Quân khu 4 từ khi quân độc lập nổi dậy đến nay vẫn chưa hoàn toàn thất thủ, nhờ vào sự yểm trợ từ hạm đội Bạch Tuyết của Issa cùng tài nguyên của Aries.
Nếu như không có chi viện, dù có Issa ở đây chỉ sợ cũng không thể cứu vãn.
Sự xuất hiện Cơ quan Mật vụ và Falcon tạo điều khiện cho hạm đội Bạch Tuyết đã kiệt sức rút khỏi tiền tuyến.
Sau khi giao quyền chỉ huy cho Quý Tích Thành, Issa lao vào lòng Quý Cầm Dã, ngủ như bất tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi.
Quý Tích Thành lập tức triển khai kế hoạch, Lạc Du lại phân tâm nhìn về phía Issa.
Lần trước anh đã thấy Issa qua màn hình, đây mới là lần đầu tiên mặt gặp trực tiếp.
Issa gầy hơn trong ảnh nhiều, gần như sa sút, nhưng anh biết không phải vậy, đó là dáng vẻ người quân nhân tạm thời cởi bỏ được trọng trách sau những tháng ngày chiến đấu miệt mài đến hơi thở cuối cùng, máu huyết vẫn đang cháy bỏng hừng hực, chỉ là cần chút thời gian cởi khiên giáp, lấy thêm chút ít trấn an và động lực.
Quý Cầm Dã ôm lấy Issa, ánh mắt đượm sự nâng niu và trân trọng, hoàn toàn khác biệt với những lần Lạc Du gặp y trước đó.
Chú ý đến cái nhìn của Lạc Du, Quý Cầm Dã ngẩng đầu, đuôi mắt khẽ cong lên, nói bằng khẩu hình miệng: Tôi dẫn anh ấy đi nghỉ ngơi.
Lạc Du gật đầu.
Họ đang đứng trên tàu chỉ huy của hạm đội Bạch Tuyết, Quý Cầm Dã đã thay trang phục của một ngôi sao, mặc trên mình bộ quân phục đen của Quân đội Trung ương.
Tư thế và khí chất của một người nhiều năm đứng trên sân khấu không hề kém cạnh với chiến sĩ, khi mặc quân phục lại toát lên vẻ đẹp vừa cứng rắn vừa mềm mại.
Quý Tích Thành khẽ ho một tiếng, Lạc Du không nhìn bên kia nữa, trở về với bản đồ sao cực lớn đang hiện ra trước mắt.
Hơn 90% diện tích của quân khu 4 đã vào tay của quân độc lập, đội quân với khẩu hiệu chiến đấu chống lại “Thượng tướng trùng tộc” này mới thật sự là trùng tộc, mọi tướng lĩnh lãnh đạo đều là Ước Nhân khoác lớp da người, chúng đã dùng phương thức nào đó để đầu độc người dân chiến đấu vì chúng.
Mà cả chín quân khu cũng không phải một khối đoàn kết, mâu thuẫn lợi ích giữa các bên không ngừng lớn lên, người qua lại giữa các quân khu đã thưa thớt nay còn khan hiếm dần, giống như Lạc Du trước đây chưa từng ra khỏi quân khu 9 vậy.
Chỉ khi có mặt tại đây, người ta mới có thể phát hiện quân độc lập thực chất là Ước Nhân.
Nhưng trước Cơ quan Mật vụ và Falcon, không có hạm đội từ quân khu khác đến chi viện giúp đỡ, quân khu 4 nghiễm nhiên trở thành một hòn đảo biệt lập.
Vùng đất đai bị kiểm soát chỉ có thể từng bước lấy lại.
Quý Tích Thành ra lệnh cho ba chi đội đầu tiên của Falcon xuất phát, chia làm hai cánh bao vây và đẩy lùi trùng tộc đang cố thủ ở hệ hành tinh Shark Eel*.
Huyết Hoàng Hậu nhận mệnh lệnh, quét mắt nhìn Quý Tích Thành trong chốc lát, lại chuyển hướng sang Lạc Du.
(*) Shark Eel: Cá nhám mang xếp
Quý Tích Thành vẫn đang dùng gương mặt giả lập, đó là gương mặt mà toàn bộ Liên Minh vẫn nhìn thấy.
Lạc Du lại phát hiện, có vẻ như Huyết Hoàng Hậu đã phát hiện ra điều gì.
“Đóa hồng nhỏ đó ha?” Ưng Nguyệt ghé vào tai Lạc Du, cười nói.
Lạc Du khẽ thở ra một hơi.
Ưng Nguyệt vỗ vai anh, biểu cảm cũng thả lỏng: “Năm đó 3 người cậu hy sinh, trùng tộc đã đến ngay trước mắt.
Tôi biết Quý Tích Thành mất tích cũng không có thời gian để tìm người.
Thật may mắn, cậu đã tìm được nhóc đội viên của cậu rồi.”
Lạc Du nghĩ đến Giang Cửu bị dị hóa, Dalimes bị giam giữ, trong lòng chợt ảm đạm.
Ưng Nguyệt nhìn ra suy nghĩ của anh: “Trong khói lửa chiến tranh, sống và chết, may và rủi đôi khi là chuyện không thể tránh khỏi, cậu phải học cách bình tĩnh đối diện với nó.
Hiện giờ thì tôi yên tâm rồi, cậu biết vì sao không?”
Lạc Du thoáng đưa mắt nhìn Quý Tích Thành, xem như đã biết đáp án.
“Rời khỏi cứ điểm An Tức là ván cược mà tôi đã chọn.
Cược tôi đã đã không nhìn lầm người, tướng quân trước mắt vẫn là vị tướng quân 5 năm trước đã che chở Falcon chúng ta.” Ưng Nguyệt khẽ nhướn mày, “Nhưng nó vẫn là một ván cược, nếu tôi thua, vậy chính tay tôi đã đưa đội viên mình vào chỗ chết.
Giờ thì tôi thắng, đóa hồng nhỏ là người của chúng ta.”
“Hai người đang nói gì vậy?” Lúc Quý Tích Thành đi đến, Huyết Hoàng Hậu đã rời đi, để lại bóng lưng nhanh nhẹn tiêu sái.
Nói em là đóa hồng nhỏ.
Lạc Du cảm thấy hổ thẹn vì sự thiếu đoan chính của mình, anh hắng giọng: “Anh có thể làm gì?”
Quý Tích Thành nhìn anh thật chăm chú, giây lát sau mới nói: “Em ở đâu, anh theo đó.”
Lạc Du chìa tay, muốn nắm lấy tay Quý Tích Thành.
Hắn lại nhíu nhíu mày, dịch tay ra chỗ khác, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi “móng vuốt” của Lạc Du.
“Em trốn cái gì? Là em nói anh không được bỏ em lại, thế mà để anh nắm một xíu cũng không được?” Lạc Du trước hết nắm chặt lấy cổ tay hắn, sau đó biến thành mười ngón tay đan lấy nhau.
Lòng bàn tay của anh ấm hơn Quý Tích Thành, anh bóp bóp mấy cái, cảm giác như đang sưởi ấm hắn.
Mặt mày Quý Tích Thành không vui, lại không có bỏ ra.
Lạc Du nói: “Năm năm trước cũng là thế này nhỉ?”
“Hửm?”
“Trùng tộc tấn công toàn lực, quân khu 9 rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, em cũng ra tiền tuyến để chiến đấu?”
Im lặng trong chốc lát, Quý Tích Thành gật đầu: “Không khác bao nhiêu.”
“Đối với anh 5 năm chỉ ngắn bằng thế này.” Lạc Du kéo ngón trỏ và ngón cái mình vào thật gần, “Anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, khi anh về, nhóc đội viên của anh đã thành một vị tướng vĩ đại rồi.”
Quý Tích Thành nghiêng mặt sang một bên, trong mắt là mưa tuyết lạnh lẽo.
“Anh không muốn phải đối mặt với chiến tranh một lần nữa, nhưng anh lại cảm thấy rất may mắn, vì anh có cơ hội để kề vai sát cánh cùng em.” Lạc Du cảm thấy tay anh truyền đến cảm giác run rẩy thật khẽ, “100 năm trước, thống chế Casius đã đẩy lùi trùng tộc bên ngoài quân khu 10.
Hai năm trước, em cũng đã đánh đuổi chúng đến cùng một nơi.
Nhưng trùng tộc tham lam, chỉ cần chúng còn lượn lờ gần quân khu 10, Bạch Phong sẽ không có hòa bình thật sự.”
Quý Tích Thành nói: “Anh muốn…”
“Tiêu diệt chúng triệt để.” Đồng tử Lạc Du ẩn hiện tia sáng, giống như ngôi sao cổ đang bừng lên ánh quang rực rỡ.
Khóe môi Quý Tích Thành giật giật, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng nơi Lạc Du, màn sáng vàng kia dần bị sương đen bao phủ, biến mất.
Hắn như dự cảm được điều gì.
Lạc Du có chút khó hiểu: “Sao vậy?”
Quý Tích Thành lắc đầu, nhấn mạnh: “Nhớ kỹ lời anh đã nói.”
Lạc Du rất bất đắc dĩ: “Rồi rồi, sẽ không bỏ em lại.”
Quý Tích Thành ôm tâm sự quay sang nhìn bản đồ sao,