Những ngày tiếp theo trôi qua thế nào, kỳ thật tôi chẳng thể nhớ rõ. Vẫn là chiếc quan tài nằm trong phòng khách, những con người đã nhìn đến quen mặt, những lời an ủi nghe đến nhàm tai... Mọi việc cứ lặp đi lặp lại trừ việc không còn thấy Tống Văn Chu hay lần nào nữa.
Sau buổi tối hôm đó, chiếc giường ngủ ở nhà đã không còn là nơi dành riêng cho tôi. Việc phải chia sẻ nó với một người to lớn như anh cũng chẳng gây ra chút khó khăn hay bực bội. Bốn ngày đầu chu kỳ kinh nguyệt, Huy chỉ an phận ôm tôi đi vào mộng đẹp. Đêm thứ năm, anh nửa chừng mang mền gối ra ghế. Sang đến ngày thứ sáu, cũng là lúc cơ thể tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh thì sự việc đêm ấy lại tái diễn...
- Ngày mai theo anh đến nhà máy Kỷ Nguyên một chuyến. – Anh bất chợt rời mắt khỏi bài giảng điện tử đang soạn dở - Nhân tiện ghé thăm ba cho hết nợ. Ông ấy gọi điện nhắc anh suốt.
- Ừ. – Tôi gật đầu qua loa cho có lệ vì vẫn đang tập trung tìm hiểu thông tin về cách phòng tránh thai trên mạng.
Nơi này không giống như Trung giới, bất cẩn một chút cũng có thể sinh chuyện.
- Đang xem gì thế? – Người đàn ông kia không biết từ lúc nào đã đi đến, ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét qua màn hình – ...Thuốc tránh thai khẩn cấp?
- Em tình cờ nhìn thấy nên nhấp vào xem thử . – Tôi hấp tấp tắt đi ô cửa sổ - Anh...xong việc rồi sao?
Phớt lờ câu hỏi của tôi, vẻ mặt anh vẫn như ngây như dại.
- Huy...- Tôi cố tình đưa năm ngón tay qua lại - ...Làm sao vậy?
- Loại thuốc này có thể làm mặt em bị nổi mụn. – Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, liền vươn tay kéo tôi vào trước ngực – Lại còn không tốt cho sức khỏe.
- Nhưng rất tiện lợi. – Tôi cắn môi, ấp úng tìm lời giải thích – Bởi vì anh không dùng cái kia... nên em sợ...
- Chuyện đó có gì không tốt?
- Đương nhiên là không tốt. Anh xem, em trong mắt mọi người vẫn là gái không chồng. Lỡ, lỡ một lúc nào đó...
Ba mẹ vừa mới mất, tôi biết giải thích với mọi người thế nào về ông chồng từ trên trời rớt xuống chứ? Đó là còn chưa kể việc anh cứ mỗi ngày ra ra vào vào như vậy, hàng xóng láng giềng không để ý mới khó.
- Hay mình dọn đến nơi khác?
Nơi khác?
Tôi có nơi khác để đi sao? Hay là dọn đến nhà anh?
- Từ chung cư đến trường gần hơn nơi này rất nhiều. – Như biết đọc thấu ý nghĩ người khác, anh bắt đầu tìm cách phân tích – Xung quanh lại không ai quen biết. Em thỉnh thoảng có thể quay về đây thăm viếng.
- Ai nói không có người? Chẳng phải vợ chồng chú Tùng, ba mẹ Trình Tâm cũng ở đó sao?
Kỹ năng bịa chuyện siêu cấp của anh đến giờ vẫn còn làm tôi bái phục, làm sao dễ dàng quên đi được.
- Vậy thì tìm nơi khác. – Huy lập tức đưa ra phương án mới - Dù sao hợp đồng thuê nhà của anh cũng sắp hết hạn. Ngày trước chọn nơi ấy chỉ vì muốn tiếp cận em...
Lời thú nhận khiến trái tim đang lo lắng của tôi trỗi lên một nỗi xúc động.
- Tốn nhiều công sức như vậy...chỉ để tạo dựng mối quan hệ với em sao?
- Đừng đánh trống lảng. – Anh có chút ngượng ngùng, liền nhanh tay ôm lấy tôi – Ngày mai anh lập tức tìm chỗ. Sau đó rước em về ở cùng.
- Nhưng lỡ dì dượng em hỏi...?
- Em cứ nói chuyển nhà để vơi đi nỗi buồn tủi. – Lý lẽ của tôi bắt đầu trở nên yếu thế - Anh thấy hai người một năm gặp nhau chắc cũng chỉ mấy lần. Dì em cũng có gia đình cần phải chăm lo chứ. Bất quá mỗi lần dì ấy đến, anh sẽ tránh ra ngoài một lát.
- Còn căn nhà này thì thế nào? Nó là tài sản ba má để lại cho em. Bán đi thật không nỡ.
- Ai bảo em phải bán? – Huy nhíu mày, điểm nhẹ lên mũi tôi một nụ hôn – Anh sẽ nhờ ba tìm người đến chăm sóc. Chưa biết chừng còn có lúc em chạy về đây tiếp đón dì đó.
- Sao bảo không muốn dính líu đến ông ấy?
- Đây không gọi dính líu mà là “lợi dụng”. Tiền bạc dùng vào những trường hợp này mới thực phù hợp – Người đàn ông ấy lại ranh mãnh mỉm cười – Em không phải vẫn thường nhắc, đừng xa cách với ba như vậy sao?
- Anh. – Tôi hờn dỗi đánh lên vai Huy – Chỉ biết bóp méo ý tứ người khác.
Dù không chính miệng nói ra nhưng vẫn có thể ý thức được điều khiến anh cảm thấy lo lắng. Cái chết không rõ ràng của ba mẹ khiến tính mạng tôi tiếp tục nằm trong vòng nguy hiểm. Ngôi nhà đang ở lại mang tiền án từng bị đột nhập khiến Cảnh Huy mất ăn mất ngủ. Sở dĩ mấy ngày qua còn cố gắng nhẫn nại đều là để tôi được làm tròn nghĩa vụ của một đứa con đang chịu tang phụ mẫu.
- Tuyết Vinh. – Anh cẩn thận hướng cặp mắt đang nghĩ ngợi mông lung của tôi vào một chỗ - Anh muốn cùng em xây