Một mình vùi đầu bên sổ sách, tôi bắt đầu nghĩ đến những điều Yên Nhi từng nói ngày trước. Nếu có thể phân loại người chết ngay từ lúc vận chuyển thì con đường đầu thai của người tốt có lẽ sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Bản thân tôi cũng không phải “đem sức trâu bò” mà làm việc theo cách “nguyên thủy” thế này. Quản lý cả một phòng tư liệu cũng không phải chuyện dễ dàng, nhất là khi số tài liệu này mỗi năm một thêm chất đống. Vừa tốn chỗ lại vừa hao phí sức người.
Phương án hợp tác với người ở chỗ Vòng xoay có vẻ là một sáng kiến không tệ. Người tốt cũng cần được “trả giá” cho những điều tốt mà họ đã làm, dù là khi đã chết. Muốn làm được điều đó, không cách nào thuận tiện hơn ngoài việc nắm rõ danh sách những người sắp lìa đời. Riêng về bảng kê tội, có lẽ Trung giới cũng cần đến một loại thiết bị có thể lưu trữ hàng ngàn dữ liệu như máy tính của con người.
Bao nhiêu thứ liên quan đến công việc còn chưa giải quyết, ông trời lại tiếp tục mang đến một mối lo lớn là người chị tên Yên Chi của em, cũng là bạn tri kỷ của tôi. Cô bé ngốc nghếch ấy rõ ràng chẳng thèm đem nửa chữ mình nói bỏ vào trong não. Thông tin về kẻ hại chết cha mẹ chỉ khiến em thêm mất tỉnh táo, liên tiếp dồn bản thân vào thế không thể cứu vãn.
Việc lần trước phá lệ xuống gặp em đến nay vẫn còn để lại di chứng. Nó khiến tôi hít thở không thông mỗi khi tình cảm chuyển biến quá mãnh liệt. Thỉnh thoảng còn bất ngờ thổ huyết. Nếu vẫn là một Sử Thần Tuyên ung dung tự tại của trước kia, tôi sẽ chẳng ngại gì việc hy sinh cái mạng này để đến đó và can ngăn em lần nữa. Nhưng bây giờ, mọi chuyện lại hoàn toàn đổi khác…
Tôi có Yên Nhi, có đứa con chưa chào đời cần được chăm sóc, bảo vệ. Trung giới này không đủ nhân từ để mẹ con họ một mình sống tự lập. Và nói một cách ích kỷ, bản thân tôi cũng không muốn rời xa Yên Nhi, rời xa cái gia đình nhỏ bé hạnh phúc này…Sự ích kỷ ấy có phải chăng là không thể tha thứ?
Đang trầm ngâm tự trách thì lão Hùng bỗng mang vào một tờ giấy nhỏ, ghi vỏn vẹn có ba chữ: “Họp gia đình” do chính tay ba viết.
- Ông ấy còn nhắc Tiểu Vương Gia nhất định phải dắt theo Vương phi.
Từ nét chữ đến lời nói đều mang đậm mùi rắc rối…
Yên Nhi tỏ ra rất thoải mái khi nghe tin tức này. Em thậm chí còn nhờ tôi thiết kế một bộ đồ rộng rãi để không làm đau…em bé. Tôi nghĩ mãi cũng không ra, tại sao ý nghĩ có một đứa con lại khiến em cảm thấy an tâm như vậy. Cô bé này dường như đang rất hài lòng với những gì mình có. Và điều đó khiến em không ngại đối mặt với rắc rối?
- Em mặc thế này có tuềnh toàng quá không? – Yên Nhi phân vân đứng ngắm mình trước gương – Tốt hơn hết anh vẫn nên đổi cho em cái váy sang trọng hơn một chút.
- Yên tâm đi, bà xã. - Tôi rất vừa lòng khi chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.
Màu xanh biển tạo cho em vẻ đẹp vừa nhu mì lại vừa đằm thắm. Chiếc đai lớn màu trắng được đính nơ như tôn thêm vòng eo vẫn còn rất thon thả của Yên Nhi. Thiết kế váy suông tuy tạo cảm giác đơn giản nhưng lại nổi bật được nét trong sáng, thánh thiện nơi em. Thật hoàn hảo không chê vào đâu được.
Vừa dắt tay em bước qua cửa, tôi đã suýt giật mình khi phát hiện không khí căng thẳng đang hiện diện trong phòng. Tất cả mọi người đều có mặt nhưng lại không thấy ai dắt theo vợ mình ngoại trừ tôi và anh Chín. Vòng tròn hội nghị được vây quanh bởi tất cả các anh trai cùng cha khác mẹ của tôi.
Thoáng lo ngại đưa mắt về phía anh Cả, tôi thấy anh cũng chỉ gật đầu ra hiệu cho hai vợ chồng cùng ngồi xuống.
- Tuyên. – Yên Nhi khẽ giật nhẹ cổ tay áo tôi, thì thầm – Anh xem mặt anh Tư kìa!
Người đàn ông kia trông như vừa ăn phải thuốc nổ. Gương mặt đỏ bừng đang ngồi khoanh tay trên ghế. Cách đó không xa là anh Chín với trạng thái cũng không mấy thoải mái. Gương mặt nghiêm nghị của anh thoáng dãn ra khi nhìn thấy Yên Nhi, nhưng rất nhanh sau đó lại trầm ngâm như cũ.
Rõ ràng là mọi người đều ít nhiều biết về lý do của buổi họp ngày hôm nay, trừ tôi. Ai bảo họ giống nhau, cùng có người làm tay trong xung quanh ba kia chứ? Nhưng phàm là chuyện gì có liên quan đến ông ấy, trước giờ tôi đều không có hứng thú quan tâm. Tốt nhất là ổng đừng dính líu gì tới nguyên nhân làm mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu như thế này. Nếu không thì…
- Em ngồi đi! – Cẩn thận sắp xếp cho Yên Nhi một vị trí không phải ở cạnh ai khác ngoài mình, tôi mới thong thả ngồi xuống chỗ trống còn lại.
Từ phía dối diện, cô gái thứ hai có mặt trong phòng cũng đang tỏ ra sốt sắng và sợ hãi. Ánh mắt em nhìn Yên Nhi như tìm kiếm sự che chở. Thái độ lãnh cảm từ Young Min làm tôi có cảm giác xót xa thay Yên Vũ. Ngày trước, em hy sinh cả cuộc đời để được đến nơi này. Đổi lại chỉ được sự thờ ơ cùng lợi dụng. Thảo nào người đời vẫn thường nói, tình yêu đôi lúc chẳng khác gì một canh bạc, được ăn cả ngã về không.
- Ba!
Tất cả mọi người cùng nhất loạt theo tiếng gọi của anh Cả mà nhấc mình. Thật kỳ lạ là hôm nay bên cạnh ông cũng không có bất kỳ bà vợ nào, khác hẳn với “phong cách” thường ngày.
- Ngồi xuống cả đi. – Ba “gần gũi” vẫy tay ười ba đứa con hãy yên vị - Hôm nay chúng ta có vài việc cần giải quyết dứt điểm.
Mới mấy ngày không gặp mà trông ông ấy già đi hẳn. Chẳng lẽ là vì cuốn nhật ký?
Không, sẽ không đâu. Người đàn ông đó có chết cũng không bao