Mau bỏ tôi xuống.
- Em không có tư cách ra lệnh. – Young Min hung dữ quét mắt qua mặt tôi rồi kiên quyết nhìn thẳng về phía trước.
- Yên Vũ sẽ nhìn thấy. – Tôi hốt hoảng khi nhận ra người đàn ông này đang có ý định mang mình ra khỏi phòng.
- Chẳng phải vừa rồi còn muốn đến hồ Long Tĩnh?
- Anh đồng ý đưa tôi đến đó?
- Với một điều kiện…
Đàn ông ở Trung giới hình như đều thích ra điều kiện với phụ nữ.
- Nói đi. – Tôi thở dài.
- Từ đây đến lúc quay về phòng, bất kể chân của em đã lành hay chưa, cũng không được thay đổi tư thế này.
Nhìn kỹ lại bộ dạng mình đang quàng tay quanh cổ Young Min, cả người lại đang bị anh nhấc lên khỏi mặt đất, gương mặt tôi lập tức trở nên nóng đỏ.
- Sao? Đổi ý?
- Không. Không có.
Nếu muốn nhanh chóng gặp được Tuyên, việc trước tiên tôi phải làm là sớm chữa lành vết thương này. Muốn chữa lành vết thương này lại chẳng còn cách nào khác là thỏa hiệp với người đàn ông bên cạnh.
- Thêm một điều kiện nữa. – Young Min đang định bước đi thì tiếp tục dừng lại.
- Anh lật lọng.
- Tôi có quyền. – Lý lẽ còn ngang ngược hơn cả Thần Tuyên.
- Muốn gì thì nói thẳng đi. – Tôi hậm hực nhìn anh.
Nếu để Yên Vũ nhìn thấy cảnh này, con bé sẽ còn vì chồng và chị mình mà đau đớn thêm chừng nào nữa?
- Em không được tiếp tục xưng tôi. – Ánh mắt như hai ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt gương mặt tôi.
Tại sao anh có thể mở miệng nói ra những lời này mà không có một chút ngần ngại? Xét về lý mà nói, Young Min là anh của Thần Tuyên, với thân phận em dâu mà xưng em gọi anh với anh cũng không phải điều gì quá đáng. Nhưng tại sao trong tôi vẫn thấy có chút gì đó không phù hợp.
- Xem ra, tốt nhất vẫn nên để em nghỉ ngơi trên giường.
- Không cần, em đồng ý. – Tôi hấp tấp lên tiếng.
Tâm trạng Young Min cứ thay đổi xoành xoạch như vậy, nếu không biết nắm bắt cơ hội sẽ phải ôm lấy hối hận. Bất mãn nhìn chăm chăm vào mặt anh, tôi thấy khóe miệng người đàn ông hình như vừa nhếch lên với vẻ đầy tự mãn.
Khu vườn nhỏ với những ngọn đèn sáng lung linh trên giàn thiên lý từng chút hiện ra sau cái đẩy cửa. Tiếng nước chảy róc rách rõ ràng vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Tôi buồn bã nhìn về phía chiếc xích đu đang nằm lạnh lẽo, lòng xôn xao nhớ lúc cùng Tuyên trải qua những giây phút nồng nàn. Nhớ ánh mắt ôn hòa xen lẫn ngại ngùng của anh khi thổ lộ sự thay đổi từ bản thân.
- Hồ Long Tĩnh ở đâu? – Young Min dường như đã bắt được sự trầm tư của tôi nên chậm rãi mở miệng.
- Trong phòng ngủ.
Nếu không phải muốn nhanh chóng chữa lành vết thương, tôi thật sự không muốn Young Min biết đến nơi này vì không gian đó là của tôi và Tuyên chứ không phải bất kỳ ai khác.
- Chịu đau một chút. – Young Min khẽ liếc nhìn tôi trước khi quyết định dùng tay tháo bỏ dải băng đang quấn nơi cổ chân – Sẽ không dễ chịu đâu.
Tôi gật đầu với anh rồi mím môi chuẩn bị. Dù sao đau đớn này cũng không phải là vĩnh viễn nên chẳng có việc gì phải sợ. Cách suy nghĩ này xem chừng rất có lợi trong việc đánh lừa cảm giác của chính mình. Ít nhất sẽ không còn cảm thấy...
- A!
Tiếng rên rỉ vì đau đớn của tôi chẳng những không khiến Young Min động lòng mà trái lại, trên mặt anh còn xuất hiện một nụ cười…ác độc. Cẩn thận đem toàn bộ phần chân bị thương của tôi nhún vào nước, người đàn ông này cũng không chút ngại ngùng mà nhảy xuống. Nước trong hồ không cao nên chỉ ngập qua thắt lưng anh.
Thất thần nhìn người trước mặt đang nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân mình, trong đầu tôi bất ngờ dậy lên câu hỏi lớn.
- Mẹ của Thần Tuyên vì sao mà chết?
- Bị tra tấn, hành hạ quá mức. – Young Min bình thản chép miệng.
- Ông ta tra tấn bà? – Quá kinh ngạc vì câu trả lời, cổ chân tôi bất giác muốn rụt lại – Anh nói ông ấy tra tấn bà tới chết?
- Ngồi yên. – Người đàn ông mất kiên nhẫn kéo chân tôi xuống nước lần nữa – Em không cần hốt hoảng như vậy.
- Nhưng tại sao? Bà ấy đã phạm phải tội gì?
Trừng mắt nhìn tôi với vẻ không vừa lòng, Young Min vẫn tiếp tục dùng tay xoa quanh chỗ vết thương đang bắt đầu liền lại.
- Tội ngoại tình.
- Ngoại tình? – Tôi thảng thốt - Với ai?
- Với chú anh.
Một tảng đá nặng lập tức theo câu nói thả xuống đáy lòng tôi. Vợ và em trai có tình cảm bất chính? Lão Trung Vương vì bị cắm sừng mà nhẫn tâm đem người phụ nữ mình yêu thương nhốt vào địa ngục cho đến chết?
- Bà ấy là nguyên nhân phát sinh luật lệ: phụ nữ có chồng không được phép nuôi tóc dài