- Thầy Huy… – Tuyết Vinh bất chợt trở nên rụt rè - Tôi có thể hỏi thầy một chuyện hơi riêng tư chút được không?
- Chuyện gì mà riêng tư? – Hàng lông mày Cảnh Huy hơi nhướn – Em nói tôi nghe thử.
Cô gái này chắc không phải đang định đánh trống lảng với anh chứ?
- Thầy và Yên Nhi…hai người…quen biết thế nào?
- Tại sao em lại thắc mắc vấn đề này?
Câu hỏi ngược làm cô hơi bất ngờ. Bản thân Tuyết Vinh cũng không chắc vì sao mình lại muốn biết điều đó. Là Cảnh Huy khiến cô tò mò hay hiểu biết mơ hồ về mối quan hệ giữa hai người này thật sự làm Tuyết Vinh khó chịu?
- Những mẩu chuyện khác nhau từ những người khác nhau kể lại sẽ là nguồn tư liệu tốt cho việc viết truyện. – Cô nói dối mà chẳng hề chớp mắt – Thói quen nghề nghiệp thôi mà.
- Hừ! - Huy vừa nghe xong đã nhịp chân, đầu hậm hực quay về hướng khác – Vậy thì tôi không nhất thiết phải giúp em làm giàu cái vốn hiểu biết ấy.
- Cảnh Huy! – Giọng nói ngọt ngào như nài nỉ - Anh đừng như thế!
Cử chỉ tự nhiên mà thân thiết này của cô lại khiến Cảnh Huy thấy thích. Nó nhắc anh nhớ lúc Yên Nhi còn nhỏ. Cô bé có đôi mắt to thường hớn hở cầm lấy cây kem đá từ tay anh, vô tư lè lưỡi liếm láp lớp si-rô đủ màu sắc. Nó vừa ăn lại vừa cười. Hai mắt híp lại chỉ còn hai cái khe nhỏ.
Đầu óc mơ màng trôi về quá khứ khiến miệng anh cũng tự giác…hoạt động.
- Chúng tôi từng là hàng xóm. Yên Nhi lúc đó hãy còn là một cô bé chừng bốn năm tuổi.
- Anh và cô ấy quen nhau sớm như vậy? – Miếng táo trên tay Vinh suýt chút nữa thì rơi xuống – Lúc đó…lúc đó chắc thầy chỉ khoảng mười hai hay mười một tuổi gì đó?
- Ừ. - Huy thoải mái ngồi trở lại ghế, trên môi nở nụ cười gần gũi – Gia đình cô ấy mới dọn đến mấy ngày, tôi đã vô tình phát hiện có một thành viên rất thích ra vườn tưới nước cho hoa…
Trong đầu anh chậm rãi hiện ra hình ảnh một cô bé nhỏ xíu, tay cầm cái bình nước màu xanh đang say sưa tưới tót cho các bụi hồng đầy gai. Từ trên lầu nhìn xuống, Cảnh Huy vẫn có thể dễ dàng nhận ra ánh mắt say mê của nó. Hiếm thấy đứa trẻ nào mới còn nhỏ đã biết yêu hoa như vậy.
- Yên Nhi thích ăn kem đá nên tôi đã dùng cách này để “làm quen”. Nhưng tình cảm vừa trở nên thân thiết thì gia đình tôi bất ngờ chuyển sang định cư bên Mỹ. Lúc trở về, Yên Nhi hình như chẳng nhớ ra người bạn thuở nhỏ này là ai nữa.
- Ừ. - Tuyết Vinh nghe xong thì khẽ gật đầu. Thứ quan hệ này từng được cô xây dựng trong tiểu thuyết Thời Thơ Ấu nên cũng hiểu biết ít nhiều – Lúc đó hai người đều quá nhỏ.
- Nhưng tôi lại không lúc nào quên. – Anh bất ngờ khẳng định - Vì là con một trong nhà, ba mẹ lại hay phải đi làm, tôi vẫn luôn cảm thấy rất cô độc. Lúc đó, Yên Nhi đối với tôi giống như cô em gái từ trên trời rớt xuống…
- Nhưng…anh chẳng phải từng nói không biết nhà cô ấy ở đâu?
- Sau khi trở về, tôi có quay lại đó tìm nhưng mọi người bảo cô chú Minh đã dọn đi nơi khác. Còn việc nhà mới của Yên Nhi ở đâu thì chẳng ai hay biết.
- Vì sao họ lại thay đổi chỗ ở ?
- Chuyện này thì chỉ có họ mới biết. – Cảnh Huy bỗng đưa mắt nhìn Tuyết Vinh với vẻ buồn cười – Em hỏi cứ như tôi phái thám tử đi điều tra gia đình Yên Nhi vậy.
- Vì tôi thấy ba mẹ Yên Nhi có vẻ quý mến thầy. Cứ tưởng đâu hai bên cũng quen biết ít nhiều.
- Cái đó phải nói là vì nhân cách của tôi tốt.
- Thầy… - Tuyết Vinh nheo mắt nhìn anh đầy giễu cợt – Thầy chỉ là một anh chàng thích “hoa lá cành”.
Hoa lá cành? Ha ha ha ha.
Cảnh Huy cuối cùng cũng phải bật cười ha hả. Ngôn ngữ của cô quả thật rất phong phú và nhiều màu sắc. Văn phong viết truyện thảo nào lại đầy sức hút như vậy.
- Em biết không, Trái Đất này thật ra nhỏ bé vô cùng. – Huy cố nén lại tiếng cười - Tôi còn đang đau khổ vì bị mất liên lạc thì vô tình phát hiện sinh viên của cô Lài có một người tên là Triệu Yên Nhi.
- Vậy mà cô ấy lại chẳng nhớ ra thầy?
Vẻ mặt khoái trá của Tuyết Vinh làm anh thấy hơi…tức
Cô chẳng qua cảm nhận được câu chuyện giữa Huy và Yên Nhi khá thú vị. Đầu óc nhà văn ngay lập tức đã có thể nghĩ ra bao nhiêu là lý do để dẫn đến sự lãng quên này. Nếu đem viết thành một chuyện tình, có lẽ cũng khá ăn khách.
- Tôi đã nhiều lần cố nhắc cho cô ấy những kỉ niệm thời xưa nhưng…. – Trông mặt Cảnh Huy có vẻ bực bội - …Đáng lẽ, bốn năm tuổi cũng phải nhớ chút gì đó chứ…
- Đơn giản vì thầy chẳng có gì đặc biệt để cô ấy phải nhớ. - Đây không phải cô cố tình chọc giận anh mà chỉ đang nghĩ cách tìm ra sự thật – Hay nói một cách khác, thầy chỉ là một hạt cát rất nhỏ trong tâm