Edit: Dế Mèn
-----
Lệ Cảnh Trình cố gắng bước nhẹ chân.
Vinh Thiển ghé mặt vào chăn mà ngủ, cũng không đắp gì, một bên khuôn mặt gác lên hai bàn tay đang dán vào nhau.
Trong cơn mơ màng buồn ngủ, cô cảm giác có người đang hôn mình, hô hấp bị tước đoạt. Vinh Thiển lầm rầm hai tiếng, giơ tay lên định đánh. Lệ Cảnh Trình dựa đầu vào ngực cô: "Là anh."
Cô bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc ngồi dậy, hai tay hơi ôm lấy đầu anh. Lệ Cảnh Trình dụi hai cái: "Mang thai hình như ngực lại lớn hơn."
Cô lại cuống quít buông ra: "Anh nói cái gì đó?"
Người đàn ông cười, ôm hông cô: "Vợ, anh về rồi."
Vinh Thiển tựa như giờ mới nhìn rõ anh, hai tay cô ôm mặt anh, nhìn trái nhìn phải. "Không sao chứ?"
"Không phải đang yên lành ở đây sao?"
Mặc dù không khóc, nhưng cô có loại cảm giác vui mừng tột độ, kích động muốn khóc. Lệ Cảnh Trình để cô nằm lại xuống giường, vùi đầu vào cần cổ Vinh Thiển hít khẽ.
"Thơm quá."
"Em vừa mới tắm xong, đương nhiên thơm rồi."
Lệ Cảnh Trình đứng dậy: "Anh đi tắm đã."
Cô cũng không buồn ngủ, đợi anh quay ra. Lệ Cảnh Trình vén chăn lên, ôm Vinh Thiển vào lòng: "Nhớ anh không?"
Cô cười, gật gật đầu.
Bàn tay Lệ Cảnh Trình sờ sờ khuôn mặt Vinh Thiển. Chứng kiến mối tình kinh thiên động địa của Vinh Thiển và Hoắc Thiếu Huyền, anh vẫn luôn cảm thấy giữa anh và cô bình lặng đến mức tựa như cứ trực tiếp nhảy vọt qua giai đoạn đó.
Ít nhất, Vinh Thiển chưa từng bộc lộ tiếng lòng với anh một câu: Lệ Cảnh Trình, em yêu anh.
Mà ba chữ này lại là điều Lệ Cảnh Trình lòng dạ chờ đợi.
Đầu ngón tay anh gạt những sợi tóc con trước trán Vinh Thiển ra: "Thiển Bảo, anh nhớ em."
Lệ Cảnh Trình vẫn một bộ dáng thâm tình chân thành, Vinh Thiển thì cảm thấy ngượng ngùng: "Nhớ em cái gì cơ?"
"Nhớ em ở đây, nhớ ở đây..."
Ngón tay anh từ trên người cô từng chút dời xuống. Vinh Thiển vừa định nói "không được", lời nói liền bị Lệ Cảnh Trình ngăn lại trong miệng.
Lồng ngực anh dao động như thủy triều cuộn trào mãnh liệt. Bàn tay Lệ Cảnh Trình xoa bờ hông cô, nơi mẫn cảm của cô. Trong phòng ngủ mở cửa sổ, gió đêm mát lạnh như một đứa trẻ nghịch ngợm xông tới, Vinh Thiển ý loạn tình mê: "Đừng! Ba tháng đầu không được."
"Anh bảo đảm sẽ nhẹ nhàng."
Cô lầm bầm, giọng mang theo một chút kháng nghị: "Anh lúc nói nhẹ nhàng, nhưng rồi..."
"Nhưng rồi thế nào?" Lệ Cảnh Trình thở dài, thật sự muốn làm nhưng lại rất khó khăn.
"Anh sẽ lấy hành động thực tế chứng minh."
Thần kinh Vinh Thiển treo lơ lửng. Mang thai gặp phải vấn đề này, tim luôn muốn treo lên. Nhìn gương mặt thân thuộc bên dưới, có chút động tác Lệ Cảnh Trình lại không có cách nào làm tiếp, càng từ từ thì càng thực sự bào mòn người ta, còn không bằng ban đầu đừng làm.
Anh đang khẩn trương lại hưng phấn, động tác đứt quãng gần như hành hạ một tiếng đồng hồ liền.
Lệ Cảnh Trình nằm xuống cạnh Vinh Thiển, thần sắc không có chút nào thả lỏng. Có vẻ như anh vẫn chưa thỏa mãn, xoay người ôm lấy cô: "Mười tháng mang thai, lúc này cũng chỉ là bắt đầu."
Vinh Thiển duỗi thẳng đôi chân, cũng không dám lộn xộn. Sau một hồi, nguồn nhiệt còn đọng trong gian phòng mới từ từ tản ra ngoài.
Cô nhớ ra chuyện, vội mở miệng: "Cảnh Trình, thằng hai thật ra tỉnh rồi."
"Làm sao em biết?"
Vinh Thiển đem chuyện cô thăm dò ra nói với anh: "Hắn ta cứ vậy nằm trên giường bệnh, ngay cả bác sĩ cũng bị lừa."
"Hai ngày nữa hẳn là ba sẽ về." Lệ Cảnh Trình không nói cái gì nữa, bàn tay xoa đầu vai cô.
---
Ngày hôm sau, trước khi đi làm, Lệ Cảnh Trình và Vinh Thiển lại đi một chuyến tới bệnh viện.
Thịnh Thư Lan nhìn thấy hai người, liền vội đứng dậy. "Hai người tới rồi!"
Lệ Cảnh Trình chú ý tới cái chén để trên tủ đầu giường, bên trong đựng đầy cháo trắng. "Thằng hai sao rồi?"
"Vẫn như cũ, cũng không biết còn nằm tới khi nào."
Bàn tay Thịnh Thư Lan để xuôi bên người nắm chặt lại, sợ bị người khác nhìn ra điều gì. Hôm đó, sau khi Vinh Thiển đi, Lệ Cảnh Tầm liền nói có lẽ cô ấy đã biết, cô ấy lấy đầu kim đâm tuyệt đối là cố ý.
"Cô một phụ nữ có thai lại thường ở bệnh viện, chắc chắn không thể lâu dài được, tôi sẽ mời một người tới chăm cho thằng hai."
Thịnh Thư Lan nghe thấy vậy, cuống quít xua tay: "Không, không cần phiền..."
"Vào đi!" Khẩu khí của Lệ Cảnh Trình mang theo vẻ uy nghiêm không cho người cự tuyệt. Cửa phòng bệnh được đẩy ra, đi vào là một người đàn ông rất trẻ, cùng lắm chỉ hơn ba mươi.
"Anh ta từng học ngành hộ lý chuyên nghiệp, lại khỏe mạnh, một số việc cô không làm được vừa lúc anh ta có thể làm."
Vẻ kinh hoảng bày trên mặt Thịnh Thư Lan. "Thực sự không cần đâu! Vả lại, tôi hy vọng có thể tự mình chăm sóc Cảnh Tầm."
"Hai người vẫn tiện hơn một người. Cô có thể giao phó cho anh ta làm một số việc nặng." Vinh Thiển hợp thời chen miệng nói.
Thịnh Thư Lan còn định cự tuyệt, Lệ Cảnh Trình nhìn giường bệnh: "Một khi thằng hai có tin tức, lập tức cho chúng tôi biết."
"Được."
Hai người vừa mới định đi về, cửa phòng bệnh lại được đẩy ra lần nữa. Lệ Cảnh Vân phong trần mệt mỏi mà tới đây, ông xách theo túi công văn, vừa xuống máy bay đã tới đây.
Thịnh Thư Lan kích động tới đón: "Ba! Ba đã về!"
Cô ấy cầm lấy cái túi trong tay Lệ Cảnh Vân, Lệ Cảnh Vân đi tới trước giường bệnh: "Vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt sao?"
Ngay trước mặt vợ chồng Lệ Cảnh Trình, Thịnh Thư Lan tất nhiên không dám nói thật, con mắt đỏ đỏ, gật gật đầu: "Dạ."
Lệ Cảnh Trình hai tay khoanh trước ngực: "Ba, cảnh sát sáng sớm nay lại tới nhà."
Lệ Cảnh Vân khuôn mặt u sầu; lần này lên kinh, nhưng thái độ tỏ ra đều rõ ràng: quyết không thể thiên vị, không dừng ở đó, còn muốn nghiêm trị không tha.
"Tới thì tới! Cảnh Tầm vẫn như vậy, chỉ có thể đi một bước tính một bước."
"Nhưng bên cảnh sát khẳng định họ muốn tra rõ."
Lệ Cảnh Vân trầm mặc một lát sau đó nói: "Chỉ là báo cáo nặc danh thôi. Bọn họ có cách để nói SMX là của Cảnh Tầm, thì ba cũng có cách nói SMX là của người khác."
Khóe mắt Lệ Cảnh Trình khẽ nheo lại, không ngờ việc đã đến nước này, Lệ Cảnh Vân còn muốn lật lại.
Trong mắt Thịnh Thư Lan có sự lo lắng. Người đàn ông Lệ Cảnh Trình đưa tới đứng trước giường không nhúc nhích; ánh mắt Lệ Cảnh Vân đảo qua, tựa như cũng mới thấy anh ta.
"Đây là?"
Thịnh Thư Lan vội đón lời: "Đây là hộ lý Cảnh Trình tìm tới."
Lệ Cảnh Vân vừa nghe, sắc mặt lập tức nhìn cũng chẳng khá hơn: "Một hộ lý, lúc chủ đang nói chuyện mà dám ở lại trong phòng bệnh!"
"Ba!" Thấy thái độ ông như vậy, Thịnh Thư Lan tựa như bắt được cọng cỏ cứu mạng: "Cảnh Tầm không cần hộ lý. Anh ấy bây giờ hôn mê, cùng lắm cũng chỉ cần xoa bóp thôi, con và mẹ hoàn toàn có thể làm."
Lệ Cảnh Trình chen vào: "Có đàn ông dù sao cũng dễ dàng hơn."
Thịnh Thư Lan đi tới gần Lệ Cảnh Vân hơn. Thần sắc cô gấp gáp, đưa lưng về phía những người còn lại trong phòng bệnh.
"Ba, Cảnh Tầm vẫn luôn vậy. Anh ấy không muốn nhiều người thấy mình khổ sở. Nếu con không chăm sóc được thì mấy người giúp việc trong nhà đâu? Con không muốn anh ấy đã nằm vậy mà còn không được tự nhiên..."
Lệ Cảnh Vân ban đầu có hơi không kiên nhẫn. Bản thân ông phiền lòng nhiều chuyện như vậy, vì một hộ lý mà muốn ông phải lãng phí miệng lưỡi mình nữa sao?
Nhưng ông có nhìn thấy Thịnh Thư Lan không ngừng nháy mắt với ông, vẻ lo lắng rõ ràng trong đáy mắt, tay cô kín đáo chỉ chỉ về phía giừơng bệnh. Lệ Cảnh Vân hiểu được, ông nhìn về phía tên người hộ lý kia: "Chúng tôi ở đây không cần, cậu đi đi!" Ông cau mày, lại nhìn về phía Lệ Cảnh Trình: "Nếu Thư Lan cảm thấy bận quá thì ba sẽ sắp xếp."
Vinh Thiển nắm tay Lệ Cảnh Trình, hai người không nói gì.
Thịnh Thư Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ba, ba ngồi đi, đợi lát bác sĩ sẽ tới xem."
Lệ Cảnh Trình ra hiệu người hộ lý kia đi ra trước. "Vậy bọn con cũng đi trước."
Thịnh Thư Lan vội vàng gật đầu, hận không thể tự mình tiễn hai người ra khỏi bệnh viện.
Cô đi tới trước phòng bệnh, xác định Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình đi xuống rồi, lúc này cô mới khóa trái cửa phòng lại.
Lệ Cảnh Vân
đang định há miệng hỏi, liền nghe từ giường bệnh truyền tới một tiếng gọi yếu ớt. "Ba."
Lệ Cảnh Vân vội đứng dậy.
"Thằng hai?" Ông cũng đoán ra được một chút mục đích Thịnh Thư Lan làm vậy, nhưng thế nào cũng không ngờ Lệ Cảnh Tầm đã tỉnh lại.
"Ba, ba đừng lo, con không sao."
"Chuyện khi nào?"
Thịnh Thư Lan đi tới cạnh giường: "Sau khi Cảnh Tầm tỉnh lại, con không dám gọi điện cho ba, sợ bị người khác biết. Ba, cuối cùng ba cũng đã về."
Trong mắt Lệ Cảnh Vân cũng không giấu được kích động: "Không sao, không sao, chỉ cần người tỉnh, tất cả mọi sự phía sau ba cũng có thể giải quyết."
Lệ Cảnh Tầm nén cơn đau ở ngực: "Ba, con sợ bên anh cả sẽ không chịu để yên. Hiện tại con nằm trên giường bệnh không thể nhúc nhích, hơn nữa, con cảm thấy bọn họ đã biết chuyện con tỉnh lại. Bên anh cả nhất định sẽ chiêng trống rùm beng hành động."
Lệ Cảnh Vân xuống mép giường. "Hai anh em các người trước giờ không cùng một bàn..."
"Ba..." Thịnh Thư Lan thiếu nước chưa quỳ xuống, nói: "Con và Cảnh Tầm đã nói chuyện cả rồi. Chờ sau khi anh ấy khỏi hẳn, chúng con sẽ xuất ngoại. Anh ấy nhất định bị oan , ba cứu anh ấy đi!"
Ánh mắt ông không khỏi nhìn Thịnh Thư Lan, nếu nó bị oan uổng, sao có thể bỏ xuống tất cả mà đi? Nhưng Lệ Cảnh Vân không quan tâm mấy chuyện đó, hiện tại ổng chỉ muốn bảo vệ đứa con này, cho dù có phải trục xuất ra ngoài.
Những chuyện ngoài kia thực ra cũng không được coi là đáng sợ; Lệ Cảnh Vân tung hoành ở Lại Hải nhiều năm như vậy, nếu muốn làm cho một người đi ra ngoài, có gì mà không đơn giản?
Sợ là sợ bị người trong nhà mình đấu, bên thằng con cả sẽ cắn chặt không chịu nhả ra.
Trong đầu ông tức thì có một chủ ý.
---
Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình đi xuống lầu dưới. Người đàn ông mở cửa xe: "Xem ra ba cũng biết rồi."
Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn anh: "Ba biết thì trước tiên sẽ làm gì?"
"Đương nhiên là thừa dịp thằng hai bệnh nặng hôn mê, xin ra nước ngoài chữa trị rồi thoát ra ngoài, cũng sẽ không có nhiều trói buộc."
Anh khởi động xe, xe từ từ tiến về phía trước.
---
Gạo Nếp đã đi học, là ngôi trường lớn nhất cả Lại Hải, học phí một học kỳ cũng chừng một trăm ngàn.
Ngày thường, đưa đón con bé hầu như đều là người giúp việc và tài xế trong nhà, Vinh Thiển cũng bớt thời giờ để đi đón.
Xe nhà họ Lệ đậu ở bên ngoài.
Vừa đến giờ tan học, muốn qua cổng đều phải có thẻ quẹt mới được đi qua. Thẩm Tĩnh Mạn nhìn thấy bảo mẫu bế Gạo Nếp từ trong đám người ra, bà do dự không chịu xuống xe.
Lệ Cảnh Vân ngồi bên nhìn bà: "Đó là cháu bà, chỉ đón về nhà ăn bữa cơm thôi, sợ cái gì?"
"Không phải tôi sợ. Tôi lo bảo mẫu không chịu giao cháu cho tôi."
Lệ Cảnh Vân thấy Gạo Nếp sắp lên xe, ông đẩy Thẩm Tĩnh Mạn ra, sau đó dẫn đầu bước xuống.
"Gạo Nếp!"
"Ông nội!"
Thẩm Tĩnh Mạn đi theo sau Lệ Cảnh Vân, hai người một trước một sau đi tới trước mặt con bé. Lệ Cảnh Vân giơ tay muốn bế.
Bảo mẫu vẻ mặt đề phòng: "Xin lỗi ông, cậu Lệ còn đang ở nhà chờ cô chủ về."
"Hỗn xược!" Lệ Cảnh Vân nghiêm mặt: "Đây là cháu tôi, tôi cũng không được bế? Cô nói với Cảnh Trình, tôi đưa Gạo Nếp về nhà ăn cơm tối."
"Không được!" Không ngờ, bảo mẫu vẫn giữ thái độ cương quyết: "Cậu Lệ đã phân phó, dù ông chủ hay bà chủ muốn gặp cô chủ cũng phải mời về nhà trước."
Lệ Cảnh Vân tức giận tới nỗi khóe miệng run run: "Cô còn dám nói lần nữa!"
"Xin lỗi, chúng tôi cầm tiền lương của cậu Lệ, đương nhiên chỉ có thể nghe lời của cậu ấy." Nói xong, ôm Gạo Nếp chui vào trong xe rất nhanh.
Ngay cả Thẩm Tĩnh Mạn cũng kinh sợ, nhưng phản ứng sau đó cũng mau chóng như hát một khúc nhạc mừng.
Sắc mặt Lệ Cảnh Vân u ám. Thẩm Tĩnh Mạn nhìn ông, không dám nói gì. Cho tới bây giờ ông ấy chưa từng tới trường của Gạo Nếp, sao lần này lại đích thân bay tới đây chứ?
---
Vinh Thiển nhàn hạ được mấy ngày, phòng đấu giá lại không yên. Sáng sớm cô đã nhận được điện thoại phía bên đó, nói là dữ liệu cô nhập lần trước có vấn đề lớn.
Vinh Thiển tới nơi mới biết tính nghiêm trọng của chuyện này, còn có thể vì thế mà thưa tới kiện cáo.
Lúc còn ở công ty, Lệ Cảnh Trình nhận được điện thoại ở nhà. Bảo mẫu đem một màn từ đầu chí cuối vừa rồi ở trước cổng trường nói cho anh biết.
Buổi tối trở lại, anh tới phòng đấu giá của Vinh Thiển đón cô, nhưng cô còn chưa hết bận, toàn bộ người của công ty đều bận sứt đầu mẻ trán. Lệ Cảnh Trình vẫn đợi tới khi cô đỡ bận hơn, lúc này mới đón cô về nhà.
Đậu xe ở ga ra xong, Lệ Cảnh Trình quay đầu lại nhìn. Nửa người Vinh Thiển nghiêng qua, đầu dựa vào cửa xe, giống như đã sớm chìm vào mộng tưởng.
Người đàn ông nâng tay lên, gạt tóc cô ra sau đầu. Việc này, không cần nghĩ anh cũng có thể biết là do Lệ Cảnh Vân làm ra. Ông ấy vì bảo vệ thằng con trai yêu, vì không cho Lệ Cảnh Trình nhúng tay mà trăm phương ngàn kế muốn cản chân anh.
Một khi Lệ Cảnh Trình bị cản chân, bên Lệ Cảnh Vân sẽ dễ làm hơn.
Người đàn ông thu tay lại. Có điều, ông ấy coi như là cha ruột anh, nhưng cũng đã phạm vào điều tối kỵ của anh. Những tranh đấu gay gắt trên thương trường Lệ Cảnh Trình thấy đã nhiều, nhưng Lệ Cảnh Vân ngàn lần không nên, vạn lần không nên có chủ ý đánh tới người phụ nữ và con gái của anh.
---
Hôm nay, trời vừa hừng đông, Lệ Cảnh Vân đã dậy.
Vì chuyện thằng hai, ông đã bôn ba không ít, đi xuống lâu, lại phát hiện Lệ Cảnh Trình đang ngồi trong phòng khách.
Ông hơi giật mình: "Sao con lại tới đây?"
"Con tới gặp mẹ."
Lệ Cảnh Vân chuẩn bị đi ăn sáng, lại nghe một loạt tiếng bước chân bước nhanh tới. "Ông chủ, không xong rồi..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy có vài người đi tới.
Lệ Cảnh Vân đứng trước bàn ăn: "Các anh tới là có chuyện gì sao?"
"Ông Lệ, mời ông theo chúng tôi đi về giúp đỡ việc điều tra."
"Điều tra cái gì? Chuyện con tôi tôi đã nói xong rõ rõ ràng rành."
Người còn lại dứt khoát nói rõ: "Ông bị nghi là không làm tròn chức trách được giao. Mời ông theo chúng tôi đi về tiếp nhận việc điều tra."
Một hồi nói hỗ trợ, một hồi lại thành điều tra.
Lệ Cảnh Vân đương nhiên biết hàm nghĩa là gì.
"Các anh nhầm rồi chăng?"
"Ông vẫn nên theo chúng tôi đi về trước đã." Nói xong, hai người tiến tới, mỗi người một tay giữ hai bên ông.
Thẩm Tĩnh Mạn thấy tình trạng đó, quá sợ hãi: "Các anh làm gì đó? Các anh biết ông ấy là ai không?"
Lúc này, Lệ Cảnh Trình cũng đứng dậy: "Ba, ba yên tâm đi, con sẽ để ý thằng hai đàng hoàng."
Lệ Cảnh Vân bước về phía trước hai bước, tựa như đột ngột tỉnh ngộ. Ông khó tin nhìn Lệ Cảnh Trình chằm chằm một lát. Đôi mắt trợn lên vì kinh ngạc đến khó tin, miệng giận dữ vọt ra một câu: "Nghiệt tử! Nghiệt tử !"
------