Falcon là lực lượng không gian tinh nhuệ của quân khu 9.
Để nâng cao hiệu quả, mấy năm gần đây Falcon đều chọn tân binh từ những chiến đội cấp thấp hơn, không cần tiêu tốn thời gian vào việc bồi dưỡng từ đầu nữa.
Năm nay quân đội đã xây dựng một kế hoạch dài hạn, yêu cầu Falcon tạo ra một nhóm chiến sĩ có kinh nghiệm để phụ trách các tân binh vừa bước vào tuổi trưởng thành.
Cấp trên yêu cầu phải có mặt Lạc Du, thực tế Huyết Hoàng Hậu không có ý định điều Lạc Du đi, hiện giờ mối đe dọa từ Ước Nhân đang tăng lên từng ngày, điều một đội trưởng có khả năng chiến đấu xuất sắc như Lạc Du đi chỉ đạo người mới là không cần thiết.
Nhưng khi biết tên mình có trong danh sách, Lạc Du đã đồng ý không chút do dự.
“Cậu thật sự muốn đi?” Ưng Nguyệt rất bất ngờ, “Cậu có trong danh sách này, nhưng chúng ta tôn trọng ý kiến cá nhân.
Không nhất thiết phải tuân theo mệnh lệnh.”
Lạc Du mỉm cười: “Tổng tham mưu trưởng, bà quên mất tôi trở thành một phần của Falcon thế nào sao?”
Ưng Nguyệt sửng sốt, hiểu ra: “Được, cậu đi đi, nhưng hãy làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng, khi có tình huống khẩn cấp phát sinh tôi sẽ lập tức điều cậu về đơn vị.”
Sau khi nhận nhiệm vụ, Lạc Du lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Anh là học viên cuối cùng của Doanh trại Đặc huấn Falcon trở thành đội viên của Falcon, sau anh, doanh trại đặc huấn bị hủy bỏ.
Năm đó anh chưa đến 20 tuổi, chỉ có tố chất thể lực tuyệt vời và tinh thần lực cấp cao, khả năng thực chiến là con số không, tiền bối lúc nghiêm khắc khi lại ôn hòa của Falcon đã trở thành mũi tên chỉ đường cho anh, anh theo bước họ, và cuối cùng trở thành chính họ.
Giờ đây anh không ngần ngại đem mọi kinh nghiệm mình có truyền cho lớp trẻ, trở thành kim chỉ nam trên con đường của chúng.
Còn một nguyên nhân nữa, Lạc Du ngại nói ra.
Trong khoảng thời gian này anh liên tục gia tăng khối lượng công việc của bản thân, có nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, không có nhiệm vụ thì nhốt mình trong khoang mô phỏng chiến đấu với trí tuệ nhân tạo.
Anh không thể để mình nhàn rỗi, cứ có thời gian là anh sẽ lại nghĩ đến chuyện xảy ra trên phi thuyền hôm ấy.
Tinh thần lực của Quý Tửu hoàn toàn chặn cứng tay chân anh, xúc cảm ẩm ướt mà lạnh lẽo bò lên khắp cơ thể, thứ duy nhất anh có thể cử động là miệng mình.
Thế nhưng nó đã bị Quý Tửu chiếm cứ, anh không cách nào khống chế được cái hôn điên cuồng ấy.
Quý Tửu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn ấy ấm ức mà cố chấp: “Kết hôn rồi, tôi có thể hôn anh, làm anh.”
Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu anh, như thể đã được khắc sâu vào tâm trí.
Mỗi lần nhớ đến, cơ thể anh không khỏi căng thẳng.
Khi chuyện với phát sinh, anh rất giận dữ và xấu hổ, anh không chừa lại chút quan tâm nào cho Quý Tửu, Quý Tửu trưởng thành như hôm nay là anh dắt tay dạy dỗ, hắn còn báo đáp anh như vậy, còn nói muốn làm…
Hai chữ đó khiến anh run rẩy, nhưng sâu bên trong nỗi giận dữ và xấu hổ là hưng phấn.
Ý thức được điều này, anh càng luống cuống hơn, anh không hiểu mình hưng phấn cái gì, sợ hãi và kinh hoảng đều có thể hiểu được, chỉ có hưng phấn, quá hoang đường.
Nhưng càng về sau, cảm xúc kia càng rõ ràng, đúng thật là hưng phấn, và nó điên cuồng hệt như khoảnh khắc anh chạm môi cùng Quý Tửu.
Quý Tửu hôn anh, đại não của anh như lâm vào trạng thái ngừng hoạt động, đến khi phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, anh thậm chí còn không cảm giác được chút chán ghét nào.
Khi ấy tinh thần lực của Quý Tửu khống chế được anh, anh không thể đẩy Quý Tửu ra, thế nhưng ít nhất anh sẽ không tuân theo hắn, ít nhất phải thấy hắn ghê tởm.
Nhưng không, khi Quý Tửu thu hồi tinh thần lực, cơ thể anh mềm nhũn đi, nướt bọt thấm ướt đồng phục, trên cánh môi vẫn còn giữ lại cảm xúc của cái hôn ấy, trước khi nó biến mất, anh còn nhớ về nó.
Nụ hôn khiến anh hưng phấn, anh bị Quý Tửu hôn đến mức chân mềm nhũn ra!
Anh sinh ra để trở thành vũ khí chiến tranh của Liên Minh, giống như mọi loại vũ khí khác được tạo ra ở thành hố Khan, gen của anh đã bị chỉnh sửa.
Anh cực kỳ chậm về mặt cảm xúc, cũng rất khó để phân biệt được đâu là tình anh em đồng chí thông thường, và đâu là tình yêu.
Ở thành phố An Tức, anh và Quý Tửu đã lãnh “giấy chứng nhận kết hôn”, khi ấy anh có một chút xíu ngại ngùng thoáng qua, Quý Tửu lại vui vẻ như vậy, anh cũng không một hai hủy nó bằng được.
Anh chăm sóc Quý Tửu, trở thành người anh trai của Quý Tửu, Quý Tửu không thích phản ứng với người khác nhưng lại thích nói chuyện cùng anh, anh chỉ xem như hai người đang có một mối quan hệ sâu sắc, hay là mối quan hệ chim non[1].
[1]Bây giờ anh đã biết, đây không phải tình đồng chí hữu nghị, mẹ nó Quý Tửu có tình cảm với anh!
Anh trách Quý Tửu thô lỗ, còn nói ra câu làm anh để uy hiếp anh.
Nhưng khi tỉnh táo lại, anh lại tự trách bản thân mình, anh lớn hơn Quý Tửu 6 tuổi, phải biết chịu trách nhiệm hơn một chút; là do anh quá ngu ngốc, sống ở môi trường quân đội quá lâu nên khó phân rạch ròi các loại tình cảm tương tự nhau, mới gây cho Quý Tửu ảo tưởng khi cùng sinh hoạt chung đụng.
Điều duy nhất khiến Lạc Du vui mừng chính là gần đây Quý Tửu khá bận rộn chuyện ở trung tâm tinh thần lực, cơ hội chạm mặt của hai người rất ít ỏi.
Nếu chỉ vì không phân tách rạch ròi được hai thứ tình cảm này thì anh có thể giải thích rõ ràng với hắn.
Nhưng không, khi hôn anh còn thuận theo, nghĩ đến câu nói làm anh của hắn lại thấy hưng phấn, kiểu phản ứng quái lạ này anh không giải thích nổi, càng khó để đối mặt với Quý Tửu.
Sắp xếp xong công tác của chi đội 3, anh gần như chạy trốn đến doanh trại đặc huấn.
Hồng Phỉ và Giang Cửu đều nhìn ra anh và Quý Tửu có điều kỳ lạ, Giang Cửu còn hỏi có phải hai người cãi nhau không, anh em với nhau có gì mà cãi vã, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa ấy mà!
Anh không nghe lọt được chữ giường này, Hồng Phỉ cũng nhướn mày đầy ẩn ý.
Doanh trại đặc huấn nằm gần tổng bộ của Falcon, tuy cũng ở cứ điểm An Tức nhưng không hề gần chi đội 3.
Lạc Du mang theo hành lý chạy thục mạng, nếu không có chuyện quan trọng phải giao đám tân binh này cho Huyết Hoàng Hậu trước, anh cũng không định về chi đội 3 làm gì.
Lạc Du chưa bao giờ cho rằng mình bị Quý Tửu dọa trốn, tạm thời rời chi đội 3 chỉ là cho nhau thêm chút không gian và thời gian.
Một khi anh còn ở chi đội 3, vậy anh sẽ luôn lo lắng về việc chạm mặt với Quý Tửu.
Xưa nay chưa từng có chuyện quân nhân đào ngũ, cứ tưởng rằng đến doanh trại đặc huấn có thể chuyên tâm dẫn tân binh mà không lo vấn đề gì, thực tế lại không được như ý muốn.
Tân binh đều là mấy đứa trẻ từ 18 đến 20 tuổi, sau khi qua kì sơ tuyển, mỗi người đều có điểm mạnh và khả năng riêng.
Lạc Du đã hướng dẫn họ rất tốt, thế nhưng lại thường xuyên vì một vài chi tiết nho nhỏ nào đó mà nghĩ đến Quý Tửu.
Hơn hai năm trước, Quý Tửu cũng chỉ vừa 18 tuổi, thiếu niên có cơ thể thon dài, cơ bắp mỏng manh, không hoàn toàn theo được bài huấn luyện thể lực, hòa mình vào môi trường mới với chút mơ hồ.
Nào giống như bây giờ…
Lạc Du ngồi bên rìa thao trường[2], bực bội vò đầu bứt tai, phải thừa nhận rằng dù đã rời xa chi đội 3 rồi, khi làm việc anh vẫn thường thất thần, người anh đối diện rõ ràng là đám trẻ ở doanh trại đặc huấn, thế nhưng thứ choán lấy tâm trí anh lại là Quý Tửu không biết đang ở đâu.
[2]
“Đội trưởng Lạc?” Phạm Khinh khom người hỏi, “Anh khó chịu chỗ nào à?”
Lạc Du ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng đứng dậy: “Không có chuyện gì, cậu chạy xong chưa?”
Phạm Khinh khẽ cười: “Vâng, em là người về nhất.”
Lạc Du định