Vinh Thiển đi tới trước cửa quán rượu, hai tay đút trong túi áo khoác, do dự không biết có nên đi vào hay không.
Vừa lúc một cô gái trẻ tuối đi đến quán bar, nhìn thấy Vinh Thiển thì bước nhanh đến, cô vỗ vai Vinh Thiển: “Thiển Thiển.”
“Chị Hy Tử.” Vinh Thiển quay đầu chào hỏi.
Mạc Hy lớn hơn cô một chút, 25 tuổi, là con gái của ba nuôi Hoắc Thiếu
Huyền, tuổi của cô nằm giữa tuổi của hai người bọn họ: “Em đứng đây làm
gì, đi vào thôi.”
“Em chỉ đi ngang qua, ghé thăm chị một chút.”
Mạc Hy kéo tay cô dẫn vào quán bar, gọi bồi bàn cho lên một ly cocktail,
Hoắc Thiếu Huyền không cho Vinh Thiển ra ngoài uống rượu, mỗi lần tới
đây, loại nặng nhất mà cô được uống chính là cocktail.
“Em ngồi đây trước, chị lên lầu một chút.”
“Được.”
Vinh Thiển vùi người trong góc sô pha, ca sĩ của quán bar ngồi trên chiếc
ghế cao hát một bản tình ca buồn, cô nhắm mắt uống một hớp, hầu như
không có chút mùi vị nào của rượu, vô tình đi đến đây, cũng bởi vì một
nguyên nhân khác.
Ánh sáng trước mắt đột nhiên bị che khuất, Vinh Thiển vô thức ngẩng đầu, không nghĩ rằng tự nhiên gặp được
Hoắc Thiếu Huyền thật sự.
Cô để chén rượu xuống, đứng lên, Hoắc Thiếu Huyền bước tới gần, Vinh Thiển đạp một chân lên bàn,
định bụng chạy trốn, cánh tay người đàn ông bắt lấy bên hông cô kéo lại, theo đà, cả người cô đều ngã lên trên ghế sa lon phía sau.
Hai tay Vinh Thiển hất cánh tay Hoắc Thiếu Huyền ra, anh ngồi xuống, tự
nhiên ôm cô đặt lên chân của mình, để cho cô ngồi giống như trước đây.
Tất nhiên cô không chịu, ra sức giãy giụa, cánh tay Hoắc Thiếu Huyền đặt sau thắt lưng cô, ôm cả người cô áp sát tới trước mặt.
“Tiểu Thiển”. Hoắc Thiếu Huyền ôm chặt cô: “Chúng ta cho chính mình cơ hội lần thứ hai có được không?”
Những lời này, là Vinh Thiển đã từng nói với anh.
Cô không thể động đậy, ánh mắt quan sát khuôn mặt của Hoắc Thiếu Huyền:
“Không giống nhau, Hoắc Thiếu Huyền, anh là tự nguyện, em không có cách
nào khác chấp nhận được …”
“Có đúng là anh hay tự
nguyện không, em không nhận ra sao?” Hoắc Thiếu Huyền ôm chặt cô, gác
cằm lên vai Vinh Thiển: “Hoắc Thiếu Huyền anh yêu em còn hơn cả bản thân mình, anh chạm vào người phụ nữ khác, bản thân anh cũng rất khó chịu,
anh đối với cô ta một chút cảm tình cũng không có, thậm chí ngay cả dáng dấp cô ta ra sao đều không nhớ rõ. Với anh, hy vọng trong lòng mất đi,
không phải là bởi vì anh đã đánh mất lần đầu tiên quý giá giống như em,
mà là cuối cùng anh cũng hiểu được sâu sắc nỗi thống khổ của em, so với
anh, chắc chắn em còn đau khổ hơn, Tiểu Thiển, 15 năm của chúng ta, em
thật sự muốn chấm dứt như vậy sao? Anh không làm được, anh tuyệt đối
không cho phép.”
Cơ thể Vinh Thiển run rẩy: “Em có
nói cho anh tìm người con gái khác…” Cô nghẹn ngào nói: “Thế nhưng em
không chấp nhận được, anh thật sự…”
Hoắc Thiếu Huyền kéo đôi tay đang che khuất tầm mắt của cô xuống: “Em có yêu anh không?”
Vinh Thiển khóc nấc trong miệng, cũng bởi vì yêu, mới có cảm giác tan vỡ khi chính mắt trông thấy cảnh tượng kia, Hoắc Thiếu Huyền hôn xuống khóe
miệng cô, giọng nói run run lưu luyến: “Có yêu hay không?”
“Yêu.”
“Yêu thì không cần phải xa nhau.”
Vinh Thiển nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, 15 năm qua, thanh mai
trúc mã, tình cảm giữa bọn họ đã thấm rất sâu, một khi muốn chia tay,
con người cũng như chết đi một nửa.
Vinh Thiển không bỏ được, bọn họ cứ yêu nhau như vậy, nhưng trong lòng cô luôn luôn có
một cây gai, cô phải làm sao mới nhổ đi được?
Đêm đó, là Hoắc Thiếu Huyền đưa Vinh Thiển về nhà.
Anh kéo tay Vinh Thiển đi thẳng vào phòng khách Vinh gia, Cố Tân Trúc và
Vinh An Thâm đều kinh ngạc, Vinh An Thâm ném chén trà trong tay: “Cậu
còn có gan dám đến đây!”
“Chú Vinh,” Hoắc Thiếu Huyền giữ chặt tay Vinh Thiển không cho cô vùng ra: “Con và Tiểu Thiển cho
tới bây giờ vẫn chưa kết thúc, sau này cũng sẽ không.”
Huyệt thái dương Cố Tân Trúc đập thình thịch, cảm thấy thật sự đau đầu.
Vinh An Thâm nhìn qua Vinh Thiển: “Con lên lầu trước đi.”
Hoắc Thiếu Huyền buông tay ra, Vinh Thiển chậm rãi đi lên, dưới lầu vang lên tiếng mắng chửi của Vinh An Thâm, nhưng Vinh Thiển hiểu rõ ông, ông
giận dữ như vậy, là do từ trước đến nay ông xem Hoắc Thiếu Huyền như con rể.
Sau khi Hoắc Thiếu Huyền rời đi, Cố Tân Trúc bưng chén trà đưa cho ông: “Nhìn anh xem, cứ như đang phát hỏa.”
Vinh An Thâm thở dài: “Anh có thể không
phát hỏa sao?”
“Cậu ấy và Thiển Thiển đã kết thúc rồi …”
“Dù sao Thiếu Huyền cũng hiểu rõ, nó cùng Thiển Thiển cùng nhau lớn lên từ
nhỏ, cho dù gia thế Lệ Cảnh Trình có tốt, nhưng nếu đem ra so sánh, anh
vẫn muốn Thiển Thiển và Thiếu Huyền ở cùng một chỗ.”
Cố Tân Trúc nghe vậy, ý cười trên khóe miệng giảm đi một chút.
Hôm sau, Vinh Thiển còn đang mơ ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại di động
đánh thức. Là tin nhắn chào buổi sáng của Hoắc Thiếu Huyền, Vinh Thiển
hôn lên màn hình một cái, ánh mắt vui vẻ, nhưng trong lòng lại có một
chút chua chát không xua đi được. Mặc dù bọn họ không dễ dàng chịu buông tay, nhưng không ai có thể đảm bảo, cho đến cuối cùng, thực sự có thể đến với nhau hay không.
Vinh Thiển không bày tỏ thái độ, nhưng cô luôn muốn cho mình một cơ hội, đơn giản vì cô hiểu rõ, dù
không tha thứ được cho Hoắc Thiếu Huyền, ngoài anh ra, cô cũng không thể tiếp nhận bất cứ ai khác.
Hoắc Thiếu Huyền tới nhà
đón cô, Vinh Thiển thay xong quần áo chạy ra cửa, một tay anh cầm tay
lái, tay phải gắt gao nắm chặt tay Vinh Thiển.
Đây là một buổi đấu thầu nhỏ, trước đây mỗi lần Hoắc Thiếu Huyền đến đều dẫn
cô theo. Đa số mọi người đều quen biết, Vinh Thiển cùng bọn họ chào hỏi, Lệ Cảnh Trình bưng ly rượu đứng cách đó không xa, thấy bọn họ cùng nắm
tay nhau đi vào, đôi mắt hơi nhíu lại, trong ánh mắt hiện ra một tia
giảo quyệt khó lường. Hoắc Thiếu Huyền ôm Vinh Thiển đi tới trước mặt
anh, cụng ly một cái.
Cánh môi Lệ Cảnh Trình khẽ cong lên: “Chúc mừng.”
Bàn tay Hoắc Thiếu Huyền đặt trên vai Vinh Thiển, ôm sát lại: “Không cần chúc mừng tôi, cô ấy vốn là của tôi.”
Lời nói của anh luôn luôn kiêu ngạo, ánh mắt Lệ Cảnh Trình không khỏi nhìn
về phía Vinh Thiển, khóe mắt hào hứng câu lên: “Không phải Hoắc thiếu có niềm vui mới sao? Nhanh như vậy, liền có thể vui vẻ với người cũ.”
Hoắc Thiếu Huyền sao có thể bị kích động vì dăm ba câu của Lệ Cảnh Trình
được, giọng điệu anh trầm tĩnh: “Lệ Cảnh Trình, phụ nữ trên đời này
nhiều như vậy, nhưng tôi chỉ muốn mình Vinh Thiển. Còn đối với anh mà
nói, ngoại trừ cô ấy, anh có thể lựa chọn từng người từng người một
trong số những phụ nữ đó, thời điểm người yêu phương xa của anh khóc,
anh đã từng nghe chưa?”
Vinh Thiển khẽ cắn môi dưới,
đưa tay nắm chặt tay Hoắc Thiếu Huyền. Cô nghĩ, nếu giữa bọn họ không có sự kiện kia, nhất định có thể giống như trước đây, dù sao cũng yêu nhau sâu đậm như vậy, yêu nhau lâu như vậy. Vinh Thiển cùng Lệ Cảnh Trình
thoáng gặp nhau, bộ dáng người đàn ông cầm cái ly chân dài trong tay,
cách đó không xa, một người bạn đi đến, đưa tay vỗ vai Lệ Cảnh Trình:
“Cô ấy có phải là cô gái lần trước hát cho chúng ta nghe ở trong tiệm
cơm không? Cậu còn rằng cô ấy sớm muộn gì cũng là của cậu.”
Lệ Cảnh Trình uống một hơi cạn sạch ly rượu: “Thứ tôi muốn, cậu có thấy tôi để trượt khỏi tay bao giờ chưa?”
Vinh Thiển và Hoắc Thiếu Huyền như vậy, cũng giống như trong dự đoán của Lệ
Cảnh Trình, dù sao tình cảm của hai người đã dây dưa trong thời gian
dài, sao có thể chia cắt trong một sớm một chiều được?
Trong thế giới của Lệ Cảnh Trình, vấn đề thật ra rất đơn giản, nếu muốn Vinh
Thiển chặt đứt một cách triệt để, biện pháp duy nhất chỉ có…
Lấy được cô!