Lúc nghe bác sĩ nói cơ thể em bị suy nhược, tâm can tôi thật sự chấn động. Kể từ lúc đặt chân đến nơi này, thời gian em nằm trong bệnh viện hình như còn nhiều hơn ở nhà. Số ngày em phải chịu tang còn nhiều hơn được tự do, sung sướng. Tôi càng lúc càng tin, việc đến hạ giới chuyến này của em chính là một kiếp nạn.
- Không muốn nhìn thấy anh nữa sao? – Nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc em, trong lòng tôi như có tảng đá đè nặng.
Tỉnh dậy lâu như vậy mà Tuyết Vinh vẫn nằm im thin thít. Hai mắt khép hờ như trốn tránh.
- Anh biết chuyện vừa rồi không phải em cố ý. – Tôi cúi thấp người, khẽ hôn lên trán em – Anh biết em chỉ nhất thời mất bình tĩnh.
Không khí vẫn tiếp tục chìm trong tĩnh lặng.
- Anh cũng biết những ngày qua em đã rất vất vả. – Tôi cẩn thận nâng bàn tay cô bé đặt sát môi mình – Anh biết cô Lâm đối với em là một người đặc biệt thân thiết.
Căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng máy điều hòa đang chạy.
- Anh biết em đã bắt đầu cảm nhận được mối quan hệ mẹ con với bà ấy, biết em lúc này thật sự rất đau khổ - Tê tái cầm tay em áp vào má mình, tôi tha thiết khẩn nài – Nhưng xin em, đừng tự hành hạ mình như thế nữa được không? Anh đau lòng đến sắp phát điên rồi.
Một giọt nước mắt lấp lánh lặng lẽ bò xuống gò má Tuyết Vinh trong im lặng. Tôi xoay xở nằm xuống giường rồi vòng tay ôm lấy cô bé, cảm nhận cơ thể em vừa khẽ run một cái.
- Có người đến. – Tuyết Vinh đột ngột lùi ra xa.
Tôi ngơ ngác nhìn về phía cửa thì nhận ra quả thật có một người phụ nữ lạ đang đứng ở đó.
- Cậu là...? – Bà ta sững sờ tháo bỏ cặp kính mát.
- ...
- Cô là ai? – Em nhanh chóng ngồi dậy rồi thẳng thắng dùng cặp mắt đầy nghi vấn để đón chào vị khách lạ.
Người phụ nữ có mái tóc nhuộm nâu rất thời thượng. Trên người khoác một chiếc áo bằng lông thú. Chân đi guốc cao. Tay kéo theo chiếc va li nhỏ màu xám.
- Con là Yên Nhi? – Giọng bà ta run run như xúc động – Có phải con là Yên Nhi không?
- Phải... – Tuyết Vinh thận trọng gật đầu – Còn...?
- Yên Nhi!!!!!! – Người phụ nữ lập tức buông lơi chiếc va li để chạy đến ôm chầm lấy em – Yên Nhi, cô tìm con mãi. Cô tìm con mãi có biết không?
-...?
Cô Cát Nhã là bạn thân lúc trẻ của mẹ Tuyết Vinh. Hai năm sau khi cô Lâm cùng chú Minh tổ chức lễ cưới, cô Nhã quyết định cùng chồng sang định cư ở Úc. Từ đó đến nay vẫn chưa về Việt Nam lần nào, chỉ thỉnh thoảng cùng mẹ em trao đổi thư tín. Nếu không phải Dì Hai hôm qua gọi điện báo tin thì đã chẳng kịp về dự tang lễ.
- Cô rất giận dì con... Đáng lẽ nên báo tin này ngay khi Yên Vũ vừa mất. Tại sao phải đợi đến tận bây giờ mới...???... Còn tưởng có thể về an ủi Lâm một chút…
- Cô có biết lúc chú Minh còn trẻ đã gây thù chuốc oán với người nào hay không? – Tôi nhẹ giọng mở lời.
Người phụ nữ này xuất hiện giống như một kỳ tích. Bà ta là hy vọng, là chiếc chìa khóa cuối cùng có thể mở ra cánh cửa bí mật.
- Cậu nghĩ có người đang muốn trả thù anh ấy sao?
- Nhiều khả năng là vậy.
- Cô có biết người nào tên là Tống Văn Chu không? – Ánh mắt lạnh lùng của em bỗng phát ra đầy hận ý – Có phải ba con và ông ấy rất căm ghét nhau?
- Hai người ấy vẫn còn liên lạc? – Người phụ nữ vừa nghe xong đã lập tức hỏi lại – Chu và con đã gặp nhau?
- Thái độ này của cô nghĩa là sao? – Tuyết Vinh như bị dội gáo nước lạnh vì cách xưng hô quá thân mật.
- Yên Nhi, chẳng lẽ ba và mẹ chưa bao giờ nói cho con biết?
- Biết cái gì?
Nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của em, tôi nhịn không được liền đi đến gần, cẩn thận nắm lấy tay cô bé.
- Trăm che nghìn giấu, cuối cùng lại đi đến nước này. - Cô Nhã trầm tư một lúc lâu rồi bất chợt thở dài - Huệ Lâm, bạn có biết mình đã khiến con gái nghi oan cho ba nó rồi không?
- Bbbb...aaa...? – Tuyết Vinh kinh hãi bấu lấy tay tôi – Cô vừa nói...?!?!?!?
- Yên Nhi, có lẽ ba mẹ con muốn che giấu mãi mãi sự thật này....Nhưng cô lại không thể đứng nhìn con nghi ngờ ba mình là hung thủ.
- Cô nói bác Chu là ba Yên Nhi? – Đến lượt tôi cũng không thể tin vào tai mình – Sao có thể như vậy?
- Mặc dù chuyện