Trong bóng tối của căn phòng, cả không gian như lắng đọng. Chỉ nghe thấy tiếng hít thở đang từ đều đặn chuyển thành gấp gáp. Dù không nói gì nhưng những người có mặt đều thừa hiểu tại sao.
Cảm giác mịn màng và lạnh lẽo trên da thịt cô gái nằm trong lòng khiến Cảnh Huy chỉ muốn mãi mãi được ôm lấy. Giờ phút này, anh chẳng còn thiết tha với chuyện cô là ai nữa. Điều duy nhất Huy nhận ra chỉ có vụ mất tích vừa rồi đã làm mình lo phát sốt, không còn đủ bình tĩnh để suy nghĩ cái gì ra hồn nữa.
- Năm nay em bao nhiêu tuổi? – Giọng anh không biết từ lúc nào đã trở nên cực kỳ mờ ám.
- Hai mươi. – Tuyết Vinh vừa nghe xong đã vội nhỏm dậy – Thầy hỏi làm gì?
- Vì anh không thích em cứ mãi xưng “tôi” như thế.
- Không xưng bằng tôi, chẳng lẽ lại là…
Đang tính đanh đá tìm cách đáp trả, cô lại bất ngờ bị ánh mắt sáng như sao kia làm cho chột dạ. Dù trong phòng không có đèn, nhưng vầng trăng sáng ngoài cửa sổ vẫn đủ để soi tỏ vẻ mặt hậm hực đang nhìn Vinh chăm chú.
- Về lý mà nói, em nhỏ hơn anh những sáu tuổi. – Huy dịu dàng nâng lấy gương mặt đang tìm cách trốn tránh của cô - Xưng hô như vậy, không thấy rất “bất kính” à?
- Vậy thì… – Tuyết Vinh thẹn thùng nhìn anh - …Vậy thì…em không nói như thế nữa
.
- Tốt. – Một nụ cười thỏa mãn lập tức hiện ra trên môi Huy – Anh rất biết ơn sự chấp thuận này của em.
Sau đó còn chồm người, hôn lên trán Tuyết Vinh một cái.
Bờ môi ấm áp ở lại rất lâu, như muốn truyền tải điều gì đó.
Tuyết Vinh cũng chẳng hề phản kháng mà chỉ tự giác khép mắt lại, tận tình hưởng thụ cảm giác được yêu thương từ người đàn ông trước mặt.
- Ngủ đi. – Huy luyến tiếc thì thầm - Anh ra ngoài.
Vừa nói xong đã nhanh chóng rời đi, đến một cái ngoái đầu cũng không có. Kiểu như người vừa trải qua quá trình đấu tranh cam go để đưa ra quyết định quan trọng.
Mền gối trên giường được làm từ một loại chất liệu vừa trơn lại vừa mát. Tuyết Vinh thấy mệt mỏi nên cũng không muốn thức thêm nữa. Ngày hôm nay quả thật rất dài, rất nhiều chuyện. Cảnh Huy không vội vàng đưa cô về nhà đã khiến Tuyết Vinh vạn phần cảm kích. Cặp vợ chồng sống trong ngôi nhà ấy cũng không biết từ lúc nào đã bị cô dành cho thái độ xa cách.
Mặt gối mềm mịn còn lưu lại hương thơm dễ chịu giúp Tuyết Vinh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hương thơm này không giống mùi hương trên người Huy mà cô từng biết. Có lẽ là của một loại dầu gội hoặc xà bông nào đó. Mỗi lần trở mình là hương thơm đó lại tiếp tục bay vào mũi như một nỗi ám ảnh.
Tiếng nước chảy róc rách ở đâu đó làm cô mơ màng tỉnh lại. Nhìn ra ngoài thì thấy trời chỉ tờ mờ sáng. Tuyết Vinh lười nhác chỉ muốn nhắm mắt mà ngủ tiếp. Nhưng hương thơm đọng trên gối tối qua mỗi lúc một ngào ngạt đã làm cô thanh tỉnh.
Cánh cửa nhỏ màu đen bất ngờ vang lên tiếng một “cạch” làm Tuyết Vinh hoảng hồn như kẻ làm điều xấu vừa bị bắt tại trận. Cô bối rối chẳng biết nên trốn đi đâu liền giả vờ nhắm chặt hai mắt. Tiếng bước chân nhẹ nhàng di chuyển qua giường, thoáng dừng lại gần chỗ Tuyết Vinh trong ít giây rồi tiếp tục hướng về nơi khác. Có âm thanh gì đấy như tiếng ai đó vừa mở tủ. Vinh thấy tò mò nên hi hí mắt nhìn ra.
Trước mặt cô là một người đàn ông chỉ mặc duy nhất cái quần đùi màu đen xám. Tấm lưng trần to lớn, đầy những cơ vẫn còn đọng lại vài giọt nước. Hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp đang lục tìm thứ gì đó trong tủ. Mái tóc đen bóng lưỡng hình như vẫn còn ướt. Tuyết Vinh phải chớp mắt mấy cái trước khi quyết định tiếp tục quan sát. Cô có cảm giác như bản thân đang được…rửa mắt.
Phòng ngủ của Cảnh Huy vì sao chỉ qua một đêm đã biến thành nơi của đấu sĩ quyền anh thế này?
Người đàn ông hết từ tốn lấy ra một cái quần tây màu đen, mặc vào, lại tiếp tục thay một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt. Động tác hoàn toàn tự nhiên như chẳng hề hay biết mình đang bị người khác nhìn lén. Phải đến khi anh ta đang lúi húi cài lại những hột nút, Tuyết Vinh mới ngờ ngợ nhận ra dáng người quen thuộc.
Cô ngỡ ngàng đến mức chỉ có thể há hốc mà không nói được lời nào. Thật khó tin rằng thầy Huy “ẻo lả” mà Tuyết Vinh vẫn hay vòi vĩnh thứ này