Khi Young Min vẫn còn cách khoảng mười bước thì mùi nước hoa của anh đã nhanh chân theo làn gió lan tràn khắp không khí. Thần trí tôi như bị xé làm đôi. Một nửa đặt trên vẻ mặt phân vân của Tuyên, nửa dành để canh chừng người đàn ông này.
Tràng pháo tay vang dội bất ngờ vang lên khi anh quyết định bỏ qua “chướng ngại” là Thừa Giai để tiếp tục tiến về phía trước.
- Xuất sắc – Chị Wendy ở bên tấm tắc khen ngợi – Con bé có mà chết vì tiếc.
Tôi kín đáo buông ra một tiếng thở phào. Nụ cười hả hê khó khăn lắm mới được nén lại.
- Không thể nào –Yên Vũ tiếp tục làm không khí thêm căng thẳng bởi tiếng rên rỉ – Sao lại là cô ta?
Ánh mắt của nó không hề quan tâm đến những việc xảy ra ở chỗ Tuyên mà đang dán chặt vào Young Min. Chồng của con bé, tức em rể tôi, đang đứng đối diện với Nguyệt Hoa với vẻ mặt chần chừ rất khó hiểu.
Tại sao Tuyên có thể bước qua những người con gái khác một cách nhanh chóng trong khi Thừa Giai lại khiến anh bị phân vân, khó xử? Tại sao Young Min đang mang vẻ mặt đắc thắng lại tỏ ra ngơ ngác, chần chừ khi đứng trước Nguyệt Hoa? Chẳng lẽ thứ nước quỷ quái màu xanh ngọc kia đã thật sự khiến họ bị mất đi khả năng phán đoán? Nếu có thể biết hai người đàn ông này đang bị chi phối bởi điều gì thì bây giờ chị em tôi cũng không phải hoài nghi này nọ trước phản ứng kỳ lạ của họ.
Tràng pháo tay thứ hai tiếp tục vang lên khi Young Min nối tiếp em trai vượt qua được thử thách gây cấn. Yên Vũ lúc này mới khẽ thở phào một tiếng. Mồ hôi cứ thế từ trên trán nó túa ra, trông cực kỳ căng thẳng. Hai người đàn ông cùng lúc tiến lại khiến bộ não tôi liên tục phát ra tiếng còi báo động như chuông báo cháy.
Với tốc độ này, Young Min rất có thể sẽ là người đến trước.
“Trời đất phù hộ…Tổ tiên mười đời xin giúp đỡ….” Tôi mím môi, thầm vái lạy.
Càng gần anh ta, ký ức về nụ hôn đáng sợ đêm qua càng trở nên rõ rệt. Ký ức ấy càng rõ rệt thì sự tủi nhục và đau đớn lại càng bùng lên mãnh liệt.
Khi hung thần đã đứng ngay trước mặt, toàn bộ hệ thống hô hấp của tôi đều ngưng hoạt động. Qua lớp vải đen, cái nhìn của anh vẫn đủ sức khiến cho lông tơ phía sau ót tôi nhất loạt dựng đứng. Gương mặt Yên Vũ lúc này lại vô cùng phức tạp. Cặp mắt mới còn tươi vui lúc nãy, giờ đã ngấn lệ. Cơ thể mảnh mai trong bộ áo cưới khẽ run nhẹ như bị nhiễm lạnh.
Chồng của nó đang đứng rất gần, gần đến nỗi không cần động chân cũng có thể giơ tay chạm lấy. Nhưng khoảng cách anh tạo ra lại trùng trùng điệp điệp.
Dẫu rằng đây chỉ là một trò chơi, nhưng có cô dâu mới nào muốn chồng mình nhận lầm người khác? Chuyện này rồi sẽ đi đến loại tình huống nào?Tại sao chỉ một việc đơn giản là tham dự hôn lễ của em gái mình cũng trở nên khó khăn với tôi như vậy?
- Tay chạm vào người sẽ xem như đã quyết định. – Anh Cả đứng ở ngoài, lớn tiếng nhắc nhở - Suy nghĩ kỹ nha!
Giây phút nhận ra người đàn ông kia đã quyết định dừng lại và đang chậm rãi giơ tay lên, cảnh vật trước mắt tôi như bị bao phủ bởi mây đen mù mịt.
Hai mắt Yên Vũ tuy chỉ mới rớm lệ nhưng tiếng nức nở của nó đã như ma quỷ, liên tục lẩn quẩn trong trí não. Tôi nhớ rất rõ lời dặn của Tuyên, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể xua đi mảng ký ức đáng sợ. Không thể để mọi việc kết thúc như vậy. Tôi không muốn em mình phải mang tâm trạng lo lắng và buồn bã này trong suốt ngày trọng đại của cuộc đời. Tôi không muốn để Young Min chạm vào người mình thêm một lần nào nữa. Tôi chỉ muốn anh, người chồng lúc nào cũng dùng quyền hành lấn nước người khác, mau mau đến đây; muốn bàn tay anh nhanh chóng vòng quanh eo mình; muốn cảm nhận hơi thở quen thuộc nhẹ nhàng mơn man trên cơ thể…
- Yên Vũ. – Bàn tay Young Min vừa sắp chạm vào mặt tôi thì bất ngờ dừng lại, hàng lông mày nhăn nhíu như đang gánh chịu một nỗi đau nào đó.
Con bé thật sự đã bật khóc. Cặp mắt đỏ hoe tuyệt vọng nhìn chăm chăm vào từng cử động của chồng. Hàm răng nó cắn chặt lấy bờ môi run run để không bật ra tiếng nấc. Cảnh tượng khiến toàn thân tôi lạnh cóng như bị dìm vào đầm băng. Tứ chi bất động khi trái tim cũng vì những giọt nước mắt của Yên Vũ mà tê dại.
Lúc Young Min đột ngột xoay người ôm lấy con bé cũng là khi cả người tôi được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của Tuyên. Hai giọt nước mặn chát đang chực chờ nơi khóe mắt cũng vì chuyển động mạnh mà bật ra, rơi nhanh xuống mặt đất.
- Đừng khóc…– Anh chỉ lo ôm chầm lấy tôi mà quên cả việc tháo bỏ mảnh vải đang làm cản trở tầm mắt – …đừng khóc nữa, được không em…
Những tiếng reo hò và huýt sáo rầm rộ vang lên, mặc cho tâm trạng của những người trong cuộc đang hết sức phức tạp. Tôi khẽ lắc đầu, chỉ muốn tìm cách vùi mặt mình vào ngực anh, tìm vị trí ấm áp và ngọt ngào nhất. Thì ra bản thân từ lâu đã tự cho phép mình dựa dẫm vào Tuyên, từ lâu đã quá xem nhẹ việc được anh che chở và bảo vệ. Không có Tuyên, tôi chẳng những trở nên yếu đuối mà còn hoàn toàn mất phương hướng.
Đây có phải là kết cục cuối cùng và tốt đẹp nhất cho tất cả mọi chuyện? Young Min đã chọn Yên Vũ, ngay cả khi chúng tôi đang đứng cạnh nhau. Điều này có đủ chứng minh rằng đứa em gái tội nghiệp