Đối với những việc có liên quan đến cái đẹp, khiếu thẩm mỹ của Thần Tuyên có rất nhiều chỗ để ứng dụng. Quần áo, trang sức…anh đều tự tay sáng tạo. Xây dựng và trang trí nhà cửa càng không hề gây khó dễ. Người này nếu sống ở hạ giới, chắc chắn sẽ là tay hốt bạc.
- Xong rồi. – Anh nhẹ nhàng đứng dậy rồi lịch lãm nghiêng người trước Yên Nhi – Mời em.
- Cám ơn.
Trước giờ chưa từng đi qua đôi guốc nào cao như thế khiến cô loạng choạng muốn ngã. May là người “chồng hờ” bên cạnh rất tinh ý, đã nhanh chóng nhoài người đỡ lấy Nhi.
- Em không cần nôn nóng như vậy. – Tuyên cười cười – Buổi tiệc còn lâu mới bắt đầu.
-…?!
- Hoặc giả sử thích được anh ôm như vậy, có thể trực tiếp đề nghị mà!
- Tôi không có. – Cô lật đật lắc đầu – Anh đừng ở đó mà ăn nói vớ vẩn.
- Vậy thì… - Tuyên nhướn mày, nhìn chăm chăm bàn tay đang túm chặt lấy vạt áo trước của mình – Hành động này... là ý gì?!
- À… - Nhi bối rối bật dậy, tay không quên sửa lại quần áo.
Sau đó, hai người sánh bước bên nhau, chậm rãi tiến về phía cánh cửa bằng gỗ.
Yên Nhi để ý thấy Tuyên hơi nhíu mày, ánh mắt tập trung vào nơi nào đó gần chỗ tay nắm. Có vẻ như chỉ cần suy nghĩ đến nơi mình muốn tới, cánh cửa sẽ lập tức tìm ra đường. Lần cô quay lại hồ Long Tĩnh hay đến Phòng Chờ để dỗ dành những đứa trẻ cũng sử dụng phương pháp này. Nhưng nó hình như chỉ có hiệu quả đối với một số nơi nhất định, vì mấy lần Yên Nhi thử hồi tưởng lại căn nhà ở Biên Hòa thì chỉ thấy hành lang tối mịt.
Quay lại với hiện tại, nghĩ đến việc sắp phải đối diện với đại gia đình chuyên cai quản Trung giới của Tuyên, tâm trạng cô thật vô cùng hồi hộp. Dù sao thân phận lúc này cũng là cô dâu mới ra mắt nhà chồng. Mà mặt mũi những người ấy ra sao, Nhi còn chưa một lần nhìn thấy.
- Cứ việc thả lỏng. – Tuyên thoải mái miết nhẹ trên mu bàn tay cô – Nếu có ai hỏi, em chỉ cần mỉm cười. Mọi việc cứ để anh giải quyết….Rõ rồi chứ?
- Ừm. – Yên Nhi nghe xong liền gật gật đầu – Rõ rồi.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng được mở ra, sừng sững hiện lên một căn phòng dài thắp đèn sáng lóa. Sàn nhà láng bóng như gương, phản chiếu ánh đèn chùm trên trần lấp lánh. Hoa tươi được đặt trên những cái trụ bằng thạch cao trắng toát. Một số khác có màu sắc lấp lánh (như thứ Thần Tuyên vẫn thường hay cho cô dùng) thì xếp hàng trên dãy bàn phủ khăn tím.
Rèm cửa màu rượu chát có viền ren ánh kim thật nổi bật trên những bức tường làm bằng thủy tinh trong suốt. Từ trong này nhìn ra, chỉ thấy bao quanh bởi đại dương mênh mông và hàng ngàn vì sao hấp nháy. Chục con người ăn mặc đủ kiểu trang phục đang tới lui, qua lại. Âm thanh ồn ào còn hơn ở giữa một buổi chợ.
- Họ... – Yên Nhi có phần há hốc – Họ đều là người nhà của anh sao?
- Đúng vậy – Tuyên thờ ơ chỉnh lại cổ áo – Em nhớ đừng tự ý đi đâu thì được rồi.
Dứt lời đã nhanh chóng cùng cô nhập vào đám người hỗn độn.
- Tân nương của chúng ta đã đến rồi này. – Một người đàn ông đang khoát tay cô gái mặc sườn xám uyển chuyển đi tới.
- Chào em. – Giọng nói tiếng Việt của Nguyệt Hoa tuy hoàn toàn êm ái nhưng lại ẩn chứa nhiều tâm tư phức tạp.
Mái tóc dài chưa bị cắt kia vẫn đang khiến cô ta rất ngứa mắt. Thử nhìn khắp xung quanh, có ai lạ kỳ mà chơi nổi như Yên Nhi không thì biết.
- Thập Tam Đệ, công việc ở chỗ đệ thế nào rồi?
Cách xưng hô rặc Tàu này làm Nhi thoáng nghĩ người đàn ông trước mặt hẳn cai quản Trung giới ở Trung Quốc. Vợ anh ta, Nguyệt Hoa, chẳng phải cũng ăn mặc rất “truyền thống” đó sao.
- Anh để lại cho em một mớ lộn xộn. – Tuyên của cô trước sau vẫn nhất nhất thuần Việt.
Điều này khiến Yên Nhi hình như có chút tâm đắc.
- Đệ tài giỏi như vậy. Chút khó khăn này nào có thành vấn đề.
- Không, em thật sự sắp phát điên. May mà ông trời đã đưa cô ấy đến. - Tay anh luồn qua eo cô, kéo sát lại - Cô bé này tài giỏi hơn cả khối đàn ông trên đời.
Lời phóng đại của Tuyên đẩy Yên Nhi thẳng vào chỗ bối rối. Mà người đàn ông trước mặt cũng không thôi nhìn cô, ánh mắt xăm soi như muốn kiểm tra lại độ chính xác của thông tin vừa rồi.
- Tuyết Vinh! - Nguyệt Hoa giả lả nắm lấy tay Nhi - Chị em mình ra đây nói chuyện.
Tuyên vốn định thay Yên Nhi chối từ nhưng không ngờ bà xã anh vừa nghe xong đã lập tức đồng ý.
Nếu Tuyên nhớ không lầm, cô ấy và chị Tư chỉ gặp nhau có một lần. Vì sao trông thái độ hai người lại giống như những người đã khá quen biết?
Im lặng