- Anh mau về đi...Em không muốn để Tuyên nhìn thấy... – Yên Nhi khổ sở tìm cách đóng cửa lại – Giữa chúng ta đã không còn gì để nói...
- Yên Nhi, em hãy nghe anh. – Young Min sốt ruột dùng tay chặn vào khe cửa – Việc tối qua chỉ vì anh nhất thời không khống chế được... Nhưng em yên tâm, sau này tuyệt đối không xảy ra nữa.
- Một lần còn chưa đủ sao? – Em uất ức khóc lớn – Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.
- Chuyện anh làm, nhất định sẽ nhận lỗi. – Anh Chín vẫn hung hăng tìm cách bước vào - Em cứ mở cửa cho anh giải thích cùng Tuyên một lát.
- Không cần kể với ảnh chuyện xấu hổ đó....Em xin anh...làm ơn hãy rời khỏi đây đi...
- Có phải em sợ Tuyên sẽ không ình đến gặp Yên Vũ? Yên Nhi, em đừng sợ. Anh hứa sẽ ở trước mặt Thần Tuyên nhận hết mọi trách nhiệm.
- Ai cần anh nhận trách nhiệm? – Cô bé gần như khóc rống – Bây giờ em chỉ muốn được yên tĩnh...Xin anh, đừng xuất hiện trước mặt em nữa...
Hai người này rốt cuộc đang làm gì? Tại sao mới sáng sớm đã dùng dằng ngay trước cửa? Chuyện đáng xấu hổ mà Yên Nhi nói đến là thật ra là thế nào? Sao Young Min lại muốn chịu trách nhiệm?
- Đừng ngốc nghếch như vậy. Nó cùng lắm chỉ đánh anh vài cái. Không xảy ra án mạng được.
- Anh im đi! – Yên Nhi cật lực muốn đóng cửa - Em không muốn để anh ấy tức giận...Em không muốn ảnh vì em mà đau lòng thêm nữa...
- Vậy còn anh thì sao? Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của một kẻ bị chính người yêu của mình lừa dối?
- Em biết là mình nợ anh. Em cũng biết mình không có tư cách để xin anh tha lỗi...Nhưng anh cũng không thể phá hư cuộc sống mà em đang ra sức gìn giữ...Em đã nói với anh là mình sẽ không để ý....Chuyện tối qua xem như chưa từng có...
- Yên Nhi, anh nhất định không để em chịu oan khuất...Thần Tuyên cũng không phải là một người không hiểu lý lẽ.
Ầm!
Cánh cửa cuối cùng cũng khép lại trước mặt anh Chín. Tôi bàng hoàng nhìn em thở dốc tựa vào tường. Khắp mặt đâu cũng là nước mắt. Anh ấy theo em về đây là để giải thích chuyện gì? Tại sao Yên Nhi lại kiên quyết từ chối? Tôi thật sự rất muốn tin hai người họ hoàn toàn trong sạch, nhưng tình huống vừa rồi quả thật vô cùng kỳ quái.
- Yên Nhi. – Thoáng chần chừ một lúc lâu, tôi cuối cùng cũng có thể mở miệng.
- Anh... – Em lập tức đứng thẳng người, hai tay vội vàng lau dòng nước mắt.
Cái nhìn phức tạp chứa đựng vẻ bối rối, xấu hổ...và hình như còn có phần sợ hãi, oán giận...
- Chuyện gì xảy ra vậy? - Tôi giả vờ như mình vẫn chưa biết gì - Hình như anh nghe có tiếng tranh cãi.
- Không có gì... – Em lúng túng xoay người, cặp mắt đỏ hoe vẫn còn ăm ắp nước - ...Em ra vườn hái ít hoa…
- Yên Nhi, thật không có chuyện gì chứ? – Tôi lo lắng nắm lấy tay cô bé.
Thái độ này không giống với em chút nào. Mà Yên Nhi lại chỉ im lặng nhìn tôi, gương mặt đầy vẻ thương tổn. Bờ môi đang mím chặt khẽ run run vì xúc động.
- Chuyện gì vậy? – Tôi xuống nước cầu xin – Là ai làm em khóc?
- Tuyên... – Lần này thì cô ấy mếu máo thật – Đối với anh, em cũng chỉ là một món đồ để giải trí thôi sao?
Câu nói hơn cả vạn mũi tên, bắn vào tim tôi tới tấp.
- Đối với anh, em quan trọng hơn bất cứ thứ gì. – Tôi cố bình tĩnh khẳng định.
Từng câu, từng chữ bay ra đều xuất phát từ tình cảm chân thật.
- Vậy thì sao lại hai tay đem em dâng cho người khác? - Giọt nước mắt nóng hổi của cô ấy tiếp tục trào ra, nhỏ vào lòng tôi thành một vết phỏng.
- Là ai nói với em như vậy?
- Nếu em thật sự muốn làm vợ anh ấy thì đã không ngu ngốc tháo năm chiếc vòng khỏi tay làm gì. Nếu em thật sự muốn rời xa anh thì cũng không cần vất vả chạy đến tìm ba anh mà khóc lóc. Và nếu em... có thể nhẫn tâm nhìn em gái mình chịu khổ thì cũng không đến nỗi bị các anh đem ra đùa bỡn như thế này.
Yên Nhi vừa nói hết câu đã ngồi gục xuống đất mà khóc. Mái tóc lòa xòa che hết cả gương mặt.
- Không phải anh muốn đem em ra đùa giỡn. – Tôi hốt hoảng vòng tay ôm cô ấy – Mà chỉ muốn để em được tự do lựa chọn... Anh sợ em chỉ lo nghĩ đến người khác mà quên mất cảm nhận của chính mình.
- Em đã chọn rồi...Em nói với anh là em đã chọn rồi kia mà... – Yên Nhi quẫn trí giãy giụa - ...Tại sao các người cứ không chịu tin?... Tại sao ai trong các người cũng cho rằng tôi ngốc nghếch?
Đau đớn tìm cách bắt lấy hai cánh tay đang tìm cách vùng vẫy, tôi đành phải dùng sức mạnh để khống chế em cho đến khi cô bé bình tĩnh lại.
- Yên Nhi. Em có thể đánh, có thể mắng...thậm