Em à, có gì đứng lên rồi từ từ nói. – Tôi khổ sở đỡ Yên Vũ ngồi trở lên giường – Đừng làm anh phải khó xử.
- Nếu anh thấy giận ảnh thì coi như là vì em, vì em đi được không? – Con bé vẫn lắc đầu nguầy nguậy – Anh Young Min đã nói, chỉ cần em cố gắng giúp ảnh lôi kéo chị Yên Nhi trong một tháng thì dù kết quả sau đó có thế nào, anh ấy cũng vui vẻ chấp nhận.
Cô bé khờ khạo, em thật sự tin vào lời hứa của một kẻ đang điên cuồng muốn giành lại tình yêu sao?
- Em biết anh rất thích chị Yên Nhi. Nhưng chị ấy cũng từng say mê anh Young Min như điếu đổ. Tụi em đã chia sẻ rất nhiều chuyện. Em biết chị Yên Nhi vì em nên mới nhường lại. – Yên Vũ hối hả nói như sợ không đủ thời giờ - Nếu chị ấy thật sự yêu anh thì một tháng này có đáng là gì chứ?
Em là đang trách anh có mặt không đúng lúc sao?
Em trách anh vì đã tìm cách ngăn trở vợ mình cùng chồng em có thời gian gần gũi hả?
Một lưỡi dao nhọn chậm rãi cứa vào tim tôi từng chút một.
- Anh rể, giả sử chị Yên Nhi vẫn còn thích anh ấy, thì em... em sẵn sàng chấp nhận...
Vất vả một hồi mới lôi được Yên Vũ lên giường, tôi cay đắng nhíu mày.
- Thật ra em đang muốn nói cái gì?
- Em muốn nói, chúng ta cần phải hy sinh để được nhiều người hạnh phúc nhất. – Ánh mắt tội lỗi chảy ào về phía tôi như muốn cầu xin sự tha thứ - Em biết lý do khiến anh chấp nhận cuộc giao dịch này... Em biết anh không thể chấp nhận việc chị Yên Nhi ở lại chỉ vì muốn nhường cho em anh ấy...
- Vậy thì sao? – Bàn tay tôi run run vì tức giận – Anh đã làm gì không đúng?
- Đúng. Anh làm rất đúng. – Cô bé hấp tấp nắm lấy tay tôi – Nhưng em xin anh, từ nay đừng làm bất cứ việc gì cản trở anh Young Min nữa. Hãy để anh được tự do làm điều mình muốn, để anh không có gì hối tiếc nếu nhận phải thất bại...
- Em thật sự cho rằng chồng mình sẽ thua sao? – Tôi mỉa mai hỏi lại.
Ngay từ đầu, trong lời nói của cô gái này đã hiện rõ ý định. Khác chăng là lý do và cách trình bày nó mà thôi… Tuy ngoài mặt em lấy lý do anh Chín đã chẳng còn hy vọng nhưng trong lòng lại dọn sẵn tâm lý cùng chị gái chia sẻ một người chồng. Cái lý lẽ “nếu chị ấy thật sự thích anh thì một tháng này có đáng là gì” thật ra chỉ là một cái cớ, nhằm làm tôi cảm thấy an âm. Yên Vũ còn khôn ngoan đến nỗi đem tình yêu mà tôi dành cho em để khuyên lơn, muốn tôi tự giác buông tay cho hai người họ được toại nguyện.
- Ngày nào anh còn chưa đồng ý thì chị ấy tuyệt đối sẽ không rời khỏi...
- Anh chưa từng ép buộc chị em làm bất cứ điều gì. – Tôi dứt khoát ngắt lời – Tất cả đều do lựa chọn của cô ấy.
- Nhưng chị Yên Nhi chưa từng biết sống vì mình. – Yên Vũ bức xúc gào lên – Vì trách nhiệm với anh, với em... chỉ sẽ không bao giờ dám chấp nhận anh Young Min dù trong lòng có thật sự thích ảnh.
Em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cô ấy có thể cũng thích anh sao?
Câu hỏi vừa buông ra đã làm tôi thấy chua xót. Chị em họ gắn bó với nhau như vậy, Yên Vũ đương nhiên sẽ hiểu em nhiều hơn người chồng trên danh nghĩa như tôi rồi.
- Anh sẽ không bao giờ rời xa Yên Nhi...trừ khi đó là điều cô ấy thật sự mong muốn. – Cố nuốt xuống mọi đau khổ, tôi từ tốn nhìn vào mắt em – Anh càng không tìm cách ép uổng cổ ở lại...nếu cô ấy thật sự muốn ra đi…
- Vậy thì xin anh, xin anh đừng theo giám sát chỉ như hôm nay nữa. – Cô bé một lần nữa lại bật khóc - Sự có mặt của anh chỉ khiến mọi việc thêm trở nên rắc rối.
Triệu Yên Vũ, em cứ khuyên anh đừng cố chấp nhưng tại sao bản thân càng cố chấp hơn gấp bội? Vì tình yêu với anh Chín mà em tự biến mình thành con người thế này sao? Cái giá em nhận được sau tất cả chuyện này là gì? Anh ấy liệu có hết lòng yêu thương em hay sẽ dễ dàng vứt bỏ như người ta ném một cái áo cũ?
- Sau một tháng... – Cõi lòng tôi từng chút, từng chút một đau thắt – Dù kết quả thế nào...Anh cũng không mong giữa chúng ta sẽ còn bất cứ điều gì dây dưa nữa.
- Anh Tuyên...
- Em cứ nói cho Young Min biết, anh ấy có thể dùng mọi cách để lấy lòng hoặc thuyết phục Yên Nhi...Anh tuyệt đối sẽ không