“Quý Tửu Tửu, cậu đứng lại cho anh! Đừng có chạy!”
Ra khỏi cửa hàng trang phục, Quý Tửu nhét cuốn sổ đỏ vào ngực, co giò chạy thẳng.
Lạc Du tức nổ phổi điên cuồng đuổi theo, nhưng không đuổi kịp.
Quý Tửu cao hơn anh, chân cũng dài hơn anh, hắn đi vào chỗ phố xá sầm uất nhộn nhịp, thoáng cái đã mất dạng.
Nếu muốn so về tốc độ, Lạc Du không thua, nhưng quân đội đang làm hoạt động tuyên truyền, anh lại đang mặc quân phục Falcon trên người, chạy giỡn trên đường thì sao thành mẫu gương tích cực cho lũ trẻ được?
Mà nói thế nào thì nói, anh phải giựt cuốn sổ đỏ kia lại.
Nhớ tới cuốn sổ đỏ kia, mặt Lạc Du lại bắt đầu đỏ bừng lên.
Đó là giấy chứng nhận kết của của Trung Quốc thời kỳ địa cầu! Anh làm sao biết được mấy ngàn năm trước người Trái Đất muốn kết hôn còn phải đứng trước vải đỏ chụp ảnh, chụp xong còn vẽ thành cái giấy chứng nhận!
[1]
Nói mới nhớ, khái niệm về quốc gia đã không còn tồn tại rất lâu trước khi nhân loại bước vào thời kỳ tinh tế, thế nhưng nếu muốn tìm về nguồn gốc, anh và Quý Tửu đều là người sống trên đất Trung Quốc, lúc kết hôn cũng phải chụp một tấm ảnh rạng rỡ như vậy.
Vừa nãy nhân viên đưa chứng nhận cho họ còn nói cái gì mà chúc hai vị vĩnh kết đồng tâm, rồi bạch đầu giai lão, làm anh đỏ hết cả mặt.
[2] [3]
Biết họ đến không để chụp ảnh kết hôn, nhân viên cửa hàng còn cười, nói khách đến chụp ảnh đều là các cặp tình nhân, phần lớn đã đăng ký kết hôn, vì đem lòng tò mò với thời kỳ địa cầu nên mới tới đây lãnh giấy chứng nhận tượng trưng.
“Hầy đáng tiếc thật, hai người thật sự rất xứng đôi.” Đôi mắt của nhân viên cửa hàng thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối lẫn hứng thú.
Dù biết sổ đỏ không có hiệu lực pháp lý, nhưng Lạc Du liếc mắt nhìn cũng cảm thấy vừa ngượng vừa xấu hổ, vội vã đòi Quý Tửu xé quách đi.
Nào ngờ Quý Tửu không cho, anh cướp, Quý Tửu bỏ chạy.
Lạc Du đuổi qua mấy con phố mới bắt được Quý Tửu.
Thật ra cũng không tính là anh bắt được thật, người ta chạy mãi nên đói bụng, đến Lão Chung Ăn Mì gọi một bát bún cá ngồi ăn.
Lạc Du đi đến, ngồi xuống trừng Quý Tửu, Quý Tửu không có chút dao động, sổ đỏ đã được giấu vào nơi anh không tìm được, hắn ngồi đó ăn hết đũa này đến đũa nọ, trông còn thoải mái ra mặt.
Lạc Du càng nhìn càng thấy mình làm hư Quý Tửu Tửu rồi, bây giờ cả lệnh của đội trưởng cũng không chịu nghe.
“Quý Tửu Tửu.” Lạc Du chìa tay, “Đưa ra đây.”
Quý Tửu lắc đầu: “Tôi trả tiền.”
Lạc Du: “…”
“Nó chỉ là một món hàng.” Quý Tửu chậm rãi nói, “Tôi mua, nó là của tôi, tôi có quyền sở hữu nó một cách hợp pháp.”
Lạc Du tức muốn bốc khói đến nơi, sao anh lại quên mất cái cách nghĩ đặc biệt của Quý Tửu, đôi lúc ngộ đời đến cạn lời?
“Cậu có biết ngại không?” Lạc Du nhỏ giọng, “Đó là giấy hôn thú!”
Quý Tửu nói: “Kết hôn là chuyện đáng mừng, sao lại ngại?”
“Thế ai nói anh là đội trưởng, không thể kết hôn?”
Trong mắt Quý Tửu chợt thấp thoáng ý cười: “Cái này khác.”
Thế mà Lạc Du thấy được vẻ đắc ý trong nụ cười này, bất lực ngay tắp lự.
Anh rất muốn cầm sổ đỏ về tiêu hủy đi, mà nhìn Quý Tửu vui vẻ như thế, anh lại không đành lòng tạt một gáo nước lạnh.
Bản lĩnh to nhất của tên họ Quý này chắc là khiến anh bó tay chịu thua mà!
Quý Tửu cũng không nói chuyện đó nữa, hắn hỏi: “Anh ăn không? Tôi mời anh.”
Lạc Du tức anh ách: “Giận đến no rồi!”
Quý Tửu càng cười.
Lạc Du càng mềm lòng.
Nhớ đến hồi Quý Tửu vừa đến cứ điểm, mặt hắn như thể không có biểu cảm, cứ trơ ra cứng ngắc, không biết từ lúc nào mới thỉnh thoảng cười một cái, nụ cười của hắn nhạt như áng mây nhẹ nhất trên bầu trời vậy, gió vừa lướt qua cũng đủ tan đi.
Anh rất thích nhìn Quý Tửu cười.
Ăn xong, Quý Tửu còn muốn đến cửa hàng thuốc lá bên cạnh mua thuốc.
Hơn hai năm trước, Lạc Du dẫn hắn đến đây mua một loại thuốc, hắn không hút nhiều, cũng chỉ hút đúng loại ấy, mỗi lần đến thành phố An Tức, hắn đều mua một tí mang về.
Lạc Du cảm thấy chuyện Quý Tửu mua thuốc lá rất kỳ lạ, bởi trong ấn tượng của anh, anh chưa từng nhìn thấy Quý Tửu hút thuốc: “Lần trước anh đưa về cho cậu đâu?”
Quý Tửu đáp: “Hút xong rồi.”
“Hút xong lúc nào?”
Quý Tửu quay lại nhìn anh, ánh mắt hắn như phản chiếu ánh mặt trời nơi khe suối nhỏ, sáng ngời mà lạnh lẽo: “Lúc làm nhiệm vụ.”
Lạc Du đáp, ra là thế, cũng đồng ý với lời giải thích này.
Quý Tửu cầm thuốc lá đã được đóng gói kỹ càng đi theo phía sau, trái tim trong lồng ngực gần như chạm đến giấy chứng nhận kết hôn, tỏa ra hơi ấm khiến người ta dễ chịu.
Vừa rồi Quý Tửu đã nghĩ, nếu như Lạc Du vẫn hỏi tiếp, vậy hắn phải giải thích thế nào? Hắn không nghiện thuốc lá, ngoại trừ Lạc Du, đối với bất kỳ thứ nào khác hắn cũng không gọi là nghiện.
Hắn hút thuốc trong khi làm nhiệm vụ, chỉ vì hắn nhớ Lạc Du mà thôi.
Năm ngoái, hắn đã đặt cho mình một mục tiêu không tưởng —— Đạt được quân hàm Thiếu tướng.
Mục tiêu này còn có thời hạn, phải hoàn thành trước khi Lạc Du lên được hàm tướng.
Lạc Du hiện đang là Thiếu tá, mà hắn chỉ là Thiếu úy, còn kém rất xa.
Hắn chỉ còn cách cố gắng làm thật nhiều nhiệm vụ, rút gắn khoảng cách ấy lại.
Hơn một năm nay, thời gian hắn ở cạnh Lạc Du ít hơn rất nhiều so với trước đây.
Nếu Lạc Du lên chiến hạm, hắn nhất định sẽ trở thành tùy tùng đi theo.
Lạc Du ở lại căn cứ, hắn nhận được nhiệm vụ cũng sẽ lên chiến hạm một mình.
Chiến hạm lơ lửng giữa bầu trời sao mênh mông, rời xa cứ điểm, rời xa Lạc Du, xa đến tận rìa quân khu 10, đi lên một chút nữa sẽ là lãnh địa của Ước Nhân.
Lúc nhớ Lạc Du, hắn sẽ châm một điếu thuốc mà Lạc Du đã chọn cho hắn.
Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn cùng Lạc Du.
Thứ quan hệ đầy mong manh và thế tục ấy với hắn mà nói không có chút sức hấp dẫn.
Hắn và Lạc Du có thể là bất cứ quan hệ gì, chỉ cần Lạc Du ở bên cạnh hắn.
Nhưng Lạc Du cũng không thể có mối quan hệ với người khác sâu hơn giữa hai người họ, kết hôn càng tuyệt đối không được.
Nếu có thể, hắn thậm chí muốn nhốt Lạc Du vào nơi chỉ có mình hắn nhìn thấy, để người duy nhất Lạc Du có thể tiếp xúc chính là hắn.
Họ như loài sâu mọt hèn kém như vậy, làm với nhau ở sào huyệt nhơ nhuốc, xứng, không ai rời đi, đến chết cũng chỉ làm chuyện mỗi chuyện này.
Thứ ngăn hắn làm điều ấy chỉ có duy nhất một điều —— Lạc Du không thích.
Lúc Lạc Du mặc quân phục chiến đấu, trong đôi mắt anh có ánh sáng, Lạc Du yêu trách nhiệm mình vác trên vai, yêu Liên Minh rộng lớn này.
Hắn không yêu, nhưng vì Lạc Du, hắn có thể trở thành một chiến sĩ.
Ngày hôm nay nhìn thấy đứa bé nói với Lạc Du, hắn hận không thể xé nó thành trăm ngàn mảnh.
Lúc cầm trên tay giấy