Thà Đừng Gặp Gỡ

Hồi Ức (Một Năm, Một Kiếp) (Đặc Sắc)


trước sau

“Anh mướn phòng hả?” Vinh Thiển nhướn mày, sắc mặt lúc sáng lúc tối, lại giống như đang kín đáo nghiến răng.

Ánh mắt Lệ Cảnh Trình lành lạnh, Hoàng Phủ tứ thiếu vẫn chưa nói gì rõ ràng nhưng mỗi chiêu đều trí mạng. Vinh Thiển không biết rõ chân tướng nên chẳng để tâm bao nhiêu, nhưng với Lệ Cảnh Trình mà nói như có mảnh gai ở lưng.

Vinh Thiển đi tới mở cửa phòng: “Em phải đi xem trong phòng đó cất giấu cái gì.”

Lệ Cảnh Trình liền ôm hông cô: “Phòng 1001 của khách sạn là phòng riêng, ngay cả anh cũng không đặt được, nó là của Hoàng Phủ tứ thiếu. Thẻ mở phòng này chắc chắn là hắn gửi tới. Chắc hắn nghĩ khách sạn để xảy ra chuyện như vậy nên muốn bồi thường cho chúng ta thôi.” Lệ Cảnh Trình thuận tay ném thẻ phòng tới cạnh tủ rượu: “Phòng nào chả như nhau? Đổi tới chuyển lui phiền phức.”

Vinh Thiển bị anh ôm từ phía sau tới giường lớn, nghĩ cũng thấy phải. Cho người đưa cơm, lại gửi thẻ phòng, loại việc này có vẻ đúng là Hoàng Phủ tứ thiếu làm.

Đến chừng mười giờ tối, Vinh Thiển kiên quyết không chịu ở lại. “Lâm Nam với Hà Mộ mới phải truyền nước, em không yên tâm. Với lại mấy cậu ấy lại vì em mới liên lụy, em phải về thôi.”

Lệ Cảnh Trình cũng không kiên quyết giữ cô lại như lần trước nữa. Anh kéo cô tới trước mặt, hôn hôn lên mặt cô: “Lúc ngủ nhớ khóa cửa, ai kêu cũng không được mở.”

“Biết rồi.” Vinh Thiển đưa tay lau mặt:“Cũng chẳng còn con sói nào khác đâu.”

Vinh Thiển đi rồi Lệ Cảnh Trình mới đi tới trước tủ rượu, anh tìm thấy thẻ phòng lúc nãy, mở cửa đi ra ngoài.

Phòng 1001 ngay đầu kia hành lang.

Anh bước tới, mỗi bước đều cảm thấy đôi chân nặng nề vô lực. Những kí ức nhỏ vụn ấy, tàn bạo hoang đường, cùng lạnh lùng thương tổn, theo bước chân anh đang tới gần mà ùn ùn kéo đến, kéo đến.

Lệ Cảnh Trình đã tới cửa phòng, lấy thẻ phòng ra.

“Tạch” một tiếng, cửa tự động mở.

Người đàn ông đứng bên ngoài một lát, không có sức lực mở cửa.

Anh tự cho mình không sợ trời không sợ đất, chưa từng nghĩ chuyện năm xưa mình vui đùa một chút giờ lại thành bàn tay siết chặt nơi cổ mình.

Lệ Cảnh Trình dùng chân dài đá cửa mở rồi đi vào trong.

Đóng cửa lại, bật đèn, toàn bộ máu trong người anh như trào ngược.

Trong phòng bừa bãi không chịu nổi. Đèn bàn nằm dưới đất, khắp nơi đều là mấy chai rượu với ly, gần như không có chỗ đặt chân. Thậm chí sô pha trong phòng cũng nghiêng lệch, bàn trà bị đạp ngã xuống đất. Bốn năm trước, anh chẳng qua mới hai mươi ba tuổi, tuổi trẻ ngông cuồng, không thể chín chắn cáo già như hiện tại.

Lệ Cảnh Trình bước lên phía trước, giày da bền chắc nghiền mấy mảnh vụn thủy tinh kêu rắc một tiếng, trong nháy mắt phá vỡ sự tĩnh lặng như chết trong phòng.

Cạnh giường là mớ khăn giấy vứt bừa bãi. Trên chiếc giường lớn cỡ kingsize là đống hỗn độn không chịu nổi. Tủ đầu giường còn có cái hộp không, chắc chắn là thuốc tránh thai khẩn cấp.

Lệ Cảnh Trình ngồi xuống ở mép giường, năm đó vì muốn chơi cho thỏa mãn, anh đã không kịp áp dụng biện pháp tránh thai, sau đó mới phải cho Vinh Thiển uống thuốc.

Không có khả năng bốn năm rồi mà phòng này vẫn giữ nguyên trạng như lúc đó. Lời lý giải duy nhất chỉ có thể là, đã được người khác dựng lại.

Có thể thấy, Hoàng phủ tứ thiếu vì thay anh nhớ lại một màn năm đó, đã phải tốn bao nhiêu công sức.

Lệ Cảnh Trình ngồi ở mép giường một lúc, hai tay giao chặt, con ngươi nhìn chằm chằm những thứ trên mặt đất. May mà Vinh Thiển không sinh nghi. Một khi cô bước vào phòng này, mặc dù sẽ không lập tức nghi ngờ chuyện năm đó, nhưng xâu kết các dấu hiệu lại, cô mà không nghĩ ngợi lung tung cũng khó.

Người anh ngã ra sau, hai tay dang ra bên người, toàn bộ cơ thể rơi vào giường lớn.

Bốn năm trước…

Phòng 1001.

Những âm thanh dữ dội, kịch liệt truyền đến. Cái ly bị ném vào tường lại văng ngược lại, âm thanh vỡ vụn làm lòng người thấy hoảng sợ.

Lệ Cảnh Trình chưa bao giờ nổi giận giống như bây giờ, đôi chân dài đá vào sô pha mấy cái liên tiếp.

Khi nhớ ra được sô pha chẳng thể nào đánh nhau với mình, người đàn ông lại hất ngã văng bàn trà.

“Loảng xoảng”…

“Rầm”….

Vào lúc này có tiếng chuông cửa, Lệ Cảnh Trình nhanh chóng bước tới, mở cửa ra thấy Tống Khiêm đang ôm một cô gái trong ngực.

Sau khi kiểm tra bốn phía, Tống Khiêm đè thấp tiếng nói: “Cuối cùng cũng chịu đi ra.”

Lệ Cảnh Trình liếc nhìn anh ta, đưa tay tiếp nhận cô gái.

Đêm nay, anh không có yêu cầu cao gì đối với dung mạo của đối phương. Tống Khiêm phóng ánh mắt qua bả vai người đàn ông nhìn vào bên trong, không khỏi nhíu mày: “Cậu sẽ không đùa tới mức xảy ra chuyện không may đấy chứ?”

Lúc đó Vinh Thiển gắng hết sức để nhớ kỹ giọng nói của những người kia, nhưng người đàn ông đón cô vẫn không mở miệng, Tống Khiêm lại cố ý nói nhỏ, rất khó để nhận rõ giọng nói như thế nào.

Lệ Cảnh Trình đá sập cửa lại, người trong ngực anh rõ ràng vẫn còn run rẩy.

Thật ra lúc đó Vinh Thiển không thể động đậy. Mắt cô bị bịt lại bằng miếng vải đen dày, miệng bị dán băng dính. Lệ Cảnh Trình ôm cô tới bên giường.

Dưới lòng bàn chân vang lên tiếng rắc rắc. Lúc này Vinh Thiển tràn ngập khẩn trương và sợ hãi giày xéo. Đầu lưỡi cô tê dại, gần như không mở miệng được. Lệ Cảnh Trình thỉnh thoảng đá cái gì đó cản chân để dẹp đường đi.

Mấy tiếng động đó khẽ đánh vào màng nhĩ Vinh Thiển. Cô rất sợ, cô không biết bọn họ đem cô tới chỗ nào, cái gì đang chờ đợi cô.

Tất cả suy đoán đều nghiêng về mặt bất lợi khi Lệ Cảnh Trình nặng nề thả cô xuống giường.

Lưng chạm vật mềm mại, cô giật mình sợ hãi chỉ muốn bật dậy nhưng cơ thể như cá nằm trên cạn, không thể cựa quậy.

Những tiếng sột soạt truyền tới tai Vinh Thiển, toàn thân tóc gáy dựng lên cả. Bàn tay người đàn ông theo mắt cá chân cô từ từ dò lên, loại cảm giác này khiến cô sởn da gà.

Mặc dù khuôn mặt Vinh Thiển không lộ ra hết, nhưng cơ thể này, ở trong tay Lệ Cảnh Trình như từ từ nở hoa. Người cô căng cứng, đầu ngón tay anh cởi nút áo cô ra. Lệ Cảnh Trình không biết Tống Khiêm đi đâu để tìm người mà Vinh Thiển chẳng có vẻ gì đầy đặn hay trưởng thành như anh tưởng. Người đàn ông khom lưng, hơi thở cực nóng áp sát vào cổ cô. Một mùi hương thơm như hương sữa làm anh hài lòng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vinh Thiển run rẩy hai vai, cô rất muốn nói, đừng đụng vào cô.

Hắn muốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, chỉ cần đừng đụng vào cô.

Cô không biết Hoắc Thiếu Huyền đang ở đâu. Không thấy cô, chắc chắn là anh sẽ lùng sục cả thành phố Nam Thịnh, nhưng cô, sợ rằng cô không đợi được…

Bàn tay chui vào thắt lưng cô, Vinh Thiển dứt khoát nhắm chặt mắt. Một tay kia Lệ Cảnh Trình sờ lên khuôn mặt cô.

Căng láng trơn mịn, không bị mấy thứ son phấn làm bẩn, sạch sẽ trong sáng khiến anh không đành lòng rời tay.

Không nhịn được, bàn tay anh dùng sức nắn.

Không chịu được sự khó chịu ấy, Vinh Thiển vì đau nên cổ họng tràn ra tiếng thống khổ khe khẽ. Bàn tay Lệ Cảnh Trình lại đi dọc xuống, hướng về đầu vai cô, cùng với…

Loại cảm giác này, cả sau bốn năm sau cô vẫn không cách nào quên được.

Như thể có một con rắn vô cùng đáng sợ cứ bò trên người cô, sợ hãi và run rẩy, chẳng thể diễn tả bằng lời.

Cô thậm chí muốn ói, sợ tới mức muốn ói.

Vẻ đẹp của Vinh Thiển chậm rãi bày ra trước mắt Lệ Cảnh Trình. Thân thể phụ nữ anh chẳng xa lạ gì. Hai tay Lệ Cảnh Trình giữ chặt eo cô. Rất nhỏ, gần như là không có một lớp mỡ dư thừa.

Cô muốn giãy giụa nhưng cả người chẳng có sức lực. Vinh Thiển nhớ mang máng cô bị người ta bắt rồi bị bịt mắt liền. Có người cho cô uống nước. Cô càng không biết đây là đâu, cách Nam Thịnh bao xa.

Đây, không thể nghi ngờ là buổi tối đau khổ nhất cô trải qua.

Lệ Cảnh Trình nhìn gương mặt dưới thân mình. Bàn tay anh nhìn vào chỗ đôi mắt cô đang bị tấm vải đen che, muốn tháo nó ra. Anh cũng không thích lạnh lùng như băng, ‘àm’mà không thấy mặt đối phương.

Nhưng ngón tay vừa định kéo miếng vải, Lệ Cảnh Trình liền thu tay lại.

Anh đứng dậy tắt toàn bộ đèn, anh không muốn gặp phiền toái không cần thiết.

Băng dính và tấm vải đen được kéo ra. Người đàn ông hôn lên khóe miệng cô, vừa gặm cắn. Cô rất muốn mở miệng cắn đối phương thật mạnh, nếu có thể cắn đứt một miếng thịt của hắn thì càng tốt!

Nhưng cô chẳng thể kiếm ra đâu sức lực, nếu tay có thể động đậy, cô chẳng sợ mà cho hắn một cái tát thật mạnh.

Nếu chân cô có thể nhúc chích, cô cũng sẽ không để hắn đè lên cô như đè lên một con rối.

Trong lòng cô đã sớm bị sợ hãi và bài xích xâm chiếm. Lệ Cảnh Trình nhấc người cô tới một chút, toàn thân Vinh Thiển đang căng cứng lại càng cuống quít.

Anh không lưu tình với cô, thậm chí anh còn chưa từng đối xử với phụ nữ kiểu như vầy.

Cả người Vinh Thiển đau như bị xé rách. Cơn đau này theo từng tấc từng tấc xé mở. Nhục nhã, đau đớn, va chạm đến cả tứ chi, xương cốt. Lệ Cảnh Trình hôn mặt cô, đến khi những dòng nước mắt tràn ra mặn chát trên đôi mắt cô. Người đàn ông tay giữ cằm cô, bắt khuôn mặt cô nghiêng qua một bên.

Hô hấp của Vinh Thiển nằm trong tay người đàn ông này. Hắn lúc cao hứng sẽ buông tay, cô có thể dễ chịu hơn một chút, còn nếu hắn siết lại, cô sẽ khó mà thở nổi. Cô không dám khóc ra tiếng, cô rất sợ nếu đối phương bị chọc giận có thể sẽ cắt đứt cổ cô.

Vinh Thiển ước gì linh hồn mình có thể tách khỏi cơ thể. Cô nghĩ tới cảnh tượng khi Hoắc Thiếu Huyền tìm được mình, cô đau lòng không dám nghĩ tiếp nữa.

Nhưng cô không muốn chết, cô muốn sống, cho nên người đàn ông này làm gì cô cô đều chịu đựng tất cả.

Buổi tối đó, Lệ Cảnh Trình dùng không biết bao nhiêu phương thức hành hạ cô. Bọn họ dùng tư thế thân mật nhất dung hợp cơ thể, mặc dù mấy cách thức đó chỉ khiến Vinh Thiển cảm thấy buồn nôn.

Anh không dùng biện pháp an toàn nào, cứ dùng cách tiếp xúc chân thật nhất.Vinh Thiển bị anh lôi đứng dậy, ngồi xuống, rồi bị đẩy ngã xuống mép giường…

Lệ Cảnh Trình có nói chuyện với cô nhưng đều ghé sát tai mà nói. Anh dùng giọng nói trầm thấp phát ra những tiếng thì thầm rất mơ hồ. Vinh Thiển cố gắng đem giọng nói của hắn khắc vào đầu, nhưng chẳng thể thu được manh mối nào.

Loại tra tấn không có tính người này kéo dài tới hơn nửa đêm.

Thậm chí khi Vinh Thiển thiếu chút nữa muốn tắt thở, đối phương cũng không hề có chút dịu dàng, hắn như muốn phát tiết, không phá hỏng cô thì sẽ không bỏ qua.

Chiếc giường chắc chắn như vậy cũng không chịu nổi một màn quăng qua lật lại như vậy. Vinh Thiển bị hắn lôi dậy, để sự tiếp xúc va chạm từ phía sau, cô kiệt sức trượt xuống dưới, Lệ Cảnh Trình lại giữ cô lại.

Chân giường hết bị xô tới lại đẩy lui, nện vào tường, phát ra tiếng vang kịch liệt.

Liên tiếp, kéo dài không ngừng.

“Ring ring ring_____”

Sau một lúc lâu thì không nghe tiếng chuông cửa nữa. Người ở ngoài thấy bên trong không thèm để ý thì hét to giọng: “Có làm thì làm nhẹ một chút được không, không sợ gây tai nạn chết người sao? Giờ cũng mấy giờ rồi, không nên ngừng sao? Ông anh à, người khác còn phải ngủ đấy.”

Đối phương nói giọng Hồng Kông. Vinh Thiển há miệng muốn kêu cứu, Lệ Cảnh Trình đúng lúc này quăng cô trở lại giường.

Người đàn ông cầm lấy ly nước, dùng toàn lực ném vào tường.

Mảnh vở thủy tinh văng khắp nơi.

Vinh Thiển bật ra tiếng rên rất nhỏ. Người ở ngoài thấy tình trạng đó thì hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Nếu không phải thật sự không chịu nổi sự ồn ào ày nữa, anh ta cũng sẽ không chạy tới, có khi người ở phòng 1001 cũng chẳng phải người bình thường.

Lệ Cảnh Trình trở lại giữa giường. Bàn tay anh nhéo chân Vinh Thiển, lòng bàn tay chợt đụng phải cái gì ướt ướt, nhưng vẫn dời lên, đè lên bụng cô.

“A____” Vinh Thiển đau đến cơ quắp người, miệng phát ra âm thanh yếu ớt. Lúc này Lệ Cảnh Trình mới nhận thấy, vừa rồi thủy tinh lúc văng ra đã ghim trúng trên người cô.

Ngón tay anh đụng nhẹ, Vinh Thiển đã cắn chặt hàm răng.

Trước sự đau đớn của cô, người đàn ông vẫn không hề ngừng lại.

Thậm chí anh cứ để mặc cho mảnh thủy tinh ấy ghim trên bụng cô.

Vinh Thiển đau mà khóc không nổi, cô nghĩ cứ như vậy còn không bằng chết cho quên hết đi. Ý
thức cứ từ từ sụp đổ. Khi đó cô mới bao nhiêu tuổi?

Cô chịu đựng, chịu đựng. Ngày thường, chỉ một vết cắt nhỏ xíu cô cũng đã đi tìm Hoắc Thiếu Huyền khóc lóc kể lể nửa ngày, cô thật sự không chịu đau nổi.

Cũng may Hoắc Thiếu Huyền thương cô, so với cô còn đau lòng hơn nhiều. Dần dà, Vinh Thiển nghĩ mình yếu đuối như thế cũng chỉ có thể dựa vào Hoắc Thiếu Huyền.

Nhưng bây giờ, đau tới cực điểm, Vinh Thiển mới khắc sâu được tiềm lực của một người thực sự là vô hạn, những thứ ở quá khứ mình cho là không thể, kỳ thực nếu đã qua quỷ môn quan được một lần thì đều có thể vượt qua hết.

Vinh Thiển cắn chặt răng, thậm chí cảm giác được trong miệng toát ra mùi máu tươi.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới dừng lại toàn bộ động tác. Vinh Thiển nức nở chịu đựng. Lệ Cảnh Trình cầm di động, đi ra ban công gọi điện.

Khi quay lại, Lệ Cảnh Trình cầm miếng vải đen một lần nữa bịt mắt cô lại.

Tiếng chuông cửa rất nhanh vang lên. Lệ Cảnh Trình đi qua mở cửa, lúc trở lại giường có cầm hộp thuốc trong tay.

Anh lấy ra một viên, rót ly nước, rồi kéo Vinh Thiển dậy. Vết thương trên bụng đau nhói, sau lưng cô mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm.

Lệ Cảnh Trình đem thuốc nhét vào miệng cô, Vinh Thiển sợ cắn chặt răng, ra sức cắn không chịu há miệng.

Người đàn ông thử mấy lần không được, cuối cùng mất kiên nhẫn: “Há miệng, đây là cho cô uống thuốc tránh thai.”

Vinh Thiển nghe vậy lúc này mới há miệng ra.

Viên thuốc đắng rơi vào trong miệng. Lệ Cảnh Trình lại đem ly dí mạnh vào bờ môi cô. Đông tác anh thô lỗ, không muốn lưu lại phiền phức sau khi phát tiết.

Vinh Thiển khạc mấy cái, mảnh thủy tinh ở bụng lại khiến cô đau muốn chết. Sau khi chắc chắn cô đã uống viên thuốc rồi. Lệ Cảnh Trình mới để cô nằm lại trên giường.

Anh cầm miếng băng dính bên cạnh, định dán miệng cô lại.

Trong miệng Vinh Thiển bật ra được thành tiếng, cô thử lại lần nữa thì thấy cổ họng đã có thể nói chuyện lại.

“Chờ một chút!” Vinh Thiển mở miệng đúng lúc: “Rốt cuộc anh là ai?”

Cổ họng cô nóng rát, nói năng khó khăn, lộn xộn, hoàn toàn mất đi giọng thanh trong, dứt khoát thường ngày. Vinh Thiển ho nhẹ: “Xin anh buông tha cho tôi, người nhà tôi sẽ hậu tạ anh.”

Lệ Cảnh Trình cảm thấy buồn cười. Nếu người nhà cô nhìn thấy bộ dáng này của cô, sợ là hận không thể trói lại lột da anh ấy chứ, còn có thể hậu tạ ư?

“Ra khỏi đây rồi tôi sẽ không đem chuyện này nói cho ai biết, thật đó…”

Lệ Cảnh Trình không muốn nghe mấy lời vô ích, anh cầm miếng băng dính dán miệng Vinh Thiển lại.

Người đàn ông đứng dậy bật đèn lên, quay đầu liếc nhìn về phía giường, có không ít máu dính trên da thịt trắng nõn của Vinh Thiển. Vết thương kia mặc dù không lớn, nhưng rất sâu, hơn nữa lúc nãy liên tục bị lăn qua lăn lại nên vết thương trên bụng giờ thành một mảng sần sần màu đỏ sẫm, nhìn thấy mà giật mình.

Càng nhìn cô, Lệ Cảnh Trình không khỏi nhíu mày, anh đã làm quá tay sao?

Băng dính anh dán không hoàn toàn che hết miệng cô. Đưa tay không thấy được năm ngón, hít thở cũng không thông, cảm giác này làm người ta muốn khóc. Vì sao Hoắc Thiếu Huyền còn chưa tới, anh có thể tìm được cô không?

Vinh Thiển nghẹn ngào: “Thả tôi ra đi mà.”

Lệ Cảnh Trình rút một điếu thuốc châm lửa hút, đôi mắt đẹp nheo lại nhìn cảnh tượng trước mắt. Vinh Thiển thấp thỏm lo âu, không nghe được lời đáp lại trong lòng lại càng thấp thỏm.

“Tôi thật sự sẽ không nói gì hết.”

Cô ra sức muốn tranh thủ cơ hội cho mình bởi cô không biết điều gì sắp xảy đến với cô. Có khi nào bị giết người diệt khẩu không? Sẽ có thêm mấy người nữa vào đây?…

Vinh Thiển không dám nghĩ tiếp.

Người đàn ông ngồi ở mép giường làm chiếc giường chùng xuống, khiến cô có cảm giác như đang ở giữa biển, sốt ruột muốn chụp cái gì đó. Lệ Cảnh Trình cúi người, xé miếng băng dính trên miệng cô còn một nửa.

Một ngụm tràn ngập vào miệng cô, giữa răng môi toàn khói khiến cô bị sặc muốn ói. Lệ Cảnh Trình một tay véo dái tai cô: “Nuốt xuống!”

Không dám cãi lời, Vinh Thiển cố nén buồn nôn, cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ hút thuốc. Mùi vị cay độc cứ lượn lờ trong miệng cô mà Lệ Cảnh Trình lại phả thêm hai hơi nữa. Đôi môi cô gái tái nhợt, chưa kịp thổi khói ra đã bị Lệ Cảnh Trình dùng băng dính bịt miệng lại.

Vinh Thiển ho không được, ho mãi ho mãi vẫn không được. Vết thương trên bụng lại rách ra. Đôi mắt Lệ Cảnh Trình toát ra ý cười, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy.

Anh cầm quần áo mặc vào từng cái, tinh thần sảng khoái nên tâm tình cũng tốt. Anh biết, tối hôm qua anh không khác gì cầm thú, biến thái, ác ma. Ngón tay thon dài cài nút xong hết anh lại ngoái đầu liếc nhìn Vinh Thiển.

Vẫn không thấy được hết khuôn mặt cô, nhưng mà chắc chắn cũng không tệ.

Khuôn mặt cô có làn da trắng như sữa, sạch sẽ không thấy lỗ chân lông. Lệ Cảnh Trình mặc quần, cầm di động và vài thứ khác đi ra ngoài.

Anh không hề nghĩ, cái đêm hoang đường đó lại trở thành móng vuốt siết lấy cổ anh, mãi cho tới hiện tại.

Vinh Thiển khóc nghẹn cả nước mắt. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng động người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài. Cô không dám lên tiếng nữa, nhưng trong lòng âm thầm thề, nếu như tương lai một ngày cô gặp lại hắn ta, cô nhất định sẽ nảy sinh ý định cắn một miếng thịt của hắn ta. Nhất định!

Lệ Cảnh Trình lật người lại, nằm trên giường lớn. Ra trải giường lạnh lẽo sớm không còn lưu hơi ấm quen thuộc của anh. Anh nắm đó không nhúc nhích, hô hấp trong ngực bị đè ép, cuối cùng là bị xé rách. Đầu óc anh hỗn loạn, nhớ tới một câu nói.

Làm dại thì chịu chết.

Anh không muốn nói chuyện thẳng thắn với Vinh Thiển. Đây là việc duy nhất cô sẽ không cách nào khoan dung tha thứ, không phải Lệ Cảnh Trình cứ nói mấy lời ngon ngọt, làm một ít chuyện bù đắp là có thể được cho qua.

Nhưng nếu bảo anh vì vậy mà buông tay, thì còn khó hơn so với việc lấy tim anh. Những gì anh có thể làm, dường như cũng chỉ có việc che giấu.



Vinh Thiển trở lại phòng mình, đám Hà Mộ vẫn đang ‘bà tám’, chưa hề thấy mệt.

Lâm Nam ngồi trên giường lăn lộn: “Hôm qua thật là hành hạ bọn mình muốn chết. Tớ mặc kệ, tớ muốn ăn pizza.”

“Gì? Cậu là heo đấy hả?” Hà Mộ không thể tin nổi, trừng lớn hai mắt: “Buổi tối không phải vừa ăn xong buffet sao?”

“Tớ ăn chưa đã mà. Trong bụng chưa đã thèm, tớ phải ăn pizza.”

Vinh Thiển khinh bỉ cô: “Giờ cũng mấy giờ rồi?”

“Hức, tớ đói đó!”

“Thôi, thôi..” Vinh Thiển chịu không nổi cô bạn, cô đá mắt cá chân Lâm Nam: “Tớ đi mua cho cậu, được rồi chứ gì?”

“Thiển Thiển, thôi khỏi đi. Buổi tối không an toàn.” Hà Mộ ngăn cản: “Nếu không tớ đi với cậu.”

“Không sao đâu. Bên cạnh khách sạn có tiệm pizza. Cậu không cần đi theo đâu. An toàn lắm!” Vinh Thiển cầm ví tiền đứng dậy: “Chờ tớ!”

Cô thay đồ xong thì đi thang máy xuống tầng trệt. Lúc cô bước ra cửa xoay thì vừa lúc Hoàng Phủ tứ thiếu cũng từ trong khách sạn đi ra.

Ban đêm lạnh như nước. Vinh Thiển ôm chặt áo khoác, tiếng cưới của người đàn ông từ phía sau truyền tới: “Sao cô lại ở đây?”

Vinh Thiển quay đầu lại: “Sao tôi không thể ở đây?”

Người đàn ông nhếch môi, giữ bộ dáng kín như bưng: “Lúc này không phải cô nên ở cùng một chỗ với Lệ Cảnh Trình sao?”

Vinh Thiển vốn không muốn trả lời, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua, dù sao hắn ta cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cũng không đem cô bỏ mặc một bên. Cô dừng lại: “Tôi đi với trường, còn anh ấy có công chuyện.”

“Anh ta có công chuyện thật sao?”

Vinh Thiển nghe được ý tứ trong lời nói của anh ta: “Anh có ý gì?”

Hoàng Phủ tứ thiếu khoác áo khoác, gương mặt đẹp trai lạnh lùng dưới ánh đèn nê ông lại càng chói lọi: “Tôi nghe nói, có người đưa cho anh ta một cái thẻ phòng.”

“Không phải anh đưa tới sao?”

Người đàn ông cười ra tiếng: “Tại sao tôi phải gửi thẻ phòng cho anh ta chứ? Cô nghi khuynh hướng tình dục của tôi có vấn đề à? Mà nếu có vậy thì tôi cũng không dám để ý anh Lệ.”

Vinh Thiển không khỏi nhíu mày, trong lòng khó chịu như bị mèo cào.

Người tài xế đi lấy xe, Hoàng Phủ tứ thiếu đứng ở cửa: “Cô bé, nhìn thấu một chút, đừng nên tin hết những gì đàn ông nói. Huống hồ người như Lệ Cảnh Trình chắc chắn sẽ có nhiều người nhớ nhung. Cô chắc chắn anh ta sẽ vượt qua được cám dỗ chứ?”

Vinh Thiển hừ lạnh một tiếng: “Sao anh biết rõ thế?”

“Bởi vì tôi là cậu chủ khách sạn này. Phòng 1001 có người hay không, là người nào ở, tôi tra một cái sẽ biết liền.”

Tâm tình của Vinh Thiển đã bay đi thật xa. Tài xế đã lái xe tới trước mặt Hoàng Phủ tứ thiếu, người đàn ông bước xuống bậc thang, cũng không có ngoái đầu lại: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ chạy tới đó ngay lập tức. Cô có thể xem xem Lệ Cảnh Trình có ở đó không, hay anh ta vẫn ở trong phòng của mình.”

Xe đã chạy thật xa, Vinh Thiển lúc này mới xoay người vào trong khách sạn.

Cô sớm không còn tâm trạng mua pizza cho Lâm Nam, sau khi vào thang máy đi thẳng lên lầu mười. Mấy ngón tay để xuôi bên người cứ nắm chặt, rồi thả ra, thả ra lại nắm chặt, không khỏi khẩn trương; cô vừa tự an ủi mình sẽ không có khả năng đó.

Vinh Thiển đi một mạch tới phòng 1010. Cô do dự một chút, cuối cùng đưa tay bấm chuông cửa.

Bấm đi bấm lại nhiều lần nhưng cửa trước sau vẫn đóng chặt

Vinh Thiển cắn cắn môi, không hề chần chừ, bước nhanh tới phòng 1001.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện