Thà Đừng Gặp Gỡ

Say Rượu Bị Hãm Hại


trước sau

Cô đưa ly nước trái cây tới trước mặt anh: “Uống nước trái cây đi, có thể làm cho anh cảm thấy dễ chịu một chút.”

Anh cũng không ngẩng đầu lên, đưa tay nắm lấy cánh tay cô. Cô sợ hãi, vội vàng rút tay trở lại, Lệ Cảnh Trình cầm ly nước trái cây từ trong tay cô. Trên mu bàn tay, còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông này. Vinh Thiển nhìn thấy sắc mặt của anh liền nói: “Anh không sao chứ? Có cần tôi gọi lái xe đưa anh về không?”

“Cô lo lắng cho tôi?”

“Tôi không muốn anh say rượu rồi ăn vạ ở Vinh gia, rồi sau đó lại mang đến một đống rắc rối cho chúng tôi.”

Lệ Cảnh Trình ngồi thẳng người dậy: “Tâm đủ ác độc.”

Vinh Thiển đang cầm đĩa thức ăn, chốc chốc lại ăn một miếng, cả buổi tối nay Lệ Cảnh Trình chưa có gì vào bụng, anh đưa tay bốc mấy miếng bánh hải đường trong đĩa của cô cho vào miệng: “Ngon quá, em lấy giúp tôi mấy cái nữa.”

“Anh nghĩ tôi là người hầu của anh sao?”

“Tôi là bạn của em.”

Ánh mắt của anh hết sức chân thành, thật sự làm cho người ta không thể chối từ. Vinh Thiển đứng lên, đi lấy đồ ăn cho anh.

Hơn 11 giờ,ở dưới nhà vẫn còn một vài người ngồi nói chuyện, Vinh Thiển thấy nhàm chán, liền trở lại phòng ngủ.

Có vẻ như Lệ Cảnh Trình khá say, Cố Tân Trúc ngỏ ý muốn bảo lái xe đưa anh về, nhưng mọi người không ai biết nhà anh ở đâu.

“Vậy ở đây đi.” Vinh Trạch nói.

“Không được.” Cố Tân Trúc quả quyết cự tuyệt: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì còn ra cái thể thống gì nữa? Trong nhà còn có Vinh Thiển đấy.”

Vinh An Thâm ngầm đồng ý trong lòng, nhưng Vinh Trạch lại không như thế: “Để cậu ấy ở trong phòng con đi, không có chuyện gì đâu.”

Cố Tân Trúc đưa mắt nhìn Vinh An Thâm, Vinh An Thâm đưa tay tiếp nhận một ly rượu: “Được rồi, lát nữa nói, giờ trong nhà vẫn còn có khách.”

“Vậy đi.” Cố Tân Trúc phân phó người hầu: “Đưa Lệ thiếu vào phòng của thiếu gia đi.”

“Vâng ạ.”

Khi nãy Vinh Thiển cũng uống một vài ly rượu, bởi vì đó là bạn bè nên không thể cự tuyệt, đang mơ mơ màng màng nằm ngủ trên giường, cảm giác có người xốc chăn cô lên, cô bất mãn lầm bầm: “Để cho em ngủ nào.”

Do tác dụng của cồn, cơ thể của Lệ Cảnh Trình bắt đầu mất khống chế, anh muốn đứng lên, nhưng ngoài dự đoán, anh lại ngã lên người Vinh Thiển.

Cô bị đè nặng tới mức không thở được, vung hai cánh tay nhỏ bé: “Hoắc Thiếu Huyền, anh tránh ra, anh nặng như heo ấy.”

Môi cô bị một nụ hôn che lại, anh đan mười ngón tay của cô vào tay mình rồi nhét ra sau lưng cô, Vinh Thiển không thể động đậy, cô từ từ nhắm hai mắt lại, cảm giác được nụ hôn của anh đang từng bước từng bước di chuyển xuống dưới.

Cô đưa tay gỡ từng nút áo của anh, Hoắc Thiếu Huyền, cô gọi tên anh: “Anh thật sự muốn em sao? Sẽ không do dự, sẽ không để ý nữa phải không? Anh hãy coi như đây là lần đầu tiên của em có được không?”

Cô nói năng mơ hồ, rõ ràng là đã say mèm rồi.

Tửu lượng của anh tốt hơn cô, mặc dù khi nãy say bất tỉnh nhân sự, nhưng lúc này cũng đã tỉnh được chút ít, bàn tay của anh chạm vào thắt lưng của cô, trong lòng bàn tay anh là làn da non mịn của Vinh Thiển.

Vinh Thiển nghĩ lần này chắc thất bại nữa rồi, cô rướn người hôn lên môi Lệ Cảnh Trình.

( Rika: Vì cô say rượu nên không biết người cô đang hôn là Lệ Cảnh Trình mà không phải là Hoắc Thiếu Huyền ^^ )

Lệ Cảnh Trình phát giác ra chuyện không ổn, vì sao anh lại ở trong phòng của cô?

Có lẽ anh phải đứng dậy, mở cửa, đi ra ngoài, nhưng, anh không làm thế.

Trong đầu Lệ Cảnh Trình còn nghĩ tới ngày mai mình sẽ gặp tình cảnh gì, anh đưa tay lên vuốt gương mặt của cô: “Tình cảm mười lăm năm của hai người, tôi thật muốn xem, rốt cuộc có thể chịu được mấy lần phá hủy?”

Anh thôi không chạm vào người cô nữa, nếu là đơn thuần anh muốn có được cô, lần trước ở SMX, anh chắc chắn đã không bỏ qua cho cô.

Vinh Thiển chìm vào mộng đẹp.

Một giấc mơ thật chân thực.



Sáng hôm sau, tỉnh lại, đầu tiên là bình tĩnh, sau đó cô sợ hãi la lên.

Một đôi bàn tay to lớn vừa kịp lúc che miệng cô lại, Lệ Cảnh Trình ôm cô vào trong ngực, Vinh Thiển đá đá hai chân, nước mắt nhịn không được mà tuôn ra.

Lệ Cảnh Trình hướng bạc môi tới nói nhỏ bên tai cô: “Bình tĩnh một chút, chúng ta bị người khác hãm hại.”

Vinh Thiển trừng lớn hai mắt, Lệ Cảnh Trình chậm rãi buông tay cô ra, cô nhào về phía trước muốn cho anh ăn một cái tát, anh vội đưa tay nắm lại: “Yên lặng
nào, không nên làm lớn chuyện, cô cần tỉnh táo lại.”

“Anh?”

“Tôi không làm gì cô cả, nhưng tôi cũng đã uống không ít rượu, ngay từ đầu tôi đã không kiềm chế được…”

Vinh Thiển cúi đầu nhìn nhìn áo quần trên người mình, quần áo đầy đủ: “Vì sao anh lại ở trong phòng của tôi?”

Lệ Cảnh Trình đưa tay day day huyệt thái dương: “Chắc là có người mang tôi vào đây, cô nghĩ lại đi, trước đó tôi cũng không biết phòng cô ở đâu.”

“Nhưng tôi có khóa cửa phòng lại cơ mà.”

Ánh mắt Lệ Cảnh Trình sắc bén: “Vậy thì càng có vấn đề.”

Vinh Thiển ôm chăn che trước ngực: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

Lệ Cảnh Trình đứng dậy, cài lại nút áo: “Mau đi thay quần áo đi, bộ dạng này của cô để cho người khác nhìn thấy, chúng ta càng không thể giải thích được.”

Vinh Thiển liền nghe lời anh, cô nhanh chóng chải đầu rửa mặt, Lệ Cảnh Trình nhanh chóng thu dọn giường chiếu, vừa mới bước ra khỏi toilet, của phòng cô liền vang lên tiếng đập cửa.

Vinh Thiển hít sâu một hơi, muốn đuổi người kia đi, nhưng không ngờ lại là giọng nói của Hoắc Thiếu Huyền vang lên: “Thiển Tiểu Nhị, mau mở cửa, mặt trời chiếu đến mông rồi mà còn chưa dậy sao, vẫn còn ngủ à?”

Cô giật mình, Hoắc Thiếu Huyền đưa tay xoay nắm cửa: “Ây, còn khóa trái của nữa à?”

Bên ngoài, một vài giọng nói vang lên.

Cố Tân Trúc nói: “Tiểu Huyền, mới tới à?”

Sau đó, là giọng của Vinh Trạch: “Mẹ, tối hôm qua Lệ Cảnh Trình ngủ ở đâu? Không phải đã nói là ngủ ở phòng con sao?”

“Lệ Thiếu không ở trong phòng con?” Cố Tân Trúc giật mình: “Vậy cậu ấy ngủ ở đâu?”

Giọng nói Hoắc Thiếu Huyền trầm xuống hẳn: “Tối hôm qua, Lệ Cảnh trình ở lại đây?”

“Đúng vậy, anh ta say bất tỉnh nhân sự luôn.”

“Thiển Tiểu Nhị, mau mau mở cửa cho anh.”

Hoắc Thiếu Huyền gõ mạnh vào cửa, Vinh Thiển hóa đá, mong ước duy nhất của cô là không muốn để anh nhìn thấy cô và Lệ Cảnh Trình đang ở trong phòng.

“Thiếu, Thiếu Huyền, anh về nhà đi, em còn chưa muốn dậy đâu.”

Cô lại càng không biết, càng né tránh, thì tức là càng có chuyện gì đó xảy ra.

Hoắc Thiếu Huyền cố gắng kiềm chế phẫn nộ: “Mở cửa!”

Vinh An Thâm từ trong phòng bước ra, thấy mọi người tụ tập liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cố Tân Trúc đứng một bên nói: “Thiếu Huyền, cháu đừng nghĩ nhiều, chẳng lẽ cháu cho rằng Lệ Cảnh Trình ở trong phòng của Thiển Thiển sao?”

Lúc này Hoắc Thiếu Huyền mới nhớ, anh có chìa khóa phòng của cô.

Từ cánh cửa truyền đến hai tiếng ‘tạch, tạch’, cô không chút nghĩ ngợi liền lấy thân mình đè lại cánh cửa: “Hoắc Thiếu Huyền, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.”

Khóe môi Lệ Cảnh Trình khẽ nhếch lên, như cười như không.

Cửa phòng bị đẩy ra, Vinh Thiển lảo đảo lùi lại hai ba bước, trong tay Hoắc Thiếu Huyền còn cầm bánh su kem của cửa hàng West Point (1) mà cô yêu thích. Anh ném túi xuống đất, xông tới muốn đánh người.

(1) Bánh bên trong là kem ngọt, được bọc bên ngoài là bánh tựa như bánh mì, có hình tròn hoặc hoa sen.

“Dừng tay.” Vinh An Thâm đưa tay cản lại: “Không ai được làm lớn chuyện này.”

Vinh Thiển sốt ruột giải thích: “Chúng con không làm chuyện gì hết, con cũng không biết vì sao anh ta lại xuất hiện trong phòng con.”

Cố Tân Trúc vội vàng an ủi Vinh An Thâm: “Ông đừng nóng, không cẩn thận lại tăng huyết áp.” Rồi sau đó bà quay qua nói với Lệ Cảnh Trình: “Là Lệ Thiếu tự đi vào phòng của Thiển Thiển sao?”

“Không có chuyện đó.” Vinh Thiển bật người phản bác: “Khi vào phòng con đã khóa trái cửa rồi cơ mà.”

Hoắc Thiếu Huyền vừa nghe thấy, liền nồi trận lôi đình, vào lúc này rồi mà cô còn nói giúp cho Lệ Cảnh Trình sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện