- Tình hình cô ấy thế nào rồi? – Cảnh Huy nhã nhặn bước đến gần khi thấy ba mẹ Yên Nhi vừa rời khỏi phòng khám.
- Họ nói có thể vì nó bị chấn động quá mạnh. Trí óc nhất thời không phân biệt được giữa thực tế và tưởng tượng – Người phụ nữ rầu rĩ trả lời – Con bé thậm chí còn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt xa lạ.
Ba của Yên Nhi ở bên cạnh liền vòng tay qua vai bà, nắm nhẹ lấy như đang dỗ dành.
- Cảm ơn thầy đã thông báo tin này cho chúng tôi biết.
- Không có gì. Đây là nghĩa vụ của cháu. Nhưng…bác sĩ không nói phải điều trị thế nào sao?
- Bác sĩ bảo cần cho nó thời gian để lấy lại bình tĩnh. Việc gì có thể nhớ được, nó sẽ từ từ nhớ ra.
- Bác sĩ muốn giữ con bé lại bệnh viện trong tối nay để theo dõi. – Bà Lâm, mẹ của Yên Nhi chợt khóc nấc – Nếu ngày mai không có gì bất thường thì mới cho chúng tôi mang nó về nhà.
- Cháu, cháu có thể ở lại đây với cô ấy được không? – Cảnh Huy lễ phép đề nghị - Dù sao tối nay cũng không phải làm gì.
Ông Minh chăm chú nhìn anh như đang đánh giá. Trước giờ, ông hình như chưa từng nghe con gái nhắc đến ông thầy nào trẻ trung thế này. Thái độ quan tâm của anh ta dành cho Yên Nhi càng không đơn giản là của một người thầy dành cho sinh viên trong lớp. Nhưng nghĩ lại, nếu không nhờ có Cảnh Huy, con gái ông giờ này chưa biết chừng sẽ còn thê thảm hơn lúc này.
- Tùy thầy vậy.
Tối hôm đó, Tuyết Vinh được người ta tiêm ột liều thuốc an thần nên ngủ rất ngon. Sáng dậy, người đầu tiên cô tìm kiếm lại chính là anh chàng có mùi hương quen thuộc.
- Cậu ta vừa đi mua đồ ăn sáng – Bà Lâm mang ánh mắt đầy yêu thương ngồi xuống bên giường – Tối qua con ngủ có ngon không?
- Rất ngon – Cô khẽ mỉm cười, nhưng là nụ cười xã giao giữa hai người có chút quen biết.
Điều này thật chẳng khác gì xô nước lạnh đang xối vào lòng người mẹ.
Đêm qua, nhìn thấy hai người họ hết gọi mình là “con” đến hai tiếng “Yên Nhi” quen thuộc, Tuyết Vinh lập tức hiểu ra đây chính là ba và mẹ của cô gái đã cùng cô đánh tráo thân phận. Muốn yên ổn tìm cách về nhà, cô nên tỏ vẻ nghe lời và thích nghi càng sớm càng tốt. Bằng không sẽ bị người ta cầm tù và đối đãi như kẻ bị rối loạn.
Về phần Cảnh Huy, dù anh ta là người đã lừa đưa Tuyết Vinh vào bệnh viện, nhưng bản thân cô vẫn không thấy giận. Vì Tuyết Vinh biết hành động này cũng xuất phát từ sự quan tâm đối với Yên Nhi.
Lúc vừa thấy anh đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo một bịch xốp màu xanh, cô đã vội cất tiếng:
- Anh Huy, hôm nay có thể đưa tôi đến con hẻm tối hôm qua được không?
Qua giờ, thoáng nghe được ba mẹ Yên Nhi gọi chàng trai này là thầy Huy nên Tuyết Vinh liền bắt chước. Cô trước giờ làm việc gì cũng tự quyết định. Không có ai quan tâm và cũng không có ai dám quản.
- Con phải gọi là thầy! – Bà Lâm nhắc khẽ - Không thể gọi tên người ta như thế.
- Không sao đâu bác. – Cảnh Huy liền xua tay – Dù sao đây cũng không phải là trường học.
Đây là lần đầu Yên Nhi chịu mở miệng gọi tên anh. Cảnh Huy thấy vui thích còn không kịp.
- Con còn muốn đến cái nơi quái quỷ ấy để làm gì? – Mẹ Yên Nhi vừa nghĩ tới đã thấy rùng mình - Ở nhà nghỉ ngơi ít ngày vẫn tốt hơn.
- Con muốn tìm chút manh mối.
- Manh mối? - Kiểu ăn nói đầy tính hình sự của Tuyết Vinh càng khiến lòng bà thêm nặng trĩu.
Thật không ngờ Yên Nhi lại bị nhiễm truyện nghiêm trọng như vậy. Sớm biết thế này, bà đã ngăn chặn triệt để cái sở thích đọc truyện online của nó.
- Đợi tình hình của em tốt hơn, anh nhất định sẽ đưa đi. – Cảnh Huy gật đầu hứa hẹn – Chỉ cần em đồng ý sẽ nghỉ ngơi và ăn uống theo lời của bác sĩ.
- Tôi bây giờ chẳng có cái gì là không tốt cả.
Trời ạ, họ không nghĩ một người bị chấn động sẽ không thể ăn nói linh hoạt như cô bây giờ sao?
Nhưng bà Lâm hình như lại không nghĩ như vậy. Tuyết Vinh càng tỏ ra thoải mái, trong lòng bà càng thêm tin con gái đang bị bệnh rất nặng. Ông Minh