Tôi gấp rút phóng lên cầu thang, sau đó rẽ vào hàng lang phía bên phải. Cửa phòng chẳng những không đóng mà còn rộng mở như chờ đợi. Một đám người tụ tập lố nhố, cố chen vai nhau để theo dõi sự việc.
- Còn không mau bắt lấy nó!!!! – Tiếng rống giận do ba phát ra khiến trần nhà rung chuyển.
- Không được bước đến gần! – Young Min tiếp lời bằng giọng gầm lớn – Tuyết Vinh, em nghe anh. Tuyệt đối đừng manh động.
- Các người điếc hết rồi sao? Mau qua bắt con bé hạ dao xuống.
- Tránh ra. – Tôi điên cuồng xô đẩy bọn người đang đứng chen chân ở cửa – Tránh ra !!!!!!
- Mọi người mau nhường đường. – Anh Cả đang hụt hơi ở phía sau cũng liên tục gào hét – Đừng làm chậm trễ việc cứu người.
Bổ nhào vào phòng trước cặp mắt ngơ ngác của mọi người, tôi hoàn toàn không dám tin vào những điều mình đang được chứng kiến. Hơn mười người đàn ông xếp thành hàng trong trạng thái hung hăng nhưng cũng đầy bất lực. Trước mặt họ là ba và anh Chín với gương mặt hừng hực phẫn nộ. Cả hai người đều đang hướng tầm mắt về phía cô gái nhỏ đang bị dồn vào tường.
Với tính cách của Yên Nhi, một khi quá hoảng hốt sẽ có thể tự mình gây ra thương tích.
- Là ai mở cửa cho nó? – Vừa quay lưng lại đã nhìn thấy tôi khiến lửa giận trong mắt ba càng bốc lên ngùn ngụt.
- Nếu không phải bây giờ thì còn đợi đến khi nào? – Anh Cả lúc bấy giờ mới có thể đuổi kịp, miệng liên tục thở dốc – Năm người rồi...Đã năm người rồi đó...Con không tin còn phép thuật nào có thể che mắt con bé....Ba thật sự muốn nhìn nó bỏ mạng ở đây sao?
- Tuyên, mau qua đó khuyên cô ấy. – Young Min bất chấp tất cả, lôi cổ tôi về phía trước – Tuyết Vinh đã chảy nhiều máu lắm rồi.
Ý thức dường như đã không còn tồn tại trên gương mặt đẫm lệ của em. Chỉ có máu và máu liên tục chảy xuống từ lưỡi dao đang cứa vào cổ. Đầu em liên tục quay ngoắt nhưng hình như lại chẳng để được bất cứ thứ gì vào mắt. Cảnh tượng khiến toàn thân tôi đông cứng. Trái tim như có ngàn mũi tên nhọn xuyên vào.
- Tuyết Vinh, mọi người đưa Thần Tuyên đến rồi đây. – Anh Chín dè dặt đẩy lưng tôi từ phía sau – Em bình tĩnh nhìn cho thật kỹ... xem người này có phải là chồng mình hay không...
Ánh mắt vô thần thoáng lướt qua mặt tôi rồi lập tức lùi lại. Bàn tay không cầm dao cũng theo phản xạ mà vung vẩy.
- Không được qua đây...Không được qua đây... Các người là một lũ nói dối...
Bảo bối yêu dấu, họ đã làm gì em thế này? Tại sao đến anh cũng không nhận ra được?
- Anh chưa từng gạt em. – Tôi cố hít lấy không khí để tự điều hòa hơi thở – Nửa chữ cũng chưa từng.
- Đừng bước đến gần! – Em cuống cuồng cứa mạnh dao vào cổ - Nếu không tôi sẽ...
- Tuyên. – Young Min hốt hoảng vươn tay muốn kéo tôi lại – Đừng khiêu khích cô ấy. Anh thấy Tuyết Vinh đã không còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa.
“Cô ấy nhất định có thể nhận ra em.Cô ấy nhất định biết em sẽ không bao giờ tổn hại cổ.” Tôi phẫn nộ hất tay anh ra, sâu tận đáy lòng đang điên cuồng gào thét. “Còn không phải vì các người mới khiến Yên Nhi trở thành thế này sao?”
- Bọn trẻ ở nhà...mấy ngày không được gặp em, chắc đã khóc sưng cả mắt. – Tôi lại thận trọng bước lên, cố dùng hết khả năng để nài nỉ - Vườn cây không có em dọn dẹp, hẳn cũng bị lá khô làm cho xấu xí rồi.
-...
- Hồ Long Tĩnh lâu ngày không đến, chẳng biết đã mọc thêm hoa nhiều hay ít. - Ánh mắt mông lung từ phía đối diện như lời thúc giục, giục tôi nhanh chóng bước tới - Em nghĩ con rồng lười biếng ấy khi nào mới thức dậy? Mọi người vẫn rỉ tai nhau một giai thoại về nó mà anh chưa có dịp nói…
-...
- Bảo bối, nghe lời anh... Bỏ con dao đó xuống, được không?
Đôi mắt đỏ hoe liên tục chăm chú nhìn tôi với đầy vẻ hoang mang, sợ sệt. Cái nhìn như thể không biết nên tin bao nhiêu phần trong những lời nghe được. Cái nhìn như thể, vừa muốn chạy đến gần lại vừa lo sợ phía sau còn có điều gì lừa gạt.
- Đừng để nó tiếp tục