“Tửu Tửu quá đỉnh cấp! Đội trưởng anh không thấy đâu, tên chó cù nhây Lý Tát Khắc đó bình thường sống dơ muốn chết, Huyết Hoàng Hậu để hắn ta quang minh chính tại đánh một trận với Tửu Tửu, hắn vừa đánh đã muốn phế bỏ Tửu Tửu! Nhưng Tửu Tửu nhà chúng ta nói phế là phế được à? Tửu Tửu nhà chúng ta ăn lại cho bằng đủ!”
Dalimes chạy theo Lạc Du kể lại diễn biến trận đấu hôm đó, nói tới đỏ bừng mặt, như thể mình mới là người xông trận vậy.
Lạc Du nghi ngờ người anh em không đọc được bao nhiêu sách giống anh đây dùng sai từ rồi, mà thôi cũng lười sửa.
Lúc anh vừa ra tổng bộ của Falcon, Huyết Hoàng Hậu đã cho anh xem cảnh Quý Tửu nghiền nát tinh thần lực của Lý Tát Khắc.
Cũng không chính xác là tinh thần lực, cho nên không thể nói là “toàn vẹn” hay “vỡ tan”.
Nhưng khoảnh khắc Quý Tửu hoàn thành xâm nhập đồng thời phát động tấn công, trong đầu Lạc Du chỉ hiện lên một từ duy nhất, “nghiền nát”.
Nếu như so tinh thần lực như một tấm lưới được dệt bằng những sợi tơ.
Vậy tấm lưới của Lý Tát Khắc đã biến mất sạch sẽ, không còn sót chút tro bụi nào.
Không phải Lạc Du chưa từng thấy tình huống nào tương tự, chính anh đây có thể dễ dàng phá hủy hệ thống của một người người sở hữu tinh thần lực cấp B.
Thế nhưng, tinh thần lực của Lý Tát Khắc ở cấp S lại có thể bị Quý Tửu đánh thành dạng đó.
Ưng Nguyệt cười rộ lên: “Bây giờ cậu còn xem cậu ta là nhóc phế vật không?”
Lạc Du nghẹn họng: “Tôi xem cậu ấy là nhóc phế vật bao giờ? Bây giờ tên Lý Tát Khắc đó…”
“Điều đến chiến đội lục quân của thành phố An Tức.” Ưng Nguyệt nhíu nhíu mày, “Nhiều lần vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, Falcon này với cậu ta mà nói vẫn còn quá nhỏ.”
Mắt Lạc Du tối sầm lại.
Thật ra khi biết chuyện Huyết Hoàng Hậu để Lý Tát Khắc và Quý Tửu đánh mô phỏng anh đã cảm thấy không đúng.
Lý Tát Khắc hung hãn âm hiểm, ra tay tàn ác với chính đồng đội của mình; Quý Tửu thoạt trông yếu ớt, nhưng nếu tính về độ tàn nhẫn thì Lý Tát Khắc không phải là đối thủ.
Nếu hai người này đánh nhau, tất có một người trọng thương.
Huyết Hoàng Hậu đã muốn xử lý Lý Tát Khắc từ sớm, lại muốn dùng Quý Tửu làm công cụ thực hiện.
Cũng là muốn thăm dò tinh thần lực của Quý Tửu càng sớm càng tốt, dùng Lý Tát Khắc làm công cụ, một mũi tên trúng hai con chim.
Nếu tinh thần lực Schrödinger* của Quý Tửu đứt gãy, vậy thứ anh thấy bây giờ sẽ là Quý Tửu nằm trong khoang chữa bệnh.
(*)
“Làm sao, đau lòng à?” Ưng Nguyệt nheo mắt, thoạt trông có phần gian trá, “Chuyện Quý Tửu giết 2 người ở thành phố An Tức, cậu giấu tôi, thế thì tôi cũng chỉ còn cách tự mình kiểm tra.”
Lạc Du cau mày: “Chết rồi?”
Ưng Nguyệt gật đầu, đôi chân dài gác lên bàn: “Quý Tửu là một món bảo bối, không chừng thật sự là một thống chế Cassius tiếp theo.”
Thấy Ưng Nguyệt không đề cập đến chuyện đưa Quý Tửu đi nghiên cứu tinh thần lực, Lạc Du vừa thở phào nhẹ nhõm, cũng vừa nghi hoặc: “Bà không thắc mắc vì sao Quý Tửu lại có nguồn tinh thần lực như vậy?”
“Ha.” Ưng Nguyệt cười, “Tôi không rảnh rỗi thế, chắc chắn cậu ta có liên quan đến chuyện tranh đoạt quyền lực ở tinh cầu thủ đô.
Mà cái đó thì mắc mớ gì đến tôi? Tôi muốn cảm ơn người đưa cậu ta tới đây còn không hết nữa là, e rằng không lâu nữa thôi, cậu ta sẽ trở thành vũ khí át chủ bài của Falcon ta.”
Lúc này, vũ khí át chủ bài đang chờ ở cửa hạ cánh của trạm phi thuyền chi đội 3.
Từ khi đánh bại Lý Tát Khắc, hắn bắt đầu có đồng đội, dù là đang làm gì cũng sẽ có người gọi hắn: “Tửu Tửu, lại đây!”
Lạc Du phí hết công hết sức muốn hắn hòa nhập vào tập thể, hắn làm xong rồi.
Nhưng hắn thực sự không thích bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều có đồng đội vây quanh.
Họ hôi, còn ồn ào nữa, làm hắn đau đầu.
Hắn chỉ thích ở cùng Lạc Du.
Nhưng nếu đây là nguyện vọng của Lạc Du, vậy hắn cũng không phải không chịu đựng được các đồng đội ồn ào.
Hôm nay Lạc Du trở về, hắn từ chối lời mới đối kháng tinh thần lực của Giang Cửu, chờ ở cửa hạ cánh đã hơn một tiếng.
“Lạc Du!”
Lạc Du vừa nhảy xuống khỏi phi thuyền đã nghe thấy tiếng gọi rất quen thuộc.
Anh nhìn lại, thấy Quý Tửu mặc trên mình bộ đồng phục huấn luyện màu xám, đứng sừng sững như một gốc cây kiên cố.
Cây mà, một bước cũng không chịu di chuyển.
Lạc Du buồn cười, đóa hồng nhỏ cố ý tới đón anh, lại chỉ đứng đó lên tiếng chứ không chịu đi tới, tay cũng chẳng buồn vẫy.
Còn có người đón người khác thế nữa à?
“Tửu Tửu!” Dalimes lại là người nhiệt tình nhất, kêu Quý Tửu, “Tôi đón đội trưởng Lạc về ha!”
Ánh mắt Quý Tửu vẫn luôn dính trên người Lạc Du, không thèm liếc Dalimes lấy một cái.
Lạc Du đến gần, anh mới phát hiện hắn đang cười.
“Lạc Du.” Quý Tửu gọi một tiếng, bối rối dang tay ra.
“Làm gì đó?” Lạc Du làm bộ nhìn không hiểu, “Hai tay dang ra dài như vậy, là học theo vịt con hay là muốn ôm một cái đây?”
Quý Tửu không nói gì, cứ nhìn anh như thế.
Lạc Du đối diện với đóa hồng nhỏ đang nhìn mình không hé môi này, trước đây lạnh như băng, bây giờ lại làm nũng với anh đến nghiện, nhất định là ỷ được anh chiều mà.
“Vậy thì cho cậu một cái ôm của đội trưởng.” Lạc Du ôm lấy Quý Tửu, mạnh tay vỗ lên lưng hắn mấy cái.
Từ cái ôm này anh mới nhận ra được, Quý Tửu không còn mỏng manh như ngày trước nữa rồi.
Lúc xuống đến nơi anh đã chú ý đến vóc người của Quý Tửu, tuy trong một khoảng thời gian ngắn thì không thể rõ ràng, nhưng xác nhận đã cao lên so với lúc mới vào đội.
Anh muốn so chiều cao, nhưng lại không đẩy ra được.
Quý Tửu siết eo anh chặt quá, mũi còn dính sát vào cổ anh ngửi tới ngửi lui, hơi thở kia làm anh ngứa ngáy.
Anh lại nhớ đến chiếc khăn quàng cổ mua riêng để che cổ mình lại, lạc đi đâu mất rồi ta?
“Rồi rồi! Cún con đừng ngửi nữa!”
Tuy nói chi đội 3 đoàn kết tương thân tương ái là thế, nhưng cái ôm này cũng kéo dài hơi lâu quá rồi, hai tai Lạc Du đã nóng bừng lên, tốn sức nửa buổi trời mới thoát khỏi lồng ngực Quý Tửu.
Quý Tửu thỏa mãn mở to mắt nhìn Lạc Du, mím môi khẽ cười.
Ai cũng không đỡ nổi nụ cười của mỹ nhân, Lạc Du than trời trong lòng một tiếng, đưa tay giữ mặt Quý Tửu lại: “Biết cậu đẹp rồi, đừng có gỡ hết che chắn ra nữa xem nào!”
Ký túc xá của Falcon là mỗi người một phòng, điều kiện sinh hoạt rất tốt.
Lạc Du giải quyết xong công chuyện chi đội, tối vừa về đã thấy phòng sạch sẽ như vừa đập đi xây mới.
“Quái lạ.” Lạc Du tìm con robot dọn nhà ra, đã hư thành một cục phế liệu từ lâu lắm rồi.
Lạc Du lầm bầm: “Ai dọn dẹp phòng cho mình thế nhỉ?”
Ngày hôm sau khi kết thúc huấn luyện, Lạc Du vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Hôm