, anh cứ viết bừa ông A bà B, ai mà biết được.”
Lệ Cảnh Trình nghĩ cũng thấy đúng, nhưng nếu không làm vậy sao anh có cơ hội đến gần cô?
Bởi vì Hà Mộ mất máu quá nhiều vẫn còn đang hôn mê. Y tá bảo Vinh Thiển đi chuẩn bị quần áo sạch, trong bệnh viện cần có người trực đêm. Hoắc Thiếu Huyền không dưới một lần dặn cô cách xa Lệ Cảnh Trình, nhưng mặc kệ là cố ý hay vô ý, anh luôn xuất hiện vào những lúc Vinh Thiển không thể nào cự tuyệt. Bên cạnh bệnh viện có một siêu thị, Vinh Thiển mang theo hai túi lớn băng vệ sinh và quần áo lót cùng Lệ Cảnh Trình đi ăn cơm. Đây không phải nhà hàng sang trọng, những món cay Tứ Xuyên màu sắc rực rỡ lần lượt được bê lên bàn. Vinh Thiển cầm đũa lên: “Tôi phải ở bệnh viện chăm sóc cho Hà Mộ, bên trường học làm phiền anh.”
“Cô không về sao?”
Cô gật đầu một cái. Ăn được một nửa, có mấy lời Vinh Thiển không nhịn được: “Lệ Cảnh Trình, có phải anh đang có ý đồ xấu với tôi không?”
Anh nhướn mày: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Mặc kệ có phải hay không, tôi là của Hoắc Thiếu Huyền, anh đừng lãng phí thời gian với tôi làm gì.”
Lần đầu tiên Lệ Cảnh Trình bị phụ nữ cự tuyệt như vậy, khóe miệng anh nở nụ cười giễu cợt: “Cô thành người của anh ta từ lúc nào?”
Cô cắn chặt đầu đũa: “Đó là chuyện của tôi và anh ấy.”
Trong lồng ngực anh dấy lên một ngọn lửa, Lệ Cảnh Trình rút một điếu thuốc ra: “Cô dựa vào cái gì mà lại khẳng định tôi có ý đồ với cô? Chỉ bởi vì tôi giúp cô thôi sao?”
Một câu này giống như đang mắng cô vong ân phụ nghĩa. Vinh Thiển cụp mắt xuống, hình như cũng đúng. Ít nhất Lệ Cảnh Trình chưa từng ép buộc cô.
Nếu không nhờ có anh, cô ở *X chắc chắn đã lành ít dữ nhiều.
Nếu không nhờ có anh, Chu Đình Đình cũng có thể đã chết, Hà Mộ cũng gặp chuyện. . . . . .
Vinh Thiển bưng ly rượu lên: “Là do tôi tự mình đa tình, nào, tôi mời anh.”
Vinh Thiển không biết, lúc đó vì đạt được mục đích mà gần như Lệ Cảnh Trình đã dùng hết sự nhẫn nại mười kiếp, chỉ đến khi xé rách lớp da dê bên ngoài, cô mới có thể nhận ra người đàn ông này đáng sợ đến nhường nào.
Đến lúc tính tiền đương nhiên phải do anh thanh toán. Đàn ông càng có tiền càng không cho phép phụ nữ trả tiền.
Vinh Thiển cầm hai cái túi vung vẩy đi bên cạnh Lệ Cảnh Trình ra khỏi siêu thị. Một tay anh đút vào trong túi quần: “Cầm mấy thứ đồ này đi cô thấy hãnh diện lắm à?”
Túi trong suốt lộ ra ba chữ ‘Hộ Thư Bảo’ vừa to vừa bắt mắt.
“Thì sao?” Vinh Thiển giơ lên: “Là phụ nữ ai chẳng phải dùng cái này, nói không chừng về sau anh còn phải đi mua cho vợ đấy.”
Lệ Cảnh Trình nhìn sang chỗ khác, bảo anh mua cái này thà giết anh đi cho rồi.
Phía sau, Vinh Thiển bỗng nhiên im lặng. Lần đầu tiên bị hành kinh, cô ngồi ở ghế phụ trên xe của Hoắc Thiếu Huyền, dưới mông loang ra một mảng đỏ. Khi đó Hoắc Thiếu Huyền cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi. Vinh Thiển lại sống chết không chịu về nhà, Hoắc Thiếu Huyền liền đi thẳng vào nhà họ Vinh, nói với Cố Tân Trúc: “Cho cháu một cái quần lót của Vinh Thiển, cô ấy chảy máu.”
Vì chuyện này, Vinh An Thâm suýt chút nữa xông lên đánh anh một trận.
Sau đó, anh đưa cô về nhà, lại lấy trộm băng vệ sinh của bà Hoắc cho cô dùng. Vinh Thiển ôm lấy anh nói: “Người khác đều có mẹ chuẩn bị cho, nhưng em không có mẹ. Hoắc Thiếu Huyền, tất cả lần đầu tiên của em đều là với anh.”
Thanh mai trúc mã, là
một loại tình cảm sâu sắc hòa vào máu thịt.
Tối đó Lệ Cảnh Trình đi về, Vinh Thiển trở lại phòng bệnh, vừa đúng lúc Hà Mộ tỉnh lại.
“Thiển Thiển.”
“Mộ Tử, đói bụng không?”
“Trường học sẽ đuổi mình đúng không?”
“Không đâu, bọn họ cũng không biết tại sao cậu mất máu té xỉu, hồ sơ bệnh án sẽ không ghi lại cậu phá thai.”
Trong mắt Hà Mộ lóe lên sự chờ mong: “Thiển Thiển, cám ơn cậu.”
Vinh Thiển lắc đầu, một người tiện tay giúp đỡ, lại có thể thay đổi cả đời người khác.
May mắn, mấy ngày sau Hà Mộ được ra viện.
Vinh An Thâm đến thành phố A hơn nửa tháng không hề có tin tức, trước khi đi bảo đảm đi bảo đảm lại sẽ trở về trước ngày giỗ của mẹ Vinh Thiển.
Vinh Thiển húp một ngụm cháo: “Mẹ, hôm nay ba sẽ về sao?”
“Không về được, có cuộc làm ăn lớn cần thương lượng.”
Vinh Thiển khuấy cháo trong chén: “Nhưng ba đã hứa rồi.”
“Thiển Thiển, nếu không có chuyện quan trọng ba con nhất định sẽ trở lại. Cho dù rất bận, ba con cũng sẽ nhớ. Đâu phải con không biết ba con luôn đặt chuyện làm ăn lên hàng đầu.”
Vinh Thiển im lặng, ngày mai là ngày giỗ của mẹ cô.
Vẻ mặt Cố Tân Trúc thản nhiên ăn bữa sáng. Bà ta đương nhiên nhớ ngày mai là ngày gì, ngay cả lần này Vinh An Thâm không thể trở về kịp cũng là do bà ta nhờ bạn giữ ông ở đó. Bà ta gắp một miếng trứng vào chén Vinh Thiển: “Ăn nhiều một chút, nhìn con ốm như vậy mẹ cũng đau lòng.”
Hôm sau, Vinh Thiển xin nghỉ học, một mình thuê xe đến nghĩa trang.
Sương trắng mênh mông, bầu trời dường như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào. Vinh Thiển mặc một bộ quần áo màu đen, tóc buộc thành đuôi ngựa. Cô sợ trời mưa nên cầm theo cả dù. Cô nói với mẹ rất nhiều chuyện, cuối cùng uất ức tố cáo: “Mẹ, Hoắc Thiếu Huyền bắt nạt con.”
Một cánh tay chợt ôm bả vai cô.
Giọng người đàn ông trầm ấm: “Dì Vinh, dì đừng nghe Thiển Tiểu Nhị nói linh tinh. Gần đây cô ấy hay đi cùng người đàn ông khác. Nếu dì chán có thể đến tìm anh ta tâm sự, bảo anh ta cách xa vợ cháu một chút.”
“Hoắc Thiếu Huyền, anh nói linh tinh cái gì đấy?” Cô không ngờ anh sẽ đến.
Hoắc Thiếu Huyền liếc cô một cái: “Anh đoán thể nào em cũng tới đây tố cáo. Ngày giỗ năm ngoái em cũng nói xấu anh, kết quả nửa đường trở về xe bị nổ lốp.”
Hai người thắp nhang xong thì đi ra khỏi nghĩa trang, ai cũng có vẻ mất tự nhiên. Hoắc Thiếu Huyền đi phía trước, anh cũng không thật sự cho rằng Vinh Thiển giấu anh làm chuyện gì đó với Lệ Cảnh Trình. Anh chỉ giận cô không nghe lời anh. Hoắc Thiếu Huyền đi tới trước xe, một tay mở cửa xe ra: “Muốn đi nhờ không?”
Vinh Thiển nghe thấy rõ ràng là anh không có thành ý: “Không cần.”
Hoắc Thiếu Huyền gật đầu một cái, sau đó ngồi vào. Mũi Vinh Thiển chua xót, Hoắc Thiếu Huyền đợi một lúc lâu, được, còn cứng đầu. Anh mở cửa xe đi xuống, trong lòng Vinh Thiển thả lỏng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Hoắc Thiếu Huyền, ai cho anh tới, về sau không cần anh tới đây nữa.”
Hoắc Thiếu Huyền đóng cửa xe, đi mấy bước tới trước mặt Vinh Thiển. Anh không trách cô, là anh tình nguyện cưng chiều cô thành như vậy: “Tối hôm qua anh nằm mơ, mơ thấy dì nói nhớ anh, còn nhớ em và bác nữa.”
Vinh Thiển không kìm được nước mắt: “Hoắc Thiếu Huyền, em ghét anh!”
Một tay anh kéo cô vào trong ngực, lợi dụng ưu thế chiều cao của mình giữ chặt lấy Vinh Thiển: “Ghét thì ghét đi, chỉ cần em yêu anh là được.”