3 tiếng sau, Tuyết Nhi rúc vào trong lòng La Hải. Cô thật hy vọng thời gian có thể ngưng lại, có thể vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này. La Hải ơi La Hải, nếu như 3 ngày sau anh biết được sự lựa chọn của em, anh có thể tiếp tục vui vẻ sống tiếp được hay không? Có thể tha thứ cho hết thảy mọi quyết định của em được hay không? La Hải, xin lỗi anh, lần đầu tiên cũng không phải dành cho anh, sau khi đính hôn lại rời khỏi anh, cả đời này đã định trước là có lỗi với anh, nếu như có thể, em sẽ trả, nhất định sẽ trả.
- Tuyết Nhi, anh luôn cảm thấy em có tâm sự gì đó?
La Hải sờ đầu Tuyết Nhi, nhẹ giọng hỏi.
- Không có, chỉ là rất lâu rồi không có đi du lịch cùng với anh, cho nên rất muốn đi, hơn nữa chẳng phải chúng ta vừa mới đính hôn hay sao? Vì vậy em rất muốn đi chơi một chút, La Hải, anh đừng hỏi cái gì nữa hết, cái gì cũng đừng hoài nghi nữa nha, chỉ cần vui chơi thật vui vẻ với em là đủ rồi. La Hải, em không quan tâm đến thiên trường địa cửu gì cả, chỉ cần quan tâm đến những thứ mình đang có, quan tâm đến những người tốt với mình là đủ rồi.
Tuyết Nhi từ từ nhắm mắt lại, lúc này cái gì cô cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn hỏi, chỉ muốn hạnh phúc thôi, dù chỉ 1 phút cũng được.
La Hải không nói gì chỉ nhẹ nhàng vuốt v3 đầu Tuyết Nhi, cũng không hỏi thêm gì.
- Tuyết Nhi, đã đến giờ rồi, chúng lên máy bay đi.
La Hải vừa cười vừa nói.
- Thời gian mau thật, lên máy bay đi, chúng ta bắt đầu đi du lịch.
Nói xong, cả hai bắt đầu bước vào cổng an kiểm.
Sau khi ngồi lên máy bay, Tuyết Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy là còn chưa cất cánh nhưng nhìn thấy người đến người đi, cô chợt có chút xúc động. Trên thế giới có nhiều người như vậy, tại sao số mệnh của cô lại như vậy chứ? Có thể thay đổi chút nào hay không?
La Hải nắm tay Tuyết Nhi, Tuyết Nhi mỉm cười nhìn La Hải, hai người nhìn nhau cười, cuộc đời lúc này thật là hạnh phúc.
Một người đàn ông ngồi ở khoang hạng ngất, thời thời khắc khắc chờ đợi thời cơ, trò chơi này càng ngày càng thú vị.
2 tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay.
Hải Nam không giống với bất cứ nơi nào khác, mùi vị gió biển thổi qua cũng không hề giống nhau. Lúc gió thổi tới, Tuyết Nhi cảm thấy toàn thân rất thoải mái.
- La Hải, chúng ta đi dạo biển một chút đi.
Tuyết Nhi sau khi bỏ hành