Thần Tuyên bỏ đi đã được một lúc lâu vẫn chưa thấy trở về. Yên Nhi đoán anh ta còn nhiều việc phải làm nên không muốn làm phiền. Sau khi thay một bộ đồ thoải mái trong tủ, một mình cô thơ thẩn ra hồ Long Tĩnh đi dạo.
Nếu Tuyên chịu giữ lời hứa thì một ngày nữa, cô sẽ được gặp lại gia đình. Dù là gặp để nói lời chia tay nhưng Yên Nhi vẫn hết lòng trông đợi.
Không biết cô gái tên Tuyết Vinh kia có đang sống cùng ba mẹ cô không? Không biết cô ấy có đóng giả Yên Nhi tốt không? Nếu ba mẹ và Yên Vũ biết được cô đã chết, họ nhất định vô cùng đau khổ. Đặc biệt là mẹ Yên Nhi. Căn bệnh tâm lý của bà chưa biết chừng có thể vì việc này mà bất ngờ tái phát.
Buồn bã quay trở lại căn phòng ngủ quen thuộc, cô định bụng sẽ tìm một việc gì đó để làm cho thời gian nhanh qua. Nhưng vừa bước vào đã thấy có khách. Khi nhận ra cô ta, cõi lòng Yên Nhi đã lập tức dậy lên một tiếng thở dài khó hiểu.
- Chị đến đây làm gì?
- Em đây rồi. – Nguyệt Hoa thong thả đứng dậy – Chị đến xem em và Thập Tam đệ có cần giúp đỡ gì không.
Yên Nhi càng ngày càng thấy nghi ngờ sự nhiệt tình của cô ta. Việc tố tội Thần Tuyên ít nhiều phải liên quan đến lợi ích của Nguyệt Hoa nên thái độ cô ả mới tích cực như vậy.
Căn phòng này kể cũng lạ, người ngoài cứ ngang nhiên ra vào như chốn không người. Lỡ như đang làm việc gì đó không tiện để ai khác nhìn thấy thì thế nào?
Chỉ nghĩ đến đó, Nhi đã thẹn thùng đỏ mặt.
Vấn đề cánh cửa lại bị cô nhìn méo mó đi đâu mất rồi.
- Em gái. – Hoa uyển chuyển nắm lấy cánh tay Yên Nhi – Thập Tam đệ không trút giận lên đầu em chứ?
- Không. – Cô trả lời với một chút khó chịu – Anh ấy vốn là người rất nhã nhặn.
Yên Nhi cũng không hiểu vì sao mình lại muốn thay Tuyên thanh minh một chút. Nhưng những người ở đây không biết vì cớ gì cứ nhìn anh bằng ánh mắt bất công như vậy? Hết Lão Trung Vương khó hiểu lại đến cô gái người Hoa này. Họ sống gần Tuyên lâu thế, chẳng lẽ những hiểu biết cơ bản về con người anh cũng không có?
- Vậy thì tốt. – Miệng Nguyệt Hoa mỉm cười nhưng trong lòng lại có tám chín phần thất vọng – Về chuyện…
- Tạm thời, em chưa muốn tiếp tục.
Không cần đợi người con gái kia nói hết câu, Yên Nhi đã nhẹ nhàng từ chối. Cô muốn thử đặt niềm tin vào Thần Tuyên một chút. Yên Nhi với Tuyên dù chỉ mới ở chung có mấy ngày nhưng ít nhất cũng quen biết hơn so với Nguyệt Hoa. Mọi việc tốt nhất cứ đợi sau khi cô về gặp ba mẹ mình rồi tính.
- Tuyết Vinh… Em tuyệt đối đừng vì những lời Thập Tam đệ nói ở bữa tiệc mà lung lạc. – Hoa hoàn toàn cảm nhận được ý muốn bỏ cuộc trong ánh mắt của Yên Nhi - …Nếu vừa rồi không có anh Cả ra mặt, cậu ta cũng chưa chắc mạnh miệng như vậy…
Anh Cả mà cô ta nói có lẽ chính là chàng trai tóc vàng đã hét bảo Tuyên và Yên Nhi nhanh chóng rời khỏi. Nhưng lúc đó, họ trao đổi với nhau bằng thứ tiếng rất kỳ lạ. Yên Nhi chỉ có nghe mà không hiểu gì hết.
- Anh ấy đã nói gì ? – Cô bắt đầu tò mò về những lời phát ra từ miệng Tuyên khi vẻ mặt anh đầy cương quyết.
Câu nói ấy hẳn rất nghiêm trọng nên mới làm Lão Trung Vương phải phát rồ.
- Thập Tam Đệ vẫn chưa dạy cho em ngôn ngữ ở Trung giới sao? – Nguyệt Hoa càng lúc càng tin thân phận Tuyết Vinh còn ẩn chứa nhiều bí mật.
Nếu là người sống ở đây từ nhỏ, cô ta không chỉ biết nhiều ngôn ngữ mà còn phải thông thạo tiếng ở Trung giới mới phải.
- Nếu chị kể cho em biết Thần Tuyên đã nói gì… - Yên Nhi bắt đầu khôn khéo dùng miệng lưỡi để thuyết phục - …Biết đâu có thể làm quyết tâm của em thêm vững mạnh…Bằng không, em sẽ tiếp tục hiểu lầm là anh ấy đang muốn bảo vệ mình…
Những lời cô nói ra không hẳn là không có lý.
Nguyệt Hoa lặng im suy nghĩ vài giây rồi quyết định mở miệng:
- Thập Tam Đệ bảo với ba rằng, đằng nào cũng cũng chỉ là một cái mạng. Mạng đệ ấy hoàn toàn vô giá trị, giống như mẹ mình ngày trước.
Mẹ ư?
Lão Trung Vương là người đã giết mẹ của Thần Tuyên?
Chẳng lẽ người mẹ có xuất thân là con người ấy lại là nguyên nhân của mọi rắc rối?
- Nhưng như vậy thì sao? – Yên Nhi vẫn chưa hiểu – Việc đó liên quan gì tới em?
- Ba và Thập Tam đệ vì người phụ nữ này mà luôn luôn bất đồng. Khoảng cách tình cảm giữa cha con họ cứ thế ngày một xa. – Nguyệt Hoa lắc đầu, đưa tay vuốt tóc cô – Em thật sự nghĩ Thần Tuyên tức giận chụp lấy cây kéo ấy là vì mình ư? Cậu ta trước giờ đều như vậy, lúc nào cũng tìm cách chọc ba nổi giận. Chuyện vừa rồi chẳng qua vì nhất thời bị kích động nên mới hành xử thiếu suy nghĩ. Nỗi đau xung quanh cái chết của mẹ đã vô tình vì chuyện cắt tóc này mà bùng phát…
- Tóc em và mẹ anh ấy có ảnh hưởng gì sao?
- Tuyết Vinh, hôm nay chị đến đây không phải để nói những việc này. – Người con gái bắt đầu mất kiên nhẫn – Đáng lẽ em phải là kẻ gấp rút hơn ai hết.
- Nhưng tiệc cũng