- Cô nghĩ thử xem, để cho hắn cứ như vậy mà biến mất thì có phải cô sẽ không cần phải giải thích gì với hắn hay không hả?
Lục Thừa Phong nhìn chiếc ca-nô đang lướt ngoài biển, bình tĩnh nói, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.
- Anh nói cái gì? Có phải là anh hay không? Người lái ca-nô có phải là người của anh hay không? Có phải anh đã sớm sắp xếp hết mọi thứ rồi đúng hay không? Anh đem chiếc ca-nô về đây cho rôi, anh đem về đây cho tôi, Lục Thừa Phong, anh là một con ác quỷ, nếu như La Hải xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Tuyết Nhi kích động lôi kéo chiếc áo ba lỗ của Lục Thừa Phong mà hét lên, nhưng mà trong lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ cần người đàn ông này muốn bất cứ thứ gì thì sẽ không có gì mà hắn không làm được!
La Hải, anh mau trở lại đi, anh quay về đi, nếu như anh cứ như vậy mà biến mất thì thật sự là em sống không nổi đâu!
- Đường đi là do cậu ta chọn, nhưng mà tôi có quyền quyết định mạng sống của cậu ta.
Lục Thừa Phong vừa cười vừa nói.
Tuyết Nhi xin thề với lòng rằng cô chưa bao giờ hận người nào đến như vậy, cô hận người đàn ông này đến thấu xương. Lục Thừa Phong, anh nói anh hận tôi, hận tôi đến tận xương tủy, vậy thì tôi cũng có thể nói cho anh biết, lúc này tôi cũng giống như anh, tôi rất hận anh, hận anh đến tận xương máu.
- Anh đi đâu vậy? Anh đừng đi, anh gọi điện cho người lái ca-nô kia đi, đừng làm tổn thương La Hải, đừng mà!
Thấy Lục Thừa Phong tự nhiên quay người rời đi, cô vội vàng nắm lấy tay hắn cầu xin.
Lục Thừa Phong một câu cũng không nói, chỉ dùng sức hất tay Tuyết Nhi ra, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng một mạch.
Tuyết Nhi vừa đị đuổi theo hắn thì giọng nói của La Hải liền truyền đến:
- Tuyết Nhi, em xem nè, anh nhặt được cho em rất là nhiều vỏ óc đẹp.
Tuyết Nhi cũng không nói gì, chỉ dùng sức ôm La Hải thật chặc, tim cô đã ngừng đập trong chốc lát giờ cũng đã bình thường trở lại.
La Hải luôn cảm thấy Tuyết Nhi có gì đó không bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ nào thì lại không nói ra được, hắn chỉ có thể tự nói với mình là hắn đã nghĩ quá nhiều, có vẻ vì mới đính hôn cho nên có loại tâm tình này, nhưng mà trong lòng luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
****
- La Hải, anh đừng đi đâu nữa, tối nay ở cùng với em có được không?
Lúc La Hải muốn rời đi