Bữa ăn sáng tiếp tục diễn ra trong bầu không khí tĩnh lặng như mọi hôm. Nhưng trong khi mọi người đang tập trung “xử lý” hết phần thức ăn có trong chén của mình thì tôi lại không cách nào nuốt xuống, dù chỉ là một hột cơm nhỏ.
- Mày làm gì vậy? Sao còn không mau ăn đi? – Bà Hồng lớn giọng, đạp một cái.
- A! – Tôi đau đớn cúi người, tay ôm lấy bàn chân suýt bị đôi giày cao gót kia đâm thủng.
- Nuốt xuống hết cho tao. – Mụ già lấy muỗng xúc vào chén tôi một “núi” mắm tôm – Không xong thì cả ngày hôm nay cứ việc nhịn đói.
Khi cái mùi hôi thối ấy vừa bay vào mũi, dưới bụng tôi liền quặn lên một cái. Sau đó là cảm giác tất cả đồ ăn đang ùn ùn kéo lên cổ. Tôi nhíu mày, chỉ kịp xoay người sang một bên trước khi bắt đầu nôn ọe.
- Nó làm sao vậy? – Lão dượng đang ăn bỗng ngừng lại, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc – Không phải cô lại làm gì nó chứ?
- Không liên quan đến tôi. – Tuệ Hà thản nhiên đáp – Gần đây cô ta vẫn hay như vậy…
Câu nói vừa thốt ra thì cả bốn người trong phòng đều thoáng rùng mình.
- Mày, mày không phải đang…?????? - Bà Hồng căng thẳng vung tay loạn xạ - Không phải mày đang…???????
- Ăn xong lập tức đưa nó đến bệnh viện. – Lão già lạnh lùng cho thức ăn vào miệng – Nếu đúng như vậy thì nhờ bệnh viện xét nghiệm xem cha nó là đứa nào trong đám tay chân đã hy sinh. Sau đó, gọi điện thoại thông báo với gia đình nó rằng chúng ta sắp mang tặng họ một đứa cháu.
Từng lời lẽ độc ác cứ thế ném ra, cắm sâu vào da thịt.
Toàn thân tôi lạnh lẽo vì ý nghĩ đáng sợ. Cơ thể này vẫn bị giày vò chưa đủ hay sao? Những ký ức tồi tệ kia lẽ nào vẫn còn quá nhẹ cho cái giá của hành động lỡ tay giết chết cha mình?
Không. Chỉ cần nghĩ đến việc bất cứ thứ dơ bẩn gì từ lũ đàn ông đáng khinh ấy mọc rễ bám sâu vào người mình là tôi lại thấy kinh tởm. Không thể để đồ sú.c sinh ấy được sinh ra như vậy. Hoặc là phá bỏ nó ngay từ lúc này, hoặc chính tay tôi sẽ bóp chết nó ngay lúc chào đời.
- Tuyệt đối không được để nó làm bừa! – Phạm Sỹ Nguyên liếc nhìn gương mặt bất ngờ chuyển sang tái nhợt của dì – Nếu cô phó mặc nó làm điều gì ngu ngốc thì sinh mạng thằng nhãi ấy cũng đừng mong giữ được.
Thằng nhãi mà hắn vừa nhắc đến liệu có phải là anh?
Có phải hắn vừa nói, nếu tôi làm hại đến đồ sú.c sinh trong bụng thì sẽ ra tay giết anh?
Cảnh Huy, anh thật sự vẫn chưa chết ?!?!?!?!?
Lặng lẽ ngồi trên xe như một cái xác, tôi tự giam mình trong những thông tin không biết bao nhiêu phần trăm là thực. Dì Hai mà mình thường thấy hóa ra lại không phải là dì Hai thật. Một người phụ nữ toàn thân đầy vết bỏng mới là người dì có cùng huyết thống. Bà ta chỉ có thể ra khỏi phòng vào buổi tối. Còn bà dì giả thì hằng đếm đều ôm tấm hình của Cảnh Huy mà than khóc. Triệu Sỹ Nguyên đem anh ấy làm điều kiện để mụ đàn bà đó không giết mình. Còn bản thân mình lại mang trong người mầm móng dơ bẩn từ thằng chó nào đó mà chính mình cũng không biết là ai…
Ngán ngẩm thở dài, tôi vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì đã bị người ta lôi ra ngoài. Vì đã quen với việc sinh sống trong căn nhà u ám nên ánh mặt trời khiến đầu tôi choáng váng. Sau một hồi lảo đảo thì ngất lịm.
- Nó là con tao, vì tao là người “chơi” nó trước.
- Ngu ngốc, mày không biết người cuối cùng mới quan trọng nhất à?
- Đầu hay cuối thì có gì quan trọng. Bọn bây lại mà xem, cặp môi nó dày y hệt tao nhé.
- Ai nói? Mắt nó một mí, nhìn giống tao hơn.
- Đã nói là con tao, bọn bây đừng tranh cãi!
- Chưa biết chừng là con của tất cả chúng ta cũng nên, hahaha…
Nước mắt tôi chậm rãi ứa ra cùng với nỗi ô nhục. Những tiếng cười man rợ ấy chưa từng bỏ qua ình trong bất cứ giấc ngủ nào. Đau đớn do lũ chó má ấy mang lại vẫn luôn nhắc nhở về sứ mạng báo thù chưa được thực hiện. Những tưởng sau khi Cảnh Huy ra tay kết liễu bọn đàn ông xấu xa đó, cả đời tôi sẽ không còn phải chạm đến bất cứ thứ gì có liên quan đến chúng nữa. Thật không ngờ, anh điên cuồng chém giết…Đến cuối lại bỏ sót một mầm mống trong cơ thể tôi.
- Tao nhất định sẽ không ày có cơ hội sống sót – Tôi mím môi, tay bấu chặt lấy bụng – Bằng mọi giá cũng không ày có cơ hội sống sót.
- Thế nào, có phải là của thằng ấy không? – Giọng nói cay độc của Phạm Sỹ Nguyên ngay lập tức đánh thức sự cảnh giác – Kết quả xét nghiệm thế nào hả?
Tôi rùng mình mở mắt nhìn ra thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Xung quanh không có ai ngoài lão dượng và bà dì ác độc.
- Không phải của…anh ấy. – Người phụ nữ run run đáp lời – Kết quả xét nghiệm nhau thai cho thấy, đứa bé là con của Tư Hào.
- Tốt. – Hắn đắc thắng cười lớn – Đúng là quá tốt. Ông trời quả thật không phụ ý ta. Nhớ, không được để nó tìm cách phá cái thai. Nếu không, hậu quả cô tự gánh lấy.
- Tôi…biết rồi. – Dì Hai ảo não đáp lời.
- Bây giờ tôi có việc phải đi trước. Cô ở lại đây chờ nó tỉnh dậy. Sau đó thì đón taxi về nhà.
- Được.
- Ra làm chút thủ tục. – Lão dượng hất tay về phía cửa – Sẵn tiện mua ít thuốc bổ. Tôi không muốn con nhỏ bị chết trước khi sinh hạ đứa bé.
Hai người