Trong lúc giải quyết công việc, anh vô tình phát hiện. – Young Min thoải mái tựa lưng vào ghế - Vốn định dùng hắn làm một món quà cho nàng hả giận. Thật không ngờ Yên Nhi lại nhút nhát như vậy.
- Nhút nhát? Anh lý giải sự sợ hãi đó là do nhút nhát? – Tôi mất kiểm soát, vung tay chỉ vào mặt anh Chín – Yên Nhi chính là bị thằng khốn đó làm cho đến chết đi sống lại....Anh làm sao biết em đã phải vất vả thế nào mới có thể làm cho cổ tạm quên hắn...Vậy mà bây giờ....VẬY MÀ BÂY GIỜ !!!!!!!!!!!!!!!!
- Anh chỉ muốn thay Yên Nhi trút giận.
- Kết quả thế nào? Cô ấy không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, phải không?
Young Min thoáng ngồi im. Trong miệng như muốn giải thích điều gì đó rồi lại thôi.
- Em từng nghe anh nói muốn chịu trách nhiệm? Mất kiểm soát?... Đó rốt cuộc là chuyện gì?
Hai bàn tay co thành nắm của tôi vẫn đang đặt trên đùi, sẵn sàng đấm vào mặt anh Chín bất cứ khi nào. Do dự một hồi, Young Min cuối cùng cũng chịu mở miệng.
- Vì quá giận dữ, anh đã ở trước mặt nàng mà ra tay đánh hắn. Có lẽ Yên Nhi đã bị hình ảnh hung hăng khi ấy của anh làm cho khiếp sợ. Nhưng tất cả cũng vì anh quá phẫn nộ...Em biết không, đến tận lúc vào địa ngục mà ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn đầy vẻ ham muốn...
Đây là ý nghĩa của từ “mất kiểm soát”? Tôi có chút hơi sửng sốt. Chẳng lẽ đều do mình suy nghĩ quá phức tạp?
- Còn chịu trách nhiệm? Anh muốn chịu trách nhiệm về cái gì?
- Về chuyện tự ý xử lý người của nước em. – Anh Chín nhận lỗi mà cứ như tuyên bố - Hắn mang quốc tịch Việt. Theo lý mà nói, cho dù có chết trên đất của anh cũng phải mang về cho em xử lý. Nhưng bản thân anh lại nóng lòng muốn chiếm lấy cảm tình của nàng nên hơi lộng quyền một chút.
- Mọi việc anh nói đều là sự thật?
- Ừ.
- Không bỏ sót chi tiết nào?
Young Min khoanh tay nhìn tôi bằng ánh mắt suy xét, sau đó chậm rãi gật đầu.
- Em sẽ không vì những điều này mà ngăn cản anh gặp nàng chứ?
- Cái đó còn phụ thuộc vào Yên Nhi.
Chỉ cần em không thích, anh Chín đừng hòng bước qua cửa nhà tôi một tấc.
- Nàng thật sự không kể gì cho em biết? – Young Min hình như vẫn chưa tin vào vốn thông tin ít ỏi tôi đang có.
- Sáng sớm ngủ dậy, em đã thấy hai người dùng dằng trước cửa. Sau đó thì Yên Nhi chỉ biết khóc...- Một thắc mắc cuối cùng mà tôi muốn được giải đáp - ...Sau khi rời khỏi địa ngục, anh không làm gì cô ấy đấy chứ?
- Anh chỉ tìm cách an ủi nàng... – Giọng anh Chín chợt trở nên cương quyết - ...Em nhất định phải thực hiện đúng lời hứa...Không được đụng vào nàng trước khi hết một tháng.
Chuyện đó anh không cần phải lo. Yên Nhi bây giờ đến con kiến còn không chạm vô được chứ đừng nói là em. Tất cả đều nhờ thành tích lấy lòng giỏi giang từ người anh như anh đó.
Về đến nhà, nhìn thấy em vẫn còn đang say ngủ, tôi mới an tâm thở phào một tiếng. Dù vẫn tự nói sẽ chấp nhận tất cả, nhưng cảm giác biết được sự thật vẫn khiến lòng tôi rất thoải mái. Muốn giúp Yên Nhi thoát khỏi tình trạng hiện tại, cách tốt nhất là cho em chút không gian tĩnh lặng, để em được tự do làm điều mình thích. Nhưng ngặt nỗi, tình hình tôi bây giờ vẫn còn một vấn đề làm mất ăn mất ngủ. Đó là chuyện xảy ra trong đêm say xỉn...
- Anh đến đây có việc gì? – Thừa Giai hờn dỗi đưa mắt nhìn tôi – Hay là có điều muốn xin lỗi?
- Lúc đó tôi say nên mất kiểm soát...
- Một chữ “say” là giải quyết xong chuyện? – Người con gái khó chịu khoanh tay – Sử Thần Tuyên, anh có đang tự đề ình quá không đấy?
- Kỳ thật, nếu cô muốn tôi xin lỗi...ít nhất cũng nên nói cho người phạm lỗi biết họ đã làm gì... – Đành xuống giọng với cô ta một lần vậy -...Nếu không, làm sao có thể...?
- Anh quả thật “nửa chữ cũng không nhớ”?
Đối với loại câu hỏi này, nếu câu trả lời của tôi là “đúng” thì Thừa Giai sẽ mặc sức mà thêu rồng vẽ phượng. Ngay cả cô ta đột nhiên nói đang mang trong bụng đứa con của tôi thì cũng không có cách nào xác thực. Nhìn thấy tôi nhăn mày nhíu mặt, người con gái lại dường như có vài phần thương xót, liền thu tay đi đến.
- Sau này tuyệt đối đừng dùng Ngọc Thủy nữa. – Giai đau lòng sờ mặt tôi – Anh vốn không hợp với nó
- Cảm ơn cô đã nhắc nhở - Tôi từ tốn lùi về phía sau – Nếu đêm qua, tôi thật sự có làm điều gì “tổn thương” cô thì cũng mong cô hiểu đó chỉ là hậu quả của việc mất tỉnh táo.
Với tính cách của Thừa Giai, một khi đã bắt được thóp người khác sẽ không dễ gì nói dông dài như vậy. Cô ta còn không làm ầm ĩ, muốn tôi phải cưới về sao? Nhưng không hỏi thì vấn đề vẫn mập mờ ở đó, không chịu được.
- Thôi bỏ đi. Tôi cũng không