Đợi đến lúc cuộc đối thoại giữa hai chị em rơi vào khoảng lặng, Thần Tuyên mới quyết định đẩy cửa bước vào. Cả Yên Nhi và Yên Vũ đều ngẩng đầu nhìn anh nhưng phản ứng lại có phần khác biệt. Nếu Yên Vũ có phần xa lạ thì trong mắt Yên Nhi lại ánh lên vẻ thân thiện, thậm chí còn có chút phấn khởi. Tuyên đang mừng thầm vì cho rằng cô đã bắt đầu quan tâm đến mình thì Nhi lại nói ra một câu khiến anh vô cùng…mất hứng:
- Có kết quả chưa?
Cuối cùng vẫn là nôn nóng thông tin về sự sống chết của cô gái tên Yên Chi đó.
- Ngày mai… - Tuyên nhếch miệng – Chỉ một tháng đã chết không biết bao nhiêu người. Đằng này lại đến những 15 năm.
Ngắm nhìn tướng mạo thư sinh nhưng cũng đầy quyền uy của anh, Yên Vũ bỗng thấy có nét rất giống với Young Min. Hơn nữa, người đàn ông này còn tỏ ra khá chiều chuộng chị cô. Ánh mắt anh ta nhìn Yên Nhi vừa dịu dàng lại vừa có phần thích thú. Yên Vũ tới bây giờ vẫn chưa biết mối quan hệ giữa hai người họ là gì.
- Khi nào có tin tức... – Yên Nhi chậm rãi đi về phía Tuyên và cất giọng nhỏ nhẹ - …Xin hãy nói cho tôi biết.
- Em yên tâm.
Thái độ dịu dàng hiện giờ của cô làm anh rất thích. Giá lúc nào cũng được như thế!
- Chị à… - Yên Vũ ở phía sau bấy giờ mới lên tiếng – ...Anh ấy là…?
- Là Sử Thần Tuyên, người cai quản Trung giới Việt Nam. – Yên Nhi bình thản giới thiệu.
Câu trả lời làm Tuyên phải bật cười thành tiếng. Những điều này còn đợi cô thông báo sao? Cô em gái kia rõ ràng đang tinh tế đề cập đến mối quan hệ giữa chị mình và người đàn ông xa lạ. Anh vừa nghe đã hiểu, chỉ có Yên Nhi mới ngờ nghệch đến nỗi không nhận ra.
- Chị với anh ấy…Hai người…? – Yên Vũ cố tình thu hẹp phạm vi vấn đề.
Cô đương nhiên nhận ra chị gái mình đã không trả lời đúng hướng.
- À, cái đó…
Yên Nhi vừa nhận thức được tình hình đã xấu hổ quay đầu nhìn Thần Tuyên. Bắt gặp ánh mắt chăm chú đầy chờ đợi của anh, cô lại càng bối rối, chỉ biết cúi mặt chứ không nói được gì.
Không muốn tiếp tục làm khó Yên Nhi vì tình huống bất ngờ, Tuyên đành phải thay cô lên tiếng:
- Anh là…
Nhưng hai tiếng “anh rể” còn chưa kịp thốt ra thì một bàn tay nhỏ bé đã nhanh chóng che lấy môi anh. Dáng người nhỏ nhắn đang nhón chân cùng ánh mắt đầy hốt hoảng của Yên Nhi đưa Tuyên từ ngỡ ngàng đến buồn cười không ngớt.
- Anh ấy…Anh ấy là người đã …Á… - Cô còn đang ngoái đầu giải thích với Yên Vũ thì nhận ra anh ta vừa thừa cơ…hôn vào lòng bàn tay mình – Anh… ?!?!?!?
Bàn tay đặt trên môi Tuyên nhanh chóng rút lại. Đôi chân đang nhón cao trong lúc luống cuống đã đổ nhào về phía trước. Thần Tuyên có thiện ý liền dùng cả hai tay để ôm lấy cô, khéo léo ghé sát vào tai Yên Nhi, thì thầm:
- Bảo bối, lần này tha cho em. - Giọng anh nửa châm chọc, nửa lại như đe dọa - Nếu còn ngắt lời anh lần nữa, hậu quả chắc chắn không đơn giản như vậy.
Vừa dứt lời đã “gọn gàng” giúp cô đứng vững trên mặt đất bằng chính đôi chân của mình. Yên Nhi lúc bấy giờ mới hoàn hồn đưa tay chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch.
Vì sao vẻ ngoài của Tuyên trông nghiêm túc là vậy mà bên trong lại cứ như một kẻ…đê tiện? Dám tùy tiện ôm lấy cô trước mặt Yên Vũ như thế, thử hỏi cô ấy làm sao tin giữa hai người họ không có gì? Yên Nhi nghĩ đến mà chỉ muốn vò đầu bứt tai trong bực tức.
Trong khi đó, ông chồng hờ lại vẫn đang nhìn cô với ánh mắt hết sức tinh quái, sau đó còn nở nụ cười bí hiểm.. Sớm đã phát hiện đầu óc Yên Nhi vô cùng đơn giản, nhưng Tuyên cũng không ngờ cô lại khờ khạo đến mức này. Không biết nghĩ ở đâu lại dùng cách chặn họng anh. Yên Vũ có là kẻ khờ mới không nhận ra sự bất thường này.
Hơn nữa, máu ghen về việc anh Chín khi nãy hình như chưa có cách nào tan biến. Nhân dịp này, Tuyên cũng muốn trừng phạt Yên Nhi một chút. Ai bảo con gái trần giới cứ thích theo đuổi thứ tình cảm không thật như vậy.
- Chị, chị nói anh Thần Tuyên là gì? – Yên Vũ có ý nhắc nhở, vẻ mặt như đã đoán ra vài phần – Em chưa kịp nghe rõ.
- Là ..là người đã giúp đỡ chị. - Yên Nhi hết nhìn em lại quay qua Tuyên như sợ bị anh vạch trần – Anh ấy…Anh ấy đã cho chị chỗ ngủ…cho chị ăn…
“Sao em cứ tự ví mình như một con cá cảnh?” Tuyên dở khóc dở cười nhìn cô. Cái gì mà cung cấp chỗ ngủ rồi lại cho ăn? Anh