Edit: Dế Mèn
——-
Đầu Vinh Thiển đau như muốn nứt ra, cả người đều thấy đau, da đầu cũng như bị rách. Cô muốn mở mắt ra nhưng trước mắt như có một lớp bụi mờ, chẳng thể nào nhìn rõ.
Vinh Thiển muốn gọi điện thoại cho Lệ Cảnh Trình, sau khi đụng phải người trong lòng cô thấy sợ hãi, cũng không biết người kia thế nào rồi.
Cửa xe sát cạnh bị một giật ra, Vinh Thiển hỗn loạn: "Cảnh Trình?"
Một bàn tay ấm nóng bịt hai mắt của cô, nhân cơ hội cạy miệng Vinh Thiển ra đổ rượu vào. Cô vô thức muốn giãy ra nhưng sức lựa của đối phương rất mạnh.
Vinh Thiển bị ép phải ngửa đầu, cổ họng bị đổ ngập vị rượu mạnh, cô thậm chí còn không kịp nuốt. Loại cảm giác này mơ hồ như bị chết chìm, không gian hít thở nhỏ hẹp bị tước đoạt hết. Vinh Thiển không né được. Rượu lướt qua cổ họng, đau như muốn xé cuốn họng cô.
Vinh Thiển cũng không biết mình bị chuốc bao nhiêu rượu, cả người mềm nhũn, đầu trống rỗng. Thấy cô dần dần lả đi, bấy giờ người kia mới đẩy mạnh cô gục xuống trên tay lái.
Lúc này, sắc trời đã tối. Màu đen từ bên kia bầu trời kéo qua, che khuất một loại tội ác đang diễn ra.
—-
Lúc Lệ Cảnh Trình vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, Thẩm Tĩnh Mạn đang lo lắng đi lại trên hành lang.
Nhìn thấy anh tới, bà vội vàng tới đón: "Sao giờ con mới tới?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không ít người quen phải tới bệnh viện. Bị thổ tả, có lẽ là ăn phải đồ hư."
"Nghiêm trọng không?"
Thẩm Tĩnh Mạn kéo con trai tới bên cạnh: "Đại đa số đang truyền dịch, còn hai người lớn tuổi đang phải cấp cứu ở trong. Chuyện này mẹ không dám nói cho ba con biết."
Lúc này bà mới chợt nhớ, nhìn xung quanh: "Vinh Thiển đâu? Mẹ gọi điện thoại cho nó trước mà. Sao nó còn chưa tới?"
Lệ Cảnh Trình giương mắt: "Bọn họ nói thế nào?"
"Khi về Vinh Thiển có đưa lễ vật, mỗi người một hộp bánh macaron, bọn họ ai cũng ăn ..."
"Không thể nào."
Thái độ Lệ Cảnh Trình như đinh đóng cột.
"Macarons là loại bánh ngọt uy tín hàng đầu nhất, sao có thể có gì được? Hơn nữa, người nhà họ Lệ còn ăn nhiều đồ khác nữa, càng không thể xảy ra vấn đề. Mẹ, mẹ gọi Tiểu Trần qua đây xử lý chuyện này. Thanh toán toàn bộ tiền thuốc men, sau khi xuất viện đưa ỗi người một phong bao. Chuyện bánh ngọt ấy chỉ là suy đoán, tuyệt đối đừng nói gì khác, chúng ta tự nguyện gánh lấy là vì người nằm viện là người thân của chúng ta."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe xong vội vàng gật đầu: "Được, được."
"Mẹ, mẹ gọi điện thoại cho Vinh Thiển lúc nào?"
"Lâu rồi , nó nói nó sẽ ráng tới nhanh."
Lệ Cảnh Trình chau mày, liếc nhìn phía đầu hành lang. Anh cầm di động bấm số điện thoại Vinh Thiển, nhưng bên kia không ai nghe máy.
Anh lại gọi điện thoại cho Tiểu Trần, đợi ông ta tới bệnh viện rồi, Lệ Cảnh Trình mới đưa Thẩm Tĩnh Mạn về nhà.
Về đến nhà, thấy Lệ Cảnh Trình quay người định đi, Lệ Cảnh Vân thấp giọng gọi lại: "Chờ một chút!"
Anh cho rằng ông lại muốn nói về chuyện ly hôn: "Ba, hôm nay con còn có việc đang vội."
"Vừa rồi đồn cảnh sát gọi điện tới, Vinh Thiển bị dẫn về đó rồi."
"Cái gì?"
Bước chân Lệ Cảnh Trình đã bước ra ngoài lại phải rút về, sắc mặt đông cứng, lạnh lẽo.
"Vì sao?"
"Nó đụng phải người ta, hình như còn rất nghiêm trọng, bây giờ đã bị mang về đồn cảnh sát."
Nét mặt Lệ Cảnh Trình không thay đổi: "Con đi đưa cô ấy về."
"Anh cho rằng đồn cảnh sát là nhà anh sao? Hơn nữa lần này Vinh Thiển đã gây ra chuyện không nhỏ."
Thẩm Tĩnh Mạn vừa nghe liền vội khuyên nhủ: "Cảnh Trình, các con đã ly hôn rồi."
"Ly hôn rồi vẫn có thể kết hôn!" Người đàn ông không nói hơn hai câu đã đi ra ngoài.
Thẩm Tĩnh Mạn vội định đuổi theo, Lệ Cảnh Vân cất giọng: "Đừng đuổi theo! Nó phải về lại thôi."
"Ông à, tôi sợ..."
"Sợ cái gì?"
Lệ Cảnh Vân nâng chung trà lên, tư thái nhàn nhã nhấp trà: "Bà cứ để nó tự tìm cách đi, cũng đến lúc cho nó gặp một chút trắc trở."
—-
Lệ Cảnh Trình lái xe rất nhanh, bánh xe nghiền trên mặt đất cứng rắn, gào thét mà lướt.
Tới đồn cảnh sát, Lệ Cảnh Trình cho xe lấn cả hai chỗ đậu, anh đóng sầm cửa xe đi thẳng vào trong. Đón anh chính là đội trưởng Triệu – người thường xuyên lui tới nhà họ Lệ. Ông ta tựa như biết Lệ Cảnh Trình sẽ đến.
"Cảnh Trình, lần này không phải là tôi không muốn giúp. Thật sự là to chuyện lắm."
"Người bị đụng hiện tại ở đâu?"
"Còn nằm ở bệnh viện, đang cấp cứu."
Mí mắt Lệ Cảnh Trình khẽ giật, sự việc nghiêm trọng đến thế sao.
"Cứ như cách bình thường thôi, tiền bồi thường tôi sẽ không thiếu một đồng. Trước hết chú để tôi đưa người về đã."
"Cảnh Trình, nếu chỉ là đụng người chuyện đã không phải bé xé ra to. Vợ cậu uống rượu, kiểm tra độ cồn đã vượt mức được phép lái xe. Cậu nói xem, gần đây đang có đợt truy quét xử lý nghiêm những vụ việc như vậy."
"Uống rượu?" Lệ Cảnh Trình nhướng mày.
"Không đúng sao?"
"Không đời nào!"
"Đồng nghiệp của tôi đi về nói, tới hiện trường là đã nghe được mùi cồn rất nặng. Cậu đi mà xem, bây giờ cô ta còn rất mơ hồ."
Hai đường lông mày sắc bén của Lệ Cảnh Trình nhíu chặt. Nếu không phải trường hợp đặc biệt, Vinh Thiển không bao giờ uống rượu chứ nói gì say rượu rồi lái xe, cô cũng đang trên đường từ công ty trở về.
Anh theo đội trưởng Triệu tới buồng tạm giam. Mở cửa vào, Vinh Thiển đang ngồi trên một cái ghế, nửa người trên dựa vào tường, thấy Lệ Cảnh Trình, cô cựa quậy muốn đứng dậy.
Người nghiêng ngả mấy cái sắp té ngã, Lệ Cảnh Trình nhanh chóng bước tới ôm lấy cô.
"Không sao chứ?"
"Không sao."
Lúc nói chuyện, mùi rượu rất nặng. Lệ Cảnh Trình để cô ngồi xuống ghế: "Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đầu Vinh Thiển vẫn rất đau.
Lệ Cảnh Trình để ý trên trán cô có một cục sưng to cỡ quả trứng, mặc dù không thấy chảy máu nhưng nhìn thấy mà giật mình.
"Cụ thể ra sao em cũng không nhớ rõ nữa. Em vừa cúp điện thoại bỗng nhiên có người nhảy ra, em không kịp thắng nên đã đụng phải. Em vội đánh tay lái. Sau đó, có người bịt mắt em, cho em uống rất nhiều rượu."
Càng nói, khớp hàm của Vinh Thiển càng run dữ hơn: "Lệ Cảnh Trình, có người muốn hại em phải không?"
"Sau đó em bị đưa tới đây?"
"Em nghe tiếng còi hụ, sau đó rất loạn."
Lệ Cảnh Trình nắm bàn tay cô: "Không sao, đừng sợ! Có anh ở đây, anh sẽ đưa em ra."
"Anh Lệ..." Có người tới cửa giục: "Xin lỗi, anh không thể ở thêm nữa."
"Tôi phải đưa cô ấy về. Về phần xử lý thế nào, đến lúc đó các anh cứ báo xuống là được." Lệ Cảnh Trình nói xong, kéo tay Vinh Thiển định ra ngoài.
Năm, ba người bỗng nhiên tiến vào, dẫn đầu là đội trưởng Triệu. Ông ta nhìn: "Cậu cũng đừng làm tôi khó xử. Chuyện này phải xử đúng việc đúng tội, tin tức cũng truyền ra ngoài rồi."
"Ai có thể nhanh tay như vậy?"
Đội trưởng Triệu ra hiệu bảo mấy người còn lại đi ra ngoài trước: "Này, hay cậu về nhà thương lượng với ông nhà trước? Hai người thống nhất ý kiến đi rồi tôi mới có thể dễ dàng lo chuyện."
Vinh Thiển cảm nhận được bàn tay Lệ Cảnh Trình siết chặt lại, đầu ngón tay của cô bị bóp đau.
"Cảnh Trình?"
Anh quay đầu lại nhìn Vinh Thiển. Tối hôm qua vẫn rực rỡ lóa mắt là thế, đẹp đẽ sáng người, bây giờ lại ánh sáng đó lại bị giam ở nơi thế này, Lệ Cảnh Trình không tài nào chịu nổi.
Vinh Thiển biết chuyện này lớn, cô rút mạnh tay mình về: "Anh mau về nhà đi."
"Không được!"
Đội trưởng Triệu tiến lên: "Tôi nói vậy cho cậu biết. Cậu muốn cướp người, tôi đây cũng không ngồi không. Cảnh Trình, nếu cậu bắt tôi phải khó xử thì lần sau nếu cậu đến, tôi chỉ còn cách không cho cậu gặp cô ấy."
Đáy mắt Lệ Cảnh Trình lạnh lùng lạ thường, u ám và nguy hiểm.
Vinh Thiển ngồi trở lại xuống ghế, giọng nói cũng rất lạnh: "Em tin bọn họ sẽ tìm ra lẽ phải cho em."
Từ đồn cảnh sát đi ra, Lệ Cảnh Trình lái xe thẳng tới nhà họ Lệ.
Thấy anh về, quản gia đi tới, gọi: "Cậu cả, cậu chưa ăn cơm chiều ạ?"
Lệ Cảnh Trình không nói lời nào bước nhanh vào trong. Người làm đang dọn bàn, bữa cơm chiều mới kết thúc. Thẩm Tĩnh Mạn đứng dậy thì thấy con trai đi vào: "Cảnh Trình..."
Lệ Cảnh Trình vượt qua bà, đi thẳng tới trước mặt Lệ Cảnh Vân: "Ba, ba có ý gì?"
Hai chị em họ Củng đưa mắt nhìn nhau.
Sắp có trò hay để xem à?
Lệ Cảnh Vân lau hai tay sạch sẽ xong, không nhanh không chậm đứng dậy. Thịnh Thư Lan nhấc chân muốn về phòng, Lệ Cảnh Vân lại nhìn cô ta: "Thư Lan, con ngồi xuống."
Thịnh Thư Lan vừa nghe vội ngồi xuống trở lại.
Mấy người còn lại cũng đều ngồi nguyên vị trí.
Lệ Cảnh Vân ra dấu bảo Lệ Cảnh Trình ngồi xuống đã. Ngồi vào chỗ của mình xong anh mới đặt câu hỏi: "Chuyện của Vinh Thiển là ý của ba?"
"Tôi chỉ yêu cầu bọn họ giải quyết việc nào ra việc nấy."
"Nhưng cô ấy là con dâu ba."
"Bây giờ thì không phải."
Lệ Cảnh Tầm suy đoán sắc mặt ông già, tầm mắt anh ta nhìn sang Thịnh Thư Lan, ngón tay vuốt mâm hoa quả bên cạnh, không nói câu nào.
"Con sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì đâu."
"Cảnh Trình, anh vẫn muốn cứng chọi cứng với tôi? Anh có thể thử xem ở bên ngoài, lời của tôi có lực, hay lời của anh có lực?"
Củng Khanh và Củng Dụ nhìn nhau, không khỏi cười khẽ; còn Thẩm Tĩnh Mạn lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Thịnh Thư Lan cúi đầu, nhìn chằm chằm mu bàn tay mình. Cô không biết Lệ Cảnh Vân lại giữ cô lại là có ý gì.
Lệ Cảnh Trình tựa người ra sau, nói: "Ba nói đi, rốt cuộc ba muốn con làm gì?"
"Cưới Thư Lan."
Thịnh Thư Lan nghe nói như thế cảm thấy khiếp sợ, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt cô lại gặp vẻ hung ác nham hiểm trong đáy mắt Lệ Cảnh Tầm.
Lệ Cảnh Trình như thể vừa nghe chuyện rất nực cười: "Con cưới Thư Lan?"
"Phải."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Tốt lắm! Cứ để Vinh Thiển ở trong đó, không cần nói người trong bệnh viện đã chết hay là còn sống, nó say rượu lái xe, ít nhất có thể cho nó hình phạt nửa năm. Một thiên kim tiểu thư nhà giàu, được nuông chiều từ bé có thể chịu khổ trong đó không đây?"
"Đúng đó, đúng đó!"
Củng Dụ vội vàng xen vào: "Nghe nói trong đó toàn là tội phạm cướp giật này, giết người này! Đi vào đó rồi còn không bị điên sao?"
Trong lòng bà ta không khỏi sung sướng.
Bắt Lệ Cảnh Trình cưới Thịnh Thư Lan? Tốt quá! Rất xứng à nha!
"Ba uy hiếp con?"
"Phải, tôi đang uy hiếp anh."
Thẩm Tĩnh Mạn nhìn con trai ngồi cách đó không xa: "Cảnh Trình, con đồng ý đi! Con cưới Thư Lan chỉ làm nghi thức thôi, cho họ hàng bạn bè thân biết là được. Sau đó con muốn kết hôn với Vinh Thiển vẫn có thể mà!"
Lệ Cảnh Vân nghe vậy có vẻ cũng không có gì phản đối.
Thực sự hoang đường!
Lệ Cảnh Trình đột nhiên cảm thấy nực cười.
Đối diện Thịnh Thư Lan, tia sáng trong đôi mắt Lệ Cảnh Tầm nổi phong ba, anh ta cầm ly nước đưa lên miệng.
"Mọi người đều biết rất rõ, con không đời nào cưới thêm Thư Lan."
Lệ Cảnh Vân cảm thấy có một số chuyện không nên gạt nữa: "Cảnh Trình, từ nhỏ đến lớn, ý của chúng ta là muốn anh đón nhận Thư Lan. Hôm nay tôi đem chuyện nói cho anh thấu đáo. Ba của Thư Lan từng là bạn tốt nhất của tôi. Sau đó, mẹ Thư Lan vì bệnh mà qua đời, ông ấy cũng tự biết mình không còn sống được lâu nữa nên mới phó thác Thư Lan cho tôi. Lúc đó ông ấy đã nhìn trúng anh. Tất cả tài sản nhà họ Thịnh cũng sẽ thuộc về nhà họ Lệ. Yêu cầu duy nhất chính là chờ khi anh trưởng thành, anh phải lấy Thư Lan. Ông ấy biết, Thư Lan đã không còn ba mẹ phù hộ, không thể yêu cầu chúng ta quá nhiều; nếu Thư Lan thích anh thì vẫn có thể chịu thiệt mà làm vợ lẽ."
Giai thoại này là lần đầu tiên Lệ Cảnh Trình nghe nói tới.
Không riêng gì anh, trừ Thẩm Tĩnh Mạn, mọi người xung quanh có vẻ cũng không biết chuyện.
Thịnh Thư Lan mắt mở to, há miệng ngây ngốc. Ăn nhờ ở đậu cho tới bây giờ, cô vô cùng cảm kích Lệ Cảnh Vân và Thẩm Tĩnh Mạn, chỉ là cô không biết ở đây còn có câu chuyện như thế.
Thẩm Tĩnh Mạn vỗ vỗ bả vai cô.
Sắc mặt Củng Khanh, Củng Dụ thoát cái sụp đổ.
Gia sản nhà họ Thịnh, là bao nhiêu?
Sao bọn họ không phát hiện ra sớm, con nhỏ kia lại có bí mật đáng giá như vậy?
Lệ Cảnh Trình không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Lệ Cảnh Vân qua cái bàn dài.
"Nếu con không cưới?"
"Vậy cũng không có gì. Nửa năm sau Vinh Thiển sẽ được ra, thanh danh bất hảo, phụ nữ như vậy còn muốn vào nhà họ Lệ?"
Đôi mắt đẹp của Lệ Cảnh Trình khẽ nhíu lại. Ý của Lệ Cảnh Vân rất rõ ràng: bắt anh mở to mắt nhìn Vinh Thiển ở trong tù; hoặc, đưa cô ra, anh vẫn còn có thể cưới Vinh Thiển, nhưng phải lấy thêm một người vợ lẽ.
"Anh suy nghĩ cho kỹ đi."
Khóe miệng Củng Khanh cứng ngắc, nén bực bội, mở miệng nói: "Cảnh Trình thật tốt phúc à! Thư Lan thông tuệ hơn người, lại còn chơi chung từ nhỏ, kết hôn xong há chẳng phải cùng nhau kế thừa gia sản họ Thịnh sao?"
"Chuyện ấy đương nhiên!"
Lệ Cảnh Vân tiếp tục thả mồi: "Mặc dù công ty của nhà họ Thịnh đã chuyển qua cho nhà họ Lệ, nhưng qua nhiều năm kinh doanh cũng rất phát triển. Lúc trước, nếu không phải là nhà họ Thịnh không có ai gánh vác, phát triển, sợ là không thua kém gì chúng ta."
Bàn tay Củng Dụ cầm khăn cứng ngắc, vặn khăn, siết chặt.
Lệ Cảnh Vân nhìn thẳng: "Cảnh Trình, nếu anh cưới Thư Lan, sau này anh chính là chủ của nhà họ Lệ."
Củng Dụ cuống quít mở miệng: "Ông à, như vậy không công bằng."
Ngón tay Lệ Cảnh Tầm miết quai tách đã siết lại.
Lệ Cảnh Trình nghe vậy, không nói thêm gì, đẩy ghế đi ra ngoài.
Một lúc lâu sau, người trong phòng khách mới tản đi.
Thẩm Tĩnh Mạn theo Lệ Cảnh Vân trở về phòng: "Ông à, trước mặt nhiều người như vậy sao ông lại nói ra? Tôi chỉ sợ bà hai, bà ba có tâm tư khác."
"Vạch ra ọi người biết mới có thể khiến Cảnh Trình cảm nhận được nguy cơ. Không ép nó một lần thì cả đời này nó cũng không chịu đi bước này."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe thế, lúc này mới gật gật đầu.
—-
Lệ Cảnh Trình về lại Đông Uyển. Gạo Nếp đã được Thẩm Tĩnh Mạn qua đây đút ăn bữa chiều, bây giờ đang ngồi phờ phạc trên giường xem ti vi. Thấy Lệ Cảnh Trình về, con bé vội ngồi dậy: "Ba, sao mẹ vẫn chưa về nhà?"
Lệ Cảnh Trình ôm con: "Hôm nay mẹ có việc, không về nhà được."
Gạo Nếp không giấu được thất vọng trong mắt: "Mẹ đi đâu?"
"Mẹ... Mẹ tăng ca."
"Ừm.." Gạo Nếp hiểu chuyện, an tâm: "Chỉ cần mẹ không giống lúc trước, đi tới chỗ rất xa, rất xa là được."
Bàn tay Lệ Cảnh Trình đang định đặt lên đầu con hơi ngừng lại, trong lòng anh phức tạp vô cùng.
—-
Sau khi về phòng, Thịnh Thư Lan ngồi ở mép giường, hai tay nắm chặt, thực sự chưa tiêu hóa hết cái tin này.
Cô vẫn cho rằng Thẩm Tĩnh Mạn ra sức tác hợp cho cô và Lệ Cảnh Trình là bởi vì bà thật sự coi cô như con gái. Cũng có đôi lúc cô nghĩ không ra, cô chẳng qua chỉ là được gửi nhờ nuôi, cũng chẳng phải con nuôi, sao Thẩm Tĩnh Mạn lại có lòng đến thế.
Cửa phòng ngủ xoạch một tiếng.
Hai lỗ tai Thịnh Thư Lan dựng lên. Người đàn ông đi tới trước mặt cô.
"Trong lòng có phải đang nhảy nhót không?"
Thịnh Thư Lan cũng chẳng ngẩng đầu nhìn: "Mọi người đều biết trước rồi sao?"
Lệ Cảnh Tầm cười lạnh: "Chuyện này e là cũng chỉ có ba và bà cả kia biết."
Anh ta thấy Thịnh Thư Lan ngồi ở đó, không có phản ứng gì, liền quặc lấy cằm cô, bắt cô phải ngẩng mắt lên nhìn.
"Cứ coi là thật thì đã sao? Anh cả hận không thể ném em ra thật xa, chẳng lẽ như vậy mà em còn cam tâm tình nguyện làm vợ nhỏ của anh ta?"
Vốn dĩ, mong ước trong lòng Thịnh Thư Lan đã bị dập tắt.
Nhưng những lời nói hôm nay như xăng hắt tới, ý niệm trong lòng cô chỉ còn là ngọn lửa tí tách bây giờ lại càng bị đốt cháy.
"Tại sao tôi không thể lấy anh ấy?"
Lệ Cảnh Tầm ngẩn người: "Ra là em cũng có tâm tư đó."
"Bọn tôi là thanh mai trúc mã cùng lớn. Tôi cũng là người của anh ấy. Hơn nữa, như thế còn có thể cứu Vinh Thiển."
Lệ Cảnh Tầm nghe vậy, cười thành tiếng: "Cứu Vinh Thiển? Em đừng nói với tôi em không nhận ra ba đang uy hiếp anh cả."
Thịnh Thư Lan đẩy tay anh ta ra: "Hôm nay anh cũng ở đó, vậy anh cũng rõ ý của ba mẹ là muốn mai mối cho tôi với Cảnh Trình. Anh và tôi không thể nào đâu."
"Khẩu khí nói chuyện cũng thay đổi luôn, tốt lắm!"
Cốc, cốc, cốc.
Một tràng tiếng gõ cửa truyền tới.
Thịnh Thư Lan cuống quít nhìn về phía Lệ Cảnh Tầm, cô hồi hộp trả lời: "Ai vậy?"
"Thư Lan, là mẹ."
Giọng nói của Thẩm Tĩnh Mạn.
Thịnh Thư Lan đứng dậy, đẩy Lệ Cảnh Tầm: "Mau trốn đi! Anh không mong bị người nhà nhìn thấy chứ?"
"Tôi có gì phải sợ?"
"Bị ba biết cũng không tốt cho anh đâu." Thịnh Thư Lan đẩy anh ta tới tủ quần áo.
Thẩm Tĩnh Mạn đi vào cũng chỉ nói chuyện phiếm một lúc. Thịnh Thư Lan tiễn bà ra, hồi lâu sau cũng không dám trở về phòng mình.
Sau khi về nhà, đêm
đó Lệ Cảnh Trình lập tức bắt đầu nghĩ cách.
Nhưng sau đó anh nhận ra rằng Lệ Cảnh Vân thực sự luôn theo anh.
Những người anh nhờ giúp đỡ, đều là từ chỗ của Lệ Cảnh Vân, hơn nữa Lệ Cảnh Vân vốn một tay che trời ở Lại Hải. Hiện tại, phía bên kia cứ cắn chặt tội danh say rượu lái xe, dù cho Lệ Cảnh Trình muốn bồi thường tiền cho xong chuyện cũng sẽ không đơn giản như vậy.
—-
Trong buồng tạm giam.
Vinh Thiển khoanh chân ngồi trên giường, lần đầu tiên cô phải đi vào nơi như thế này.
Qua cửa sổ, cô nhìn ra phía ngoài, bóng đêm đã thăm thẳm nhưng lâu lâu tiếng còi báo động lại quấy nhiễu cô không cách nào ở yên ổn. Trong gian phòng sát vách đột nhiên truyền tới mấy giọng nói hùng hùng hổ hổ; ngay sau đó, hình như có đánh nhau, binh binh bốp bốp, tường như sắp bị đánh thủng, rầm rầm vọng lại.
Vinh Thiển khoanh chặt hai tay, run lẩy bẩy. Ở trong một nơi bầu không khí chật chội, một chút động tĩnh cũng có thể làm người ta thấy run sợ.
Cô nhớ Gạo Nếp kinh khủng. Không có Lệ Cảnh Trình cô cũng không cách nào yên tâm, tim như trống rỗng, không có nơi nào để dựa dẫm.
Vinh Thiển cắn chặt cánh môi, không để mình phát ra tiếng kêu sợ hãi.
—-
Gần như cả đêm Lệ Cảnh Trình không chợp mắt.
Sáng sớm, khi anh vô thức với với sang bên cạnh, lại chỉ thấy một khoảnh trống lạnh lẽo.
Gạo Nếp nằm sát bên kia giường, phía giữa chừa một khoảng rất rộng.
Trái tim người đàn ông đau nhức, uể oải rời giường.
Anh thay đồ đi ra ngoài Đông Uyển, xa xa thấy Thịnh Thư Lan trong vườn cắt tỉa hoa cỏ.
Hai tay Lệ Cảnh Trình đút trong túi, khi trong lòng an tĩnh lại chút anh mới đi sang đó.
"Thư Lan."
Cô ngừng tay, khuôn mặt nhỏ trắng nõn chìm giữa ánh sáng ban mai: "Cảnh Trình, tối qua ngủ không ngon?"
Anh nhìn bàn tay cô đang cầm cây kéo. Lệ Cảnh Trình biết, chỉ có khi Thịnh Thư Lan buông ý định kết hôn với anh, Lệ Cảnh Vân mới không thể đem chuyện quái quỷ này đặt lên đầu anh.
"Chuyện ba nói em nghĩ thế nào thì được?"
Lệ Cảnh Trình nghĩ, thái độ anh đã rõ ràng, chắc chắn trong lòng Thịnh Thư Lan hiểu được.
"Cảnh Trình, em muốn theo anh."
Lệ Cảnh Trình không giấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt: "Em thật muốn vậy sao?"
Thịnh Thư Lan tránh ánh mắt người đàn ông. Cô vẫn không dám nhìn anh, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh quá sắc nhọn, tựa như không để cô trốn vào đâu: "Đó cũng là ý của ba mẹ."
Lệ Cảnh Trình không nói gì trong một lát. Cô nghiêng mặt lên, len lén nhìn vào mắt anh.
Ánh nắng xuyên qua cành lá rậm rạp, sự ôn hòa ấm áp của anh dưới ánh nắng đã bị thay thế bằng vẻ hung ác nham hiểm nặng nề.
Thịnh Thư Lan căng thẳng siết chặt vạt áo: "Đây mơ ước từ nhỏ tới lớn của em. Cảnh Trình, thời gian anh rời Lại Hải tới thành phố Nam Thịnh, em đã cho rằng mình không có hy vọng. Anh kết hôn với Vinh Thiển, em đã nghĩ mình không còn hy vọng. Ba năm sau Vinh Thiển trở về, mãi tới lúc anh thừa nhận thân thế cô ấy trước mặt mọi người, em đã biết, em thật dự không có hy vọng. Nhưng bây giờ, mơ ước này, khó khăn lắm tro tàn mới lại cháy, em nhất định phải nắm lấy."
"Thư Lan..." Giọng nói Lệ Cảnh Trình lạnh lùng vô cùng: "Dù anh cưới em về chỉ để làm cảnh, em cũng đồng ý?"
"Nhưng ít ra, anh cũng sẽ thừa nhận em trước mặt bạn bè và những người thân thích."
Lệ Cảnh Trình bật cười, cảm thấy nực cười tới cỡ nào.
"Cho tới giờ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ tranh thủ ình như vậy. Xem ra anh hiểu lầm rồi."
Thịnh Thư Lan trong lòng càng cảm thấy khó chịu: "Anh đã quen em nhẫn nhục chịu đựng, quen việc anh nói sao em làm vậy, đúng không? Nhưng Cảnh Trình, em yêu anh, em tính toán ình cũng có lỗi sao? Theo anh rồi, em sẽ không tranh không giật. Có thể anh thấy em hèn hạ, chụp cơ hội không buông, nhưng em chỉ muốn danh chính ngôn thuận trở thành người của anh. Em không cam lòng cũng là sai ư?"
Lệ Cảnh Trình giơ tay ra, có vẻ không muốn nghe cô nói tiếp: "Anh không có hứng thú nghe em nói."
Người đàn ông nói xong xoay người đi nhanh khỏi đó.
Thịnh Thư Lan đuổi theo: "Cảnh Trình, mẹ nói nếu anh không chấp nhận thì sẽ mất rất nhiều thứ đó..."
Thịnh Thư Lan không biết anh có nghe lọt mấy câu này hay không.
—-
Lệ Cảnh Trình trở lại Đông Uyển, lấy chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài.
Đi tới sở tạm giam, dù sao họ vẫn nể mặt anh nên anh có thể vào thăm Vinh Thiển. Lệ Cảnh Trình đi vào buồng tạm giam, mới một buổi tối mà khuôn mặt Vinh Thiển đã tiều tụy, vết sứt trên đầu vẫn chưa tan.
"Cảnh Trình."
Cô đứng dậy, giọng nói khàn khàn, giọng nói nghe như muốn khóc.
Lệ Cảnh Trình cắn răng.
Vinh Thiển thấy anh đến gần vội hỏi: "Người bị đụng sao rồi?"
"Không có gì to tát, cấp cứu xong rồi."
Trái tim Vinh Thiển được thả lỏng: "Tốt quá!"
Tâm trạng đang rất nặng nề, nếu như lại đeo một mạng người trên lưng, Vinh Thiển thật sự sợ mình đi vượt qua nổi.
"Chịu bao nhiêu khổ sở phải không?" Lệ Cảnh Trình ôm mặt cô, cẩn thận, dịu dàng.
"Không. Bọn họ không làm gì em cả, tối qua chỉ nhốt em ở đây."
Ngón tay người đàn ông di chuyển lên phía trán cô, khẽ vuốt ve: "Xức thuốc chưa?"
"Ừm."
"Anh thổi cho em."
Vinh Thiển lập tức cúi mắt xuống: "Đừng."
Lệ Cảnh Trình thổi nhẹ mấy cái lên vết thương của cô, cô cảm giác được một sự dịu mát thấm dần vào da thịt.
"Người bị đụng là ai vậy?"
"Một người đàn ông trung niên. Quá trình cụ thể còn đang điều tra."
Cô là người thông minh, e là đã đoán ra được một số chuyện.
Đầu ngón tay Lệ Cảnh Trình xoa xoa dái tai Vinh Thiển: "Chờ anh! Hai ngày nữa. Hai ngày nữa anh sẽ đón em ra."
"Có thể thuận lợi vậy sao?"
"Có thể."
Lệ Cảnh Trình hôn lên đầu Vinh Thiển: "Trước đây không phải anh đã nói với em sao? Ai bắt em đi, anh sẽ dùng máy bay đại pháo cướp em về."
Vinh Thiển nắm lòng bàn tay anh: "Làm anh phải lo âu như vậy, chắc phải là người trong nhà làm phải không?"
"Là ba anh."
Không thể nói là điều này nằm ngoài dự đoán, cũng không có gì phải giật mình; có điều, ngày thường Lệ Cảnh Vân đối với cô cũng rất được, cũng chưa từng ép hỏi tới cùng chuyện cô bỏ đi. Vinh Thiển không nghĩ rằng ông ta đã ra tay là ra chiêu độc.
"Gạo Nếp đâu, con sao rồi?"
"Yên tâm đi, anh nói với con là em đi làm."
Vinh Thiển khẽ gật đầu, ngẩng mắt lên nhìn: "Lệ Cảnh Trình, có phải người ở nhà đã ra điều kiện gì với anh không?"
Anh đã biết không thể giấu được cô.
Người đàn ông cũng không có ý định làm cô ấm ức khó chịu, chuyện này sớm muộn gì cô cũng sẽ biết.
"Bọn họ bắt anh cưới Thư Lan."
Khóe miệng Vinh Thiển hơi cứng đờ: "Nếu như không cưới?"
"Anh sẽ tự mình nghĩ cách đưa em ra."
Vinh Thiển cố gắng nở nụ cười: "Cơ hội này khó khăn mới có. Bây giờ em bị vây hãm trong này, hoặc để em ngồi tù, hoặc cưới Thư Lan. Ba ở Lại Hải cũng không phải ngày một ngày hai, lời ông nói tất nhiên phải có trọng lượng hơn anh..."
Lệ Cảnh Trình lúc này thật sự hận không thể bắt Vinh Thiển ngốc đi một chút, đừng thông minh như vậy.
Anh ôm lấy Vinh Thiển từ phía sau: "Ngoài em ra anh sẽ không kết hôn với bất cứ ai."
Trong đầu Vinh Thiển nhớ lại những lời Thẩm Tĩnh Mạn đã nói với cô.
"Không cưới Thịnh Thư Lan, anh sẽ không có gì cả, đúng không?"
Lệ Cảnh Trình ngạc nhiên, không ngờ Vinh Thiển đột ngột nói ra những câu như thế. Thông minh như anh, cũng đoán ra được hẳn là do người mẹ lắm lời của mình đã tiết lộ với Vinh Thiển: "Không đâu, anh có tài sản của riêng anh."
"Lệ Cảnh Trình, anh sẽ cưới sao?"
Người đàn ông kề sát mặt vào khuôn mặt nhỏ của cô: "Em nói xem?"
"Em muốn chính miệng anh nói."
"Cố ép anh nói lời nãy lần nữa sao? Ngoài em ra anh sẽ không kết hôn với bất cứ ai."
Lệ Cảnh Trình hôn lên gương mặt cô. "Quả thật già rồi, còn nói mấy câu buồn nôn như thế, miệng anh chua quá."
Vinh Thiển xoay người lại, tóc hơi bị rối nhưng giọng nói kiên định, mạnh mẽ: "Không cưới, vậy em ở đây chờ anh đón em ra."
"Được, em nhất định chờ đấy."
—-
Đông Uyển.
Bóng đêm sắp tới, Lệ Cảnh Trình đứng bất động trên ban công.
Tòa kiến trúc này đứng sừng sững tại đây đã mấy chục năm. Tầm mắt anh phóng nhìn ra phía xa xa. Người giúp việc đứng sau, gọi anh mấy lần anh mới hoàn hồn.
"Cậu Lệ, Gạo Nếp vừa đòi mẹ, bây giờ đã ngủ rồi. Tôi nghĩ đợi ăn cơm chiều xong hãy gọi cô bé dậy."
Lệ Cảnh Trình gật đầu.
Anh quay về phòng, vừa lúc điện thoại riêng trên bàn reo lên.
Lệ Cảnh Trình cầm ống nghe: "Alo."
"Anh Lệ, xin lỗi, việc anh dặn... Chúng tôi thực sự không có cách nào thu xếp. Anh cũng biết, đường vào nội thành rất khó vào. Hơn nữa, chuyện anh nói chúng tôi làm, thực sự thứ lỗi chúng tôi khó lòng nghe theo."
"Không vào được thì nhảy dù cho tôi!"
Bên kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Anh đừng làm khó dễ chúng tôi."
Giọng người bên kia đã mất đi vẻ vững vàng, Lệ Cảnh Trình dập điện thoại một tiếng rầm. Nghĩ tới trong lòng lại bực bội ngay, anh thuận tay vung lên, gạt phăng điện thoại rớt xuống đất.
Thẩm Tĩnh Mạn đẩy cửa ra liền nhìn thấy cảnh này: "Trông cái tính nóng nảy của con kìa!"
Lệ Cảnh Trình liếc nhìn bà: "Mặc kệ con."
"Nếu không quản con thì chiếc xe tăng kia chạy vào nhà chúng ta rồi. Cảnh Trình, con trước nay là người điềm tĩnh như vậy mà..."
"Mẹ, nếu bây giờ ba ở trong đó mẹ có còn bình tĩnh được không?"
Thẩm Tĩnh Mạn xua tay: "Nói bậy bạ gì đó. Mẹ thấy con càng lúc càng không biết lớn nhỏ."
Bà bước tới cạnh Lệ Cảnh Trình: "Mẹ hỏi con, sao không chịu cưới Thư Lan? Không phải trước mặt cả nhà ba con cũng đã nói ông ấy không phiền nếu con ở cùng Vinh Thiển sao? Ba con là vẫn nghiêng về phía con, không muốn việc tốt như vậy rơi vào tay thằng hai."
Lệ Cảnh Trình đứng dậy, đi tới trước giường: "Mẹ, hàng ngày đối diện Củng Khanh, Củng Dụ, mẹ có cảm giác gì?"
"Hận không thể bóp chết bọn họ."
"Con cũng không muốn Vinh Thiển sau này cũng vậy."
Thẩm Tĩnh Mạn hận không thể tát mạnh vào miệng mình: "Thư Lan không giống bọn họ."
"Ai cũng sẽ trở nên vậy, khi chưa có được thì trong lòng sẽ luôn nghĩ tới. Mục tiêu chỉ còn cách một bước chân, mẹ có thể đảm bảo cô ấy sẽ không dùng thủ đoạn?"
Lệ Cảnh Trình nói xong đi ra ngoài, không quay đầu lại.
—-
Buổi tối.
Ở một khách sạn xa hoa.
Buổi tiệc xong, mọi người tấp nập ra ngoài. Một cô gái cao gầy, chân đi giày cao gót màu hồng, tóc vấn đơn giản sau ót, bạn bè vẫy tay với cô: "Trĩ Ninh, đi thong thả."
Cô gái mỉm cười: "Hẹn gặp lại."
Mới bước xuống hai bậc thềm, cô liền thấy một người đàn ông mặc âu phục tiến tới: "Cô Tống, ông chủ muốn gặp cô."
Cô gái cười cười, trong mắt không biết là vẻ cay đắng hay còn là gì khác: "Đã nhiều năm như vậy, ông chủ của ông vẫn không đổi người, xem ra yêu cầu đối với tài xế của ông ta kém xa so với yêu cầu đối với phụ nữ."
Người tài xế nghe nói vẫn không nói gì, chỉ đi trước dẫn đường.
Ở cách đó không xa, bóng lưng cao lớn của người đàn ông lọt vào mắt Tống Trĩ Ninh.
Bả vai Lệ Cảnh Trình phủ áo khoác, cả cơ thể bao bọc trong đó. Nghe tiếng bước chân, anh quay đầu lại, vứt điếu thuốc trong tay xuống mặt đất.
Tống Trĩ Ninh nhìn mắt xung quanh: "Chuyện anh nhờ em thăm dò, em không có cách nào giúp. Đây là lệnh của ông già."
Nét mặt Lệ Cảnh Trình khẽ động, anh giẫm mạnh lên điếu thuốc nằm dưới.
"Đã vậy, làm phiền em rồi."
Anh xoay người, giật cửa xe ra định ngồi vào.
Khuôn mặt kiều mị, nhỏ nhắn của Tống Trĩ Ninh lập tức tái đi. Thấy người đàn ông đã ngồi vào nửa người, cô vội vội vàng vàng mở miệng: "Chờ một chút!"
Lệ Cảnh Trình quay đầu lại nhìn cô.
"Nếu em có cách khác thì sao?"
"Cách gì?"
Giọng Tống Trĩ Ninh lạnh lùng: "Yên tâm, em sẽ không nói anh phải bán mình đâu, huống hồ, con người anh, còn có thể kỳ vọng anh đau lòng dùm người khác sao?"
"Cách gì?" Lệ Cảnh Trình hỏi lại lần nữa.
Tống Trĩ Ninh nắm chặt túi xách trong tay: "Đợi sau khi chuyện thành công, em sẽ gặp anh."
Lệ Cảnh Trình đi tới: "Đi, tôi đưa em về."
Tống Trĩ Ninh thật ra lái xe tới đây, nghe câu này của người đàn ông, vẻ mặt cô có vẻ vui mừng. Lệ Cảnh Trình mở cửa xe, Tống Trĩ Ninh không chút do dự, ngồi vào.
Người đàn ông nặng nề đóng cửa xe lại: "Đưa cô Tống về nhà."
"Dạ."
Ánh mắt Tống Trĩ Ninh tràn đầy vẻ lạc lõng, cô hạ cửa sổ xe: "Lệ Cảnh Trình, trái tim anh cũng tàn nhẫn lắm."
Lệ Cảnh Trình nhìn người tài xế; thấy tình trạng đó, người tài xế vội vàng khởi động xe, đưa cô gái đi.
Lệ Cảnh Trình đứng thẳng dậy, nhìn về phía dãy đèn nê ông xa xa kéo dài không dứt, sao anh lại không biết mình nhẫn tâm?
Trái tim anh, toàn bộ đã gửi trên người Vinh Thiển.
——-