Chiều hôm đó, sau khi em rời khỏi thì anh Cả dắt theo chị Wendy đến. Chuyện Yên Nhi và Tuyết Vinh cùng nhau hoán đổi thân phận đã được mọi người truyền đi khắp chốn. Thái độ “thà chết chứ không chịu khuất phục” của em cũng nhanh chóng trở thành đề tài cho thiên hạ bàn tán.
- Hôm đó, em nhờ anh đến rủ Young Min chính là vì lý do này?
- Đúng là ngu ngốc. – Chị Wendy rõ ràng đang tức giận – Khi không lại đồng ý một cái giao kèo thua thiệt như vậy.
- Thì nó cũng vì thấy có lỗi với thằng Chín. – Anh Cả ngay lập tức đã thay tôi giải thích – Nếu Yên Nhi thật sự thích Thần Tuyên, Young Min sẽ chẳng còn lý do gì để bàn cãi.
- Nhưng lúc đầu con bé thích Young Min trước.
- Nếu nó sống ở đây chỉ vì cái hôn ước do Tuyết Vinh để lại, em nghĩ cả hai đứa có thể tìm thấy hạnh phúc sao?
- Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Giữ lại rừng xanh, sợ gì không có củi đốt?
Nhìn vợ chồng họ hăng hái tranh luận như vậy, tôi chỉ còn biết lắc đầu cười khổ.
- Ba không nói gì thêm về thân phận cô ấy sao?
Kể từ ngày xảy ra chuyện, chúng tôi vẫn chưa có lần nào gặp lại.
- Hình như ông không mấy tin vào cuốn nhật ký. – Anh Cả thành thật trả lời – Nhưng chuyện Yên Nhi có thể xem như đã được khép lại. Con bé phản ứng quá dữ dội khiến ai cũng hãi.
Còn không phải tại các người qua cầu rút ván, sai người đóng giả tôi để đánh lừa em ư?
- Trước giờ chị cũng thường thắc mắc, không biết vì sao Thừa Giai lúc nào cũng được ba đặc biệt cưng chiều. Hóa ra nó lại là con gái chú Bảy.
Sau khi biết mẹ tôi vì lời tỏ tình của hắn mà phải xuống địa ngục, người đàn ông ấy đã hoàn toàn suy sụp. Chú Bảy ra đi chỉ để lại một đứa con gái là Thừa Giai bây giờ. Ba tôi mang trong lòng cảm giác buồn khổ, không muốn ruồng bỏ cổ nhưng cũng không thể đối đãi bình thường được. Nỗi đau mất vợ và em trai khiến tinh thần ông bấn loạn, đành phải đem Thừa Giai đến chỗ Vòng Xoay, nhờ người nơi đó chăm sóc. Việc cô gái kia được mọi người tại Trung giới kính trọng, chẳng qua chỉ là hình thức để ba tôi đỡ áy náy.
- Nhưng nó quyết tâm che giấu lâu như vậy là vì lý gì?
- Chuyện này còn phải hỏi. – Chị Wendy trừng mắt nhìn về phía chồng – Nếu để ba biết mẹ Tuyền vốn không hề có tư tình cùng chú Bảy, ông đã sớm định cho Thần Tuyên một cô dâu danh giá. Thừa Giai muốn theo đuổi cũng không có cửa.
- Coi bộ, tình cảm con bé dành cho em rất sâu nặng...
Nếu sâu nặng thì đã không để mẹ tôi bị mang tiếng oan suốt thời gian dài như vậy. Yêu một người mà chẳng thèm đoái hoài đến nỗi khổ của thân nhân người đó, liệu có đáng để bàn tới?
- Bởi vậy mới nói, sự xuất hiện của Yên Nhi chính là chiếc chìa khóa mở cửa bí mật, giúp mẹ Tuyền được rửa sạch oan khuất. – Chị Wendy sảng khoái kết luận – Nếu không phải ba lầm tưởng nó là mẹ rồi đem em giam vào ngục, Thừa Giai cũng không quẫn bách đến mức đem giao cho Yên Nhi cuốn nhật ký của ba mình.
Quyển sổ đã ghi lại rất rõ thái độ thất vọng của chú Bảy khi bị mẹ tôi từ chối, tái hiện đầy đủ sự cương quyết cũng như tình thương yêu của bà đối với con trai mình. Nhưng dù sự việc có như vậy thì thế nào? Cô ta cho rằng giúp tôi làm sạch nỗi oan của mẹ thì được phép tổn hại đến người phụ nữ của tôi sao?
- Đừng tưởng chỉ như vậy là xong việc – Tôi cứng rắn khẳng định – Em mãi mãi không quên, chính cô ta là người đẩy Yên Nhi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
- Con bé chỉ vì bất đắc dĩ. – Chị Wendy nhăn mặt khuyên nhủ - Em đừng quá khắc khe với nó như thế
- Bất cứ người nào khiến Yên Nhi gặp nguy hiểm ...Đều sẽ không được em tha thứ.
Những điều được viết trong cuốn nhật ký kia có thể không ảnh hưởng đến thành kiến của ba đối với tôi, không rửa sạch hết sự oan khuất của mẹ trong lòng ông. Nhưng ít nhất, nó cho tôi niềm tự hào về tình thương của bà. Trong hai người đàn ông đó, có lẽ mẹ chẳng thật yêu ai cả. Người duy nhất khiến bà lưu luyến là tôi, đứa con trai từ người đàn ông dùng quyền lực ép mẹ ở lại.
Tình mẫu tử bị lẫn vào cảm giác oán hận đã khiến bà khó xử. Yêu không được mà bỏ cũng không xong. Dù ít khi được mẹ yêu thương, ôm ấp nhưng bây giờ tôi đã biết bà luôn vì mình mà giữ gìn sự trong sạch, không muốn để con trai chịu thiệt thòi so với những anh em khác. Vậy mà người đàn ông tôi phải gọi là ba kia lại không hề nghĩ như vậy. Dựa vào một cuộc đối thoại ngắn ngủi, ông đã vội vàng cho người trục xuất bà đến Tam Cổng.
Nhưng tại sao mẹ thà chọn xuống địa ngục cũng không chịu quay lại trần giới? Ở Trung giới lâu như vậy, bà đương nhiên không thể đầu thai thành người được. Bước qua cánh cổng ấy, mẹ chỉ là một người phụ nữ điên dại, không hề nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra với mình. Còn lại Thiên Đường và Địa Ngục, bà hà cớ gì phải lựa ình con đường đau khổ nhất? Tôi không hiểu và cũng không biết nên làm