Về phần Yên Nhi, sau khi ngất đi ở chỗ bà Lâm, đã được lão Hùng gấp rút đưa về Trung giới. Chuyến này đến trần gian, Tiểu Vương Gia đã căn dặn ông phải chăm sóc vương phi thật cẩn thận. Bản thân ông cũng nhất nhất nghe theo, không dám rời mắt khỏi Yên Nhi dù chỉ một giây một khắc. Thật chẳng hiểu vì sao cô gái này lại đột nhiên trở thành thế này. Tương lai của ông cũng vì thế mà trở nên vô cùng đen tối.
- Vương phi, người tuyệt đối không thể có chuyện gì. – Lão Hùng lẩm bẩm như cầu khẩn – Xin hãy thương cho cái thân già của tôi…
- Ông vừa…vừa nói gì…? – Yên Nhi mơ màng nhận ra sự lo lắng trên gương mặt già nua của người đàn ông – Cái thân già…như thế nào?
- Nếu biết vương phi có chuyện, tiểu vương gia sẽ rất tức giận.
- Không phải anh ta đã tức giận sẵn rồi sao…? – Cô khó nhọc ôm lấy ngực – Thần Tuyên đang rất ghét tôi nên chắc chắn…chắc chắn sẽ không làm gì…ông đâu…
- Vương phi, người không cần nói nữa. – Lão Hùng nghiêm túc ngắt lời – Giữ gìn sức khỏe vẫn tốt hơn.
Kỳ thật Yên Nhi cũng chẳng còn sức lực để nói tiếp. Thứ gì đó đang liên tục rút đi bầu không khí trong phổi. Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội về nhà, cô còn chưa ôm mẹ cho thỏa nhớ nhung, chưa kịp nhìn kỹ gương mặt ba thì đã bị thế này. Sự tiếc nuối và buồn bực khiến Nhi muốn chết quách đi, dù bản thân đã là người chết rồi.
“Ông chồng” khó tính đang đợi ở nhà càng khiến cô không muốn trở về Trung giới. Tuyết Vinh vừa nãy cũng chưa nói có chấp nhận lời thỉnh cầu của Yên Nhi hay không. Nếu chị ấy khước từ, mọi cố gắng không lộ diện trước mặt ba mẹ của cô chẳng phải đều trở thành công cốc?
Cơn gió lạnh tới tấp dội vào mặt thông báo cho Yên Nhi một sự thật: trần gian đã bị bỏ lại phía sau mãi mãi. Cô vĩnh viễn không bao giờ được đặt chân đến đó nữa, vĩnh viễn không bao giờ…
- Tiểu Vương Gia, Tiểu Vương Gia! – Lão Hùng cuống quýt gọi – Vương phi, người có chuyện.
Yên Nhi mơ màng cảm nhận thấy cơ thể mình vừa được chuyển từ vị trí thấp sang cao hơn. Hai cánh tay gầy trơ xương cũng bất ngờ bị thay đổi bằng sự to lớn và rắn chắc.
Cô chới với nắm nhẹ lấy cơ thể lạ, toàn thân cũng lập tức được hấp thụ hơi ấm dễ chịu. Người đàn ông lớn tuổi kia nếu tiếp tục mang cô chạy hì hục như vừa rồi, chỉ sợ xương cốt không chịu nổi.
Vòm ngực rộng cùng bờ vai cứng đang đỡ lấy Yên Nhi hình như rất quen. Cả cái cổ nhô xương cũng ôm vừa tay đến lạ. Nghĩ đến đây rất có thể là Thần Tuyên, trong lòng cô bỗng thấy vừa vui vừa sợ. Yên Nhi không dám tưởng tượng ra vẻ mặt của anh lúc này, càng không dám mở mắt ra nhìn người đang hối hả mang mình về phòng dù chỉ một cái.
Sau lưng bất ngờ tiếp xúc với chăn đệm êm ái không hiểu vì sao lại khiến cô giật nảy, hai tay càng ra sức ôm chặt lấy người mà Nhi vẫn cho là Thần Tuyên hơn nữa. Anh cáu giận đến nỗi muốn để cô phải ra đi trong cô độc như thế này ư? Ít nhất cũng có thể ở lại bên Nhi đến giây phút cuối cùng mà.
- Bảo bối, anh chỉ đi một lát. – Đôi môi ấm áp khẽ hôn vào tai Yên Nhi.
Giọng nói trầm lắng quen thuộc khiến lòng cô như được xoa dịu. Không biết từ lúc nào đã cảm thấy thinh thích đối với hai từ “Bảo bối” của Tuyên. Không biết từ lúc nào đã thấy thích thanh âm phát ra từ miệng anh như vậy.
- Nghe lời đi, đợi anh một lát. – Tuyên từ tốn nhưng dứt khoát gỡ tay Yên Nhi xuống – Chỉ một lát thôi.
Cô bất lực thuận theo anh nhưng gương mặt lại nhăn nhó và bứt rứt. Nhi nghĩ mình sắp chết vì tứ chi đang dần mất đi cảm giác. Không khí lọt tới phổi mỗi lúc một khó khăn. Lồng ngực lại không ngừng nhói đau như có sợi thừng thắt chặt. Nhưng người chết rồi vẫn có thể chết nữa hay sao? Nếu chết lần hai thì liệu cô có được đầu thai làm người khác dưới hạ giới?
Nếu chết đi mà phải quên hết mọi chuyện về gia đình, bỏ mặc ba mẹ Yên Nhi, không cần biết buồn khổ thì cô thà tiếp tục sống ở Trung giới. Yên Nhi ít nhất phải ghi nhớ tất cả mọi việc cho đến khi ba mẹ cô không còn trên đời nữa. Lúc đó, dù có là thiên đường hay địa ngục, bản thân cô cũng chẳng còn thấy sợ hãi.
- Em cố gắng hít sâu vào.
Một bàn tay đột ngột luồn vào gáy Yên Nhi, vực dậy. Giọng nói tuy rất ấm nhưng lại có phần yếu ớt. Cô nghe lời cố hít vào một hơi đã thấy ngực như bị búa đập vào. Cùng với cơn đau là một hương thơm thoang thoảng theo đường mũi chạy chẳng lên…não.
- Từ từ sẽ bớt đau. – Tuyên khẽ khàng khuyên bảo – Tiếp tục hít sâu vào.
Hai mắt Yên Nhi đổ lệ nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Đơn giản vì cô muốn được sống.
Thần Tuyên ở phía sau, dùng ngực mình để hứng trọn cơ thể Yên Nhi, vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Trên tay anh là một bông hoa màu đỏ tươi, đang dược kề rất gần với mũi của cô. Tình hình Nhi thật ra không mấy nguy hiểm vì đã được chuẩn bị từ trước.
Không biết bao lâu sau đó, cô mới bắt đầu lấy lại cảm giác. Cơn đau trước ngực đã không còn. Các khí quan trên người cũng trở nên thông thoáng, dễ chịu. Nhi thức giấc trong sự thoải mái cùng dễ chịu. Nhưng căn phòng trống trơn lại khiến cô có cảm giác mình vẫn còn đang chìm trong một cơn ác mộng