- Tôi muốn đi gặp ba tôi.
Lục Thừa Phong không để ý đến những lời thừa thải kia, lái xe say rượu là người nào thì hắn nhất định chết chắc rồi.
- Được, mời đi theo tôi.
Nói xong, người kia liền dẫn đường.
****
Tuyết Nhi không biết tại sao cô lại tới đây, cũng không biết bác sĩ và cảnh sát rốt cuộc đã nói gì, đầu óc cô ong ong cứ như một cái xác không hồn vậy. Lúc cô đi vào nơi lạnh như băng này, nhìn thi thể được che bằng miếng vải trắng kia, Tuyết Nhi đi lại gần, cố gắng làm cho mình thật bình tĩnh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Không phải là ba mẹ đâu, sẽ không phải, tuyệt đối không phải đâu! Hôm nay là sinh nhật mình, mình muốn cầu nguyện hết thảy những điều này đều là mộng, đều là mộng, cầu nguyện đó, cầu nguyện đó, người đáp ứng con đi, người đáp ứng con đi mà.
Tay Tuyết Nhi từ từ vén miếng vải trắng lên, khi thấy gương mặt tái nhợt của ba mẹ xuất hiện trước mặt cô, trong phút chốc cô biết nguyện vọng ngày sinh nhật đều là giả, cái gì là y thuật cao minh cũng đều là giả, cái gì mà chết rồi sống lại cũng đều là giả,
- Ba, mẹ, hai người tại sao lại ngủ ở chỗ này chứ? Đừng đùa nữa, đứng dậy nhanh lên đi, cứ như vậy sẽ mắc bệnh đó, nhanh lên đi, hai người không mau đứng lên thì Tuyết Nhi sẽ giận hai người đó.
Tuyết Nhi vừa cười vừa nói, nhưng mà ba mẹ cô vẫn không nhúc nhích, khoảnh khắc kia Tuyết Nhi nghe được tiếng lòng cô tan nát.
- Hai người tỉnh lại đi, đừng làm con sợ mà! Ngoại trừ hai người thì cái gì con cũng không có, ba mẹ, cầu xin hai người đấy! Con không muốn bánh sinh nhật nữa, con không cần nữa, con chỉ muốn hai người thôi, con chỉ muốn hai người thôi.
Nói xong, Tuyết Nhi lại lôi tay của bác sĩ, lớn tiếng cầu xin, nói:
- Cầu xin ông, mau cứu ba mẹ cháu đi, ngoài ba mẹ ra thì cháu không còn cái gì nữa hết! Các người mau cứu ba mẹ cháu đi có được hay không? Cháu có tiền, cháu có tiền mà.
Nói xong, cô lấy từ trong quần áo ra mấy tờ một trăm đồng, nhưng mà lúc tờ giấy bạc màu đỏ rơi xuống đất thì Tuyết Nhi giống như trút hết cả sức lực, cô đau đớn ngồi xuống đất khóc òa lên, bác sĩ và cánh sát không khỏi không đau lòng.
Tuyết Nhi cho rằng đây là một cơn ác mộng, loại chuyện xảy ra như vậy quả thực có thể lấy mạng của mình