Tuyết Vinh cùng Thanh Thiện hối hả chạy vào lớp mới nhận ra là giảng viên vẫn chưa đến.
- Bộ cánh mới đẹp nhỉ? – Một chàng trai đang ngồi gần cửa chợt huýt sáo.
Những ánh mắt khác cũng lập tức đổ dồn về phía người bạn nửa quen nửa lạ đang ung dung tìm chỗ ngồi. Cách ăn mặc mới làm cô như lột xác.
- Yên Nhi, ai tết tóc cho bạn đấy?
- Yên Nhi, mua cái áo đó ở đâu thế?
- Ngồi đây đi Yên Nhi.
Tuyết Vinh tuy ngạc nhiên nhưng không hề cảm thấy ngượng ngùng hay đỏ mặt. Trước giờ, ai gặp cô cũng đều khen ngợi như thế. Phong cách ăn mặc của Tuyết Vinh hoàn toàn do cô tự quyết định. Chỉ cần mình thấy đẹp, dù có đi đến đâu cũng thấy tự tin, thoải mái. Có lẽ vì Yên Nhi trước đây cứ hay e ngại nên vô tình khiến cho vẻ đẹp của bản thân bị che khuất.
- Xuống bàn chót đi – Thanh Thiện nhanh nhảu đề nghị.
- Sao phải xuống bàn chót? – Vinh vừa nói vừa chỉ tay về phía bàn nhất - Trên kia vẫn trống.
- Hôm nay học Ngữ Pháp. Bạn quên rồi à?
- Ngữ pháp thì sao? – Cô thật sự không hiểu.
- Thôi đành vậy – Thiện nhún vai, lắc đầu – Nếu bạn đã thích làm nổi như thế…
- Làm nổi? Mình đâu có muốn làm nổi?
Thái độ kỳ lạ này là thế nào? Chẳng phải ngồi ở trên sẽ dễ nghe giảng và nhìn thấy bảng hơn sao?
Bị bỏ lại ngay giữa lớp cũng không thể làm Tuyết Vinh bị lúng túng. Cô bình thản nhún vai rồi lặng lẽ xoay người, đi đến cái bàn trước mặt giáo viên, gỡ ba lô, ngồi xuống.
Chuông reo đã được mười lăm phút mà vẫn chưa thấy ai nên Tuyết Vinh bắt đầu thấy buồn ngủ. Sau lưng cô, bạn bè vẫn không ngừng bàn tán về sự lột xác của cô bạn Yên Nhi nhút nhát.
Không gian bất ngờ trở nên tĩnh lặng khi từ ngoài hành lang vọng tới tiếng guốc đi lộc cộc. Sinh viên trong lớp đồng loạt nín thở để nhìn về phía cửa, nơi sẽ xuất hiện người phụ nữ vẫn bị họ xem như hung thần. Không khí căng thẳng như có người sắp bị xử chém làm Tuyết Vinh tò mò cực điểm.
Cô Lài xuất hiện với mái tóc xoăn, làn da bánh mật và gương mặt…âm binh không thể tả. Thân hình đồ sộ của cô như lắc lư trên đôi guốc cao gần nửa tấc. Bộ váy dài bó sát vào cơ thể càng tô lên từng nếp gấp vĩ đại trên dáng người thấp đậm. Một chân dung ấn tượng nhất mà Tuyết Vinh từng thấy được.
Nhưng bất ngờ không chỉ dừng lại ở đó.
Đi theo vị giảng viên hung dữ còn có một chàng trai tóc đen, da ngăm, dáng người cao ráo. Anh cầm trên tay một cái giỏ nhiều ngăn, khăn lông, micro và ly trà bằng thủy tinh trong suốt. Đôi giày đen bóng linh hoạt bước êm trên nền gạch với tác phong thật nhanh nhẹn.
Đập vào mắt Cảnh Huy là thiếu nữ mặc áo trắng tinh đang ngồi ngay bàn nhất. Mái tóc dài thắt thành bím cùng tấm lưng thẳng làm vẻ đáng yêu, thanh lịch ở cô càng thêm nổi bật. Đôi chân ẩn hiện dưới gầm bàn khiến anh biến thành gã mất hồn chỉ trong phút chốc.
- Mời các bạn ngồi.
Lời chào của cô Lài lập tức cứu Huy khỏi tình trạng mê muội. Anh bối rối đặt cái ly xuống bàn rồi loay hoay giúp cô cắm mic. Hình ảnh Yên Nhi hình như chưa có phút nào rời khỏi.
Cô bé đáng ghét ấy lại còn ngang nhiên nhìn anh, sau đó thì mỉm cười đáng yêu đến không chịu được. Trước giờ chỉ thấy Yên Nhi chui xuống bàn chót. Lâu lâu mới lấm lét đưa mắt về phía Huy. Thật không ngờ mới trải qua mấy ngày đã như biến thành một người hoàn toàn khác.
Có nhìn thế nào cũng không thấy Yên Nhi giống một cô gái vừa chịu cú sốc tâm lý lớn. Là cô không có bệnh hay bệnh nặng đến nỗi thay đổi cả tâm tính?
- Hôm nay chúng ta sẽ học tiếp bài “Phân tích thành phần câu” - Cô Lài vừa nói vừa vươn cánh tay ngắn viết một bài thơ lên bảng - Các bạn có năm phút để suy nghĩ. Sau đó tôi sẽ mời một người dùng phương pháp truyền thống để phân tích mấy câu thơ này.
“Thánh chỉ” vừa ban ra đã thấy “thần dân” đều khiếp sợ. Không ai còn nhớ rõ tên gọi cũng như chức năng của các thành phần chính, phụ trong câu nữa. Đây là những thứ học rất qua loa, rất lâu, rất lâu rồi.
Cảnh Huy lặng lẽ ngồi một bên để quan sát Yên Nhi. Dưới ánh nắng, chiếc áo cô