Sáng sớm hôm nay, tôi im lặng rời khỏi nhà khi em vẫn còn đang say ngủ. Trên đường đi, không lúc nào thôi dặn mình phải giữ bình tĩnh.Vì tôi sợ chỉ một phút lơi lỏng cũng có thể khiến bản thân lao vào Young Min mà phát tiết.
Tuy sự thật đã rõ mười mươi, tôi vẫn muốn đến nhà anh hỏi lại một lần nữa. Tôi muốn anh hiểu, mình không phải là kẻ ngốc, có thể tùy tiện bị người khác điều khiển.
Tôi muốn anh từ nay biết thân biết phận, đừng vác xác sang nhà tìm Yên Nhi thêm một lần nào nữa.
Dù đứa con trong bụng cô ấy có thật sự là của anh thì cũng đừng trông mong tôi sẽ để hai người có bất cứ mối liên hệ nào hết.
- Anh Tuyên? – Yên Vũ đang ngồi trong vườn, vừa nhìn thấy tôi đã lăng xăng chạy đến – Anh tìm Young Min à? Chị Yên Nhi có phải không khỏe?
- Anh ấy đâu? – Tôi sừng sộ nhìn quanh – Young Min hiện giờ đang ở đâu hả?
- Ảnh vừa ra ngoài... – Cô gái bắt đầu có vẻ khiếp sợ - ...Chắc chiều tối mới về.
Tôi bực tức trừng mắt nhìn em, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu thấy hối hận. Yên Vũ thật ra cũng đau khổ đâu kém gì...Chồng mình cùng chị gái xảy ra loại quan hệ bất chính... Em và tôi là cùng một cảnh ngộ.
- Anh có chuyện này muốn hỏi. – Tìm anh Chín không bằng cứ trực tiếp hỏi cô gái này – Hy vọng em sẽ trả lời một cách thành thực.
- Chuyện gì? – Cô bé lo sợ gật gật đầu – Nếu biết, em nhất định sẽ nói.
- Lần cuối cùng hai chị em ngủ cùng nhau...là lúc nào?
- Là hôm em bị bệnh.
- Hôm anh cùng Yên Nhi đến nhà?
- Không phải. – Yên Vũ chậm rãi lắc đầu – Bữa đó chị Yên Nhi đột nhiên cứ khăng khăng đòi về kia mà. Anh Young Min còn bảo trời đã tối nên muốn tự mình đi tiễn... Em đang nói lần trước đó nữa.
- Young Min tự mình đi tiễn? – Tôi cay đắng hỏi lại – Em nói Young Min tự mình đưa Yên Nhi về nhà trong buổi tối hôm đó?
- Chứ không phải... ?!?!? – Yên Vũ còn chưa kịp nói hết câu đã vội vàng đưa tay che miệng, gương mặt trong chớp mắt đã lập tức biến sắc – Anh Tuyên, lẽ nào....lẽ nào.... đêm đó chị Yên Nhi không về nhà?
- Hôm nay anh đến cũng là muốn làm sáng tỏ chuyện này. – Tôi bần thần ngồi xuống một chiếc ghế - Ngoài em ra, còn ai khác kiểm chứng được?
Câu nói của tôi khiến cô bé phải hấp tấp nắm lấy cạnh bàn, như để đề phòng cho bản thân khỏi té ngã. Ánh mắt em nhìn tôi vừa hàm chứa vẻ đau lòng, vừa phảng phất sự oán trách. Nhưng mọi việc đâu chỉ dừng lại ở đó. Nếu em biết, trong người Yên Nhi hiện đang mang giọt máu của Young Min thì phản ứng chắc sẽ còn thảm thương hơn cả lúc này.
Tôi biết em đau, biết em sẽ vô cùng thất vọng... Nhưng những cảm xúc ấy liệu có là gì so với sự tra tấn mà tôi đang phải gánh chịu? Cả trái tim và thân thể người phụ nữ mà tôi yêu đều bị anh cướp đoạt. Đứa con tôi ngày đêm mong mỏi cũng lại chính là máu mủ của anh. Thử hỏi con người em từ trên xuống dưới, tôi có thể nắm giữ được mấy phần?
Nhưng nghiệt ngã nhất là bản thân mình vẫn không có cách nào để từ bỏ.
Tôi không thể oán trách Yên Nhi vì biết đó là việc em không hề mong muốn. Tôi không thể khuyên vợ mình bỏ đứa con trong bụng vì biết điều đó sẽ khiến Yên Nhi đau khổ. Tôi càng không thể đừng yêu em vì biết trái tim mình sẽ chết nếu thiếu vắng cô bé. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là tiếp tục dùng tình cảm để trấn áp lý trí, bỏ lại phía sau tất cả đau khổ cùng tức giận. Tất cả những gì tôi mong muốn chỉ là yêu thương và chăm sóc cho em đến trọn đời. Như vậy thì còn thay đổi được cái gì?
- Lúc họ rời khỏi phòng...có đi cùng một cô giúp việc. – Yên Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm – Nhưng cô ta nói tiếng Hàn nên em cũng chưa bao giờ trò chuyện.
- Gọi cô ấy đến đây. – Tôi uể oải mở miệng - Đích thân anh sẽ tìm hiểu.
- Tối hôm đó...– Sau khi nghe câu hỏi, người con gái bối rối gãi đầu – Sau khi rời khỏi phòng cô Yên Vũ,...Ông chủ và cô Yên Nhi đã cùng đến phòng làm việc... Họ đóng cửa nên tôi chỉ có thể đứng ở ngoài...
- Bao lâu thì hai người đó đi ra?
- Sáng sớm tôi phải về phòng nghỉ nên cũng không biết chính xác là mấy giờ...
Họ cả đêm cũng không rời khỏi phòng?
Tôi run run đem hai bàn tay bóp chặt, cố khống chế mình đừng quay sang đập nát chiếc bàn đá. Yên Vũ ngồi một bên nhìn thấy vậy cũng lập tức hiểu ra mọi chuyện. Em gục người trên băng ghế dài, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
- Lúc đầu, tôi thoáng nghe thấy tiếng cô Yên Nhi khóc...Nhưng sau đó thì hoàn toàn im lặng... – Cô gái cố gắng cung cấp thêm thông tin – Có lẽ họ vừa tranh cãi chuyện gì đó...
- Hãy tiếp tục làm việc của mình. – Tôi mệt mỏi ra hiệu cho cô ấy lui đi - Ở đây không có chuyện của cô nữa.
Người đàn ông kia thật sự đã dùng sức mạnh để chiếm đoạt em,