Trong Phòng Ghi đông đúc, có một nhóm người đang tụ tập quan sát “thiết bị” tân tiến nhất do chủ nhân họ vừa sáng chế - cán cân tội ác. Hoạt động dựa trên nguyên lý bình thường của những chiếc cân khác, cán cân tội ác cũng có hai đĩa dùng để chứa những viên ngọc đủ kích cỡ màu đen và trắng. Màu đen biểu trưng cho điều ác còn màu trắng là điều thiện. Một con người, trải qua quá trình từ lúc sinh ra đến khi mất đi, nếu đĩa cân màu đen nặng hơn sẽ bị đưa xuống địa ngục. Trường hợp số ngọc đen và trắng bằng nhau hoặc màu trắng nhiều hơn đen, đều sẽ được đầu thai một kiếp mới.
Bốn năm trước, chính Thần Tuyên là người đã đưa ra một quyết định hết sức táo bạo là xóa sổ thiên đường khỏi danh sách Tam Cổng. Tuy ngoài mặt, anh luôn nói là để Trung giới đỡ chật chội nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu, hành động này có liên quan mật thiết đến Yên Nhi. Khoảng thời gian mới đặt chân xuống Trung giới, cô gái ấy đã mạnh miệng nói thiên đường ở đây chẳng khác gì địa ngục. Người ta sống trong đó mà chẳng biết đến buồn bã hay tức giận. Tình cảm sinh ra rồi mất đi trong trạng thái bằng phẳng, hệt như mặt nước hồ giữa mùa thu tĩnh lặng.
Và cũng thật bất ngờ, kết quả hành động tưởng chừng như điên rồ ấy lại khiến Trung giới Việt Nam vươn lên đầu bảng về sự trả giá của con người. Hoa trong vườn đua nhau nở rộ, mật độ dày đặc đến nỗi gây trở ngại cho việc di chuyển. Mọi người sinh sống ở đây đều cảm thấy dồi dào năng lượng và hăng hái làm việc hơn trước. Chỉ riêng chủ nhân của họ lại thường xuyên trầm lặng và tỏ ra khó chịu.
Anh gần như chẳng hề biết cười và rất hay đổ bệnh. Thân thể gầy yếu cứ mỗi ngày một xanh xao, vàng vọt. Có những lúc còn liên tục nôn ra máu, phải nhờ lão Hùng ở một bên nâng đỡ mới di chuyển được. Cô gái kia rời khỏi được bốn năm là bốn năm ngài ấy chỉ biết lao đầu vào công việc, không chấp nhận tiếp đón bất cứ người quen hoặc họ hàng nào. Mọi người cũng vì vậy mà đi từ cảm giác bất mãn sang thương cảm tột độ. Ai cũng thầm mong Tuyên có thể sớm tìm được nửa thứ hai để gắn vết thương vẫn hàng năm không thôi rỉ máu.
- Từ nay, mỗi người đều sẽ được cấp ột cái. – Anh khẽ cất giọng trầm lắng – Nếu quan sát thấy đối tượng làm sai điều gì thì đặt lên đĩa bên phải một viên ngọc đen. Còn nếu làm được việc tốt thì đặt lên đĩa trái một viên ngọc trắng. Kết quả cuối cùng phải được thông báo với phòng Vận Chuyển trước một ngày. Danh sách những người sắp chết cứ liên hệ với chỗ Vòng Xoay mà lấy. Rõ chứ?
- Dạ !!!!!!! – Tất cả cùng đồng thanh hô lớn.
Bốn năm qua, nơi duy nhất họ còn giữ liên lạc hình như cũng chỉ có người ở chỗ Vòng Xoay. Hai bên giáp mặt nhiều đến nỗi chẳng mấy chốc đã quen thuộc như người nhà. Những người làm việc ở đó lúc đầu rất ngạc nhiên và tỏ ra xa cách vì trước nay chưa từng có thần dân Trung giới nước nào lại siêng năng tìm hiểu danh sách những người sắp chết như vậy. Nhưng dần dà, họ trở nên cởi mở và thân thiện. Thông tin được truyền đi theo kiểu “độc quyền”, không san sẻ cho Trung giới những nước khác. Tất cả cũng nhờ chủ trương “lấy tình cảm làm đầu” do chủ nhân họ đề xuất.
- Ai còn việc gì dang dở thì làm tiếp. – Tuyên tiếp tục ra lệnh bằng một chất giọng vô cảm xúc – Nếu xảy ra trục trặc thì báo cho tôi biết.
- Dạ !!!!!!!!
Nhìn thấy mọi người lần lượt quay về chỗ đâu ra đấy, anh mới khẽ hít sâu một hơi rồi xoay lưng rời khỏi.
Không biết vì không gian quá ngột ngạt hay bệnh tình càng lúc càng trở nên trầm trọng mà Tuyên cảm thấy rất khó thở. Nơi lồng ngực thường xuyên xuất hiện cảm giác bị đè nén. Suốt bao nhiêu năm ròng chịu đựng, anh càng lúc càng tin ông trời không muốn ình được ra đi một cách dễ dàng như vậy.
- Tiểu Vương Gia… - Lão Hùng vừa thấy Tuyên nghiêng ngả bước ra đã tiến đến thăm hỏi – Ngài định đi đâu?
- Tôi không sao. – Anh lắc đầu, phất tay ra hiệu – Chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
Nhưng điểm đến lần này không phải hồ Long Tĩnh mà là Vườn Linh Hồn, nơi thỉnh thoảng lại xuất hiện những lứa đôi hạnh phúc. Bản thân Tuyên cũng không biết mình đang chờ đợi hay tìm kiếm điều gì tại đây. Chẳng qua…anh vẫn chưa tìm ra cách để cưỡng lại cái khao khát được tìm về những nơi mình cùng Yên Nhi từng lui tới.
Khu vườn bây giờ sinh trưởng rất xanh tươi, rậm rạp. Cách sắp xếp thảm thực vật nơi đây là hoàn toàn tự phát nên đậm tính ngẫu hứng. Tuyên dành nhiều thời gian ngồi lặng im ở nơi này đến nỗi thuộc lòng luôn một số vị trí - nơi bàn chân Yên Nhi từng đặt xuống.
Những lúc cảm thấy mệt mỏi, anh sẽ lại ngã lưng xuống thảm cỏ và ngước mắt nhìn lên bầu trời. Mỗi đám mây trắng lững lờ bay qua đều mang theo hình bóng của cô, từ ánh mắt đến nụ cười…
Giờ phút này, có lẽ Nhi vẫn đang sống hạnh phúc bên cạnh người đàn ông của đời mình. Con gái họ cũng phải được bốn tuổi. Bản thân anh không biết đã bao nhiêu lần nằm mơ thấy đứa trẻ ấy, bao nhiêu lần tự hỏi xem nó có mấy phần giống với Yên Nhi xinh đẹp. Tuyên thậm chí còn tưởng tượng lúc cô bé mở miệng nói tiếng ba, tiếng mẹ làm trái tim họ tan chảy.
Anh Chín tuy thường có nhiều việc phải làm nhưng chắc sẽ vì Yên Nhi mà hạn chế số thời gian đi đây đi đó. Trường hợp tệ nhất, cô ấy vẫn còn có Yên