Đã hai ngày trôi qua mà anh vẫn bặt vô tin tức. Trái tim tôi cũng héo hon đến tàn tạ. Vết thương ngoài da chỉ ngày một ngày hai đã có thể kết vảy. Còn vết thương trong tim thì không lúc nào ngừng rỉ máu.
Cảm giác thất vọng và suy sụp khiến tôi chẳng còn thiết đến ăn uống. Nhưng vừa nhìn ba anh xanh xao, tiều tụy thì trong lòng lại dâng lên nỗi đau xót khó tả. Dù sao ông ấy cũng là ba anh, người thân duy nhất còn sót lại của tôi lúc này.
Cố gắng điều khiển cảm xúc của chính mình, tôi gom hết ý chí mạnh mẽ để đi vào nhà bếp, loay hoay nấu thử món gì đó. Mùi cháo thơm làm nước mắt không ngừng lăn xuống.
Tôi nhớ anh!
- Con đang làm gì vậy? – Ba bất ngờ xuất hiện từ phía sau, mắt nhìn nồi cháo trước mặt tôi với vẻ khó hiểu – Bắt đầu muốn ăn rồi sao?
- Không, con nấu cho ba.– Tôi vội vàng lấy tay lau nước mắt - Đây là món anh Cảnh Huy từng chỉ...
- Nó từ nhỏ đã có hứng thú với mấy món cháo.– Ba tê tái mỉm cười – Có lẽ là do lười biếng nhai nuốt.
- Ảnh nói mình giống ba. – Tôi đều đặn khuấy nhẹ tay, cố nuốt vào một giọt nước mắt.
- Vậy à? – Ông khẽ cười như đang mếu, trong mắt có vài tia đau đớn nhưng cũng thật ấm áp – Nó nhớ là ba thích ăn cháo hả?
Câu nói khiến cha con chúng tôi lặng người nhìn nhau trong ít giây rồi vội vàng chuyển tầm mắt đi nơi khác. Bởi vì chúng tôi biết, nếu còn tiếp tục, kết quả lại chỉ đi đến việc ôm lấy nhau mà khóc như những lần trước.
Trên chiếc bàn dài vắng vẻ, nơi đã từng có anh tham dự, hai con người đau khổ đang lặng lẽ cúi đầu, cố nuốt xuống phần thức ăn trong chậm rãi.
Cái chết của Tống Văn Chu có lẽ sẽ còn làm tôi vật vã hơn thế này nếu như anh vẫn còn đó. Nhưng ông ấy lại ra đi giữa lúc người quan trọng nhất đời tôi cũng biến mất. Dù biết mình chính là nguyên nhân cái chết của ông, nhưng điều đó so với nỗi đau vì phải chấp nhận sự ra đi của anh thì chẳng có gì đáng kể. Nếu Cảnh Huy thật sự đã chết, một kẻ mang tội giết cha như tôi chỉ càng có thêm lý do để không phải sống.Tôi dọn sẵn ình tâm lý đi theo anh bất cứ khi nào có thể.
Điện thoại trong túi bất ngờ run nhẹ vì có một tin nhắn mới.
“Cứu anh!”
Dòng chữ ngắn ngủi được gửi đến từ số điện thoại quen thuộc cùng với một tấm hình.
Nước mắt tôi trong tích tắc liền trào ra, rơi xuống màn hình sáng rực.
- Chuyện gì vậy Yên Nhi? – Ba dường như đã nhận ra điều khác lạ nên nhanh chóng tiến đến gần - Con vẫn còn bật điện thoại sao?
Tôi hốt hoảng, muốn đưa tấm hình cho ông xem thì số của anh đã gọi đến.
- Cảnh Huy? - Cuống cuồng bắt máy, trái tim tôi suýt chút nữa thì ngừng đập.
- Triệu Yên Nhi. – Giọng nữ quen thuộc nhưng đầy vẻ căm phẫn – Chúng ta lại gặp nhau.
- Thanh Thiện?
- Không cần dài dòng. Người tôi muốn là cô... – Thái độ lạnh lùng, đầy vẻ cương quyết - Chỉ cần cô ngoan ngoãn đến nộp mạng, Cảnh Huy chắc chắn sẽ bình an vô sự.
- Mau đưa máy cho ba! – Ba anh cố tình đưa tay về phía trước – Để ba nói với nó.
Nhưng yêu cầu do cô gái kia đưa ra khiến tôi bướng bỉnh khư khư giữ chặt lấy.
- Cô muốn tôi phải làm thế nào? Cứ việc nói thẳng...
- Tôi muốn cô phải chết, hơn nữa còn chết một cách thật thê thảm!
- Đưa điện thoại cho ba! – Người đàn ông mất kiên nhẫn, hung hăng giật lấy chiếc điện thoại.
Nhưng Thanh Thiện rất nhanh liền cúp máy, để lại khoảng không gian yên ắng đến nghẹt thở.
- Nó đang giữ Cảnh Huy? – Ba tức giận rung lắc vai tôi – Vừa rồi con và nó đã nói gì với nhau hả?
- Cô ta nói...người cổ cần là con... – Tôi lắp bắp trả lời - ...Chỉ cần con chết...
Vậy ra, cô gái kia đang muốn trả thù cho ba mình.
Nhưng, Cảnh Huy rõ ràng đã mất tích trước khi Tống Văn Chu chết. Và cũng chính kẻ bắt cóc đã yêu cầu tôi đến nhà của cô ta. Vì sao bây giờ lại đến phiên Thanh Thiện đem anh ấy ra uy hiếp? Cô ta không thể sắp xếp cho tôi giết chết ba mình rồi lấy đó làm lý do báo thù.
Vết thương do đạn bắn trên vai anh vẫn chưa lành. Không biết bây giờ thế nào. Bọn bắt cóc chắc chắn sẽ không giúp anh thay băng, không cho anh uống thuốc. Nếu lỡ cơn đau tái phát hoặc chỗ da rách bị nhiễm trùng, anh sẽ vô cùng thống khổ.
Tấm hình quá bé nên chỉ có thể nhìn thấy màu nước da nhợt nhạt và đôi mắt nhắm nghiền. Cảnh Huy đang ngủ hay mệt đến ngất đi rồi? Họ có đánh đập hoặc bỏ đói anh không? Họ chắc không mỗi ngày đem anh ra tra tấn chứ?
Tôi run run lấy tay che miệng, cố ngăn mình đừng khóc rống thành tiếng. Nước mắt vì đau lòng cũng cứ thế mà tuôn rơi không dứt. Giữa chúng tôi, suy cho cùng là duyên hay nợ? Nếu ông trời đã không muốn tác hợp, vì sao lại không để tôi được chết hẳn từ mười mấy năm trước? Còn nếu sinh ra là của nhau, thì xin ngài đừng tiếp tục tra tấn anh và tôi bằng phương pháp nghiệt ngã này nữa...
- Con nhỏ tắt máy rồi. – Ba tức giận thảy chiếc điện thoại lên bàn – Chắc chắn có người đứng phía sau chỉ đạo.
Ánh mắt nóng nảy của ông vừa bắn về phía tôi liền có phần dịu xuống. Tôi biết dáng vẻ của mình lúc này đang rất nhu nhược. Nhưng bức ảnh kia chẳng khác gì nhát dao đâm vào tim đau nhói.
- Đây không phải lỗi của con.