Ai đó vừa bước đến cạnh tôi. Dáng người cao to muốn che hết ánh sáng từ xa chiếu lại. Anh lẳng lặng đứng một bên nhưng chẳng buồn mở miệng. Ánh mắt bao dung như muốn ôm trọn lấy nỗi buồn trong lòng tôi.
Chẳng lẽ mọi tâm tư của mình thật sự đều bị Tuyên nhìn thấy?
Tôi khó tin đáp lại cái nhìn của anh bằng vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng đổi lại, người đàn ông ấy chỉ chậm rãi đan năm ngón tay của mình vào tay tôi. Lòng bàn tay ấm áp mang theo một chút lực. Tuy không mạnh nhưng vẫn để lại cảm giác, đủ để nhắc nhở về sự tồn tại của anh.
- Chị. – Yên Vũ tươi cười rời khỏi Young Min để nhào đến ôm lấy tôi.
Trông mặt con bé có vẻ gì đó hơi nghẹn ngào nhưng vẫn ngập tràn hạnh phúc. Không ai đang có mặt tỏ ra ngạc nhiên hay thắc mắc mà chỉ im lặng hướng tầm mắt về phía hai chị em tôi. Qua bờ vai Yên Vũ, tôi thoáng nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Young Min. Môi anh dù vẫn đang nở nụ cười nhưng con ngươi thì co lại. Đầu lông mày càng lúc càng nhích gần cho thấy trí não đang tập trung suy nghĩ về vấn đề gì đó.
Hôm nay là ngày vui của con bé, anh làm ơn, làm ơn vì nó mà gìn giữ giây phút này được không?
- Cảm ơn chị đã tới. – Yên Vũ cố kéo tôi sát vào người – Chị là người thân duy nhất của em ở đây.
Thứ gì đó vừa rơi xuống vai tôi, thấm qua lớp vải mỏng và chạm vào da thịt. Nước mắt của con bé nóng hổi làm cõi lòng người chị như tôi cũng dâng trào sự ấm áp.
- Anh Tuyên – Nó rụt rè ngước mắt nhìn người đàn ông đứng cạnh tôi - Em xin lỗi.
Tuy không nghe tiếng anh trả lời nhưng tôi biết Tuyên sẽ không làm khó con bé. Những giây phút ngọt ngào đêm qua dường như đã làm cơn giận của anh tám chín phần nguôi bớt. Hơn nữa, bản thân Tuyên cũng không phải là một người nhỏ nhen đến vậy.
Giọng nói oang oang của ai đó đột ngột vang lên khiến chị em tôi giật mình buông nhau ra. Anh Cả đang bước ra giữa đám đông và “xổ” ra thứ ngôn ngữ mà đến nửa từ tôi cũng không hiểu. Chỉ thấy mọi người nhất loạt reo hò còn anh và Young Min thì đeo vẻ mặt hoàn toàn phản đối.
- Chuyện gì vậy? – Yên Vũ tròn mắt nhìn tôi.
Không thể cho nó câu trả lời, tôi đành gửi đến anh ánh mắt cầu cứu. Tuyên không muốn làm tốn nhiều thời gian nên lập tức giải thích:
- Anh Cả nói vì anh và anh Chín là những người vừa cưới vợ chưa lâu, mà bà xã bọn anh lại giống nhau như đúc nên ảnh muốn có một… trò chơi nho nhỏ.
Anh vừa nói xong liền tiện tay kéo tôi sát lại gần, ánh mắt không vui trực tiếp quan sát các cô gái mặc váy áo đủ màu đang từ các hướng bước vào khu vực ở chính giữa.
- Trò chơi gì? – Tôi lo lắng hỏi lại.
- Trò mò kim đáy bể. – Tuyên trào phúng – Cũng may, thứ anh mò không phải cây kim mà là một…con cá nhà tán.
- Yên Vũ. – Young Min ở bên kia lớn tiếng gọi – Qua đây anh bảo.
- Chị, em qua bên đó. – Con bé không kịp nói gì đã hối hả chạy đi, trông mặt có vẻ căng thẳng.
Tôi nghe thấy từ miệng anh phát ra một chuỗi âm thanh lạ, vừa giống một lời thỉnh cầu lại vừa như một câu ra lệnh. Young Min cũng lập tức đáp lại với vẻ đầy đắc thắng. Anh Cả dừng tầm mắt tại vị trí của mỗi người trong vài giây rồi chậm rãi gật đầu. Giây phút đó, tôi thật sự rất giận mình đến nay vẫn chưa học được tí nào thứ ngôn ngữ ở Trung giới. Báo hại bản thân cứ như một con ngốc, ngơ ngơ ngác ngác trước mọi thông tin vừa nghe được.
- Yên Nhi. – Tuyên nhẹ nhàng xoay người tôi – Khi nhìn thấy anh, em hãy cố gắng nhớ lại cảm giác đêm qua – Đầu ngón tay của anh mơn dọc theo cánh môi tôi - …Nhớ lại anh đã âu yếm và vuốt ve cơ thể em thế nào…
- Để làm gì? – Tôi đỏ mặt cúi đầu.
Từ ngữ đen tối như thế, anh muốn khiến người ta luống cuống trước mặt mọi người sao?
- Bởi vì ngay khi tìm được em…Anh sẽ chẳng ngại làm lại việc đó một lần nữa…
- Hả?
Tôi còn chưa kịp phản đối lời nói không rõ là đùa hay thật của anh thì đã bị chị Wendy lôi về phía trước.
- Tuyết Vinh, đến lượt chúng ta rồi.
Khoảng hai mươi mấy cô gái trẻ trung, xinh đẹp đang túm tụm giữa sân, trong đó có cả tôi và Yên Vũ. Trông mặt ai cũng háo hức trừ…chị em chúng tôi. Những người anh của Tuyên đang tìm cách cột một mảnh vải đen quanh mắt anh, miệng bật cười rất…nham nhở.
- Chồng em bỏ dễ chọn khó, không biết vì lý do gì. – Chị Wendy khó hiểu nhìn tôi – Cậu ấy có nói với em không?
- Chị đang nói chuyện gì?
Nếu là liên quan tới mấy câu đối thoại khi nãy thì tôi thật sự bó tay. Trong đầu chỉ còn mỗi hai chữ “âu yếm” và “vuốt ve” bị anh cố ý ghim vào tâm trí lúc