Một lúc lâu sau, giọng Quý Tích Thành lạnh như băng: “Em đang lặp lại một sai lầm.”
Lạc Du biết rõ hắn đang tức giận.
Tinh thần lực cực lớn tác động lên chiến hạm, đèn báo hiệu trong buồng lái cũng bắt đầu nhấp nháy bất thường.
“Em không nên mang anh theo.” Quý Tích Thành giận dữ túm lấy cổ áo anh, đè anh vào vách buồng lái, nghiến răng nói, “Anh phải ở đảo nổi, anh chỉ đáng ở chỗ đó!”
Cổ bị siết lấy, hai má Lạc Du đỏ bừng lên, khó khăn nói: “Em buông ra! Nào, nghe anh nói hết đã!”
“Em không buông!” Mặt Quý Tích Thành còn đỏ trước cả anh, như thể hắn không phải người nổi điên lên, mà là người bị nạt nộ vậy.
Tinh thần lực như từng mũi kim băng lạnh xuyên vào da đầu.
Lạc Du rên lên, lưng mềm nhũn đi, anh bị Quý Tích Thành kéo vào ngực, mạnh mẽ ôm siết.
“Tửu…”
“Anh đồng ý với em rồi, vậy mà anh lại không giữ lời.
Lạc Du, anh chẳng là cái thá gì hết.”
Lạc Du cứng đờ, trái tim như bị ngọn lửa nóng cháy thiêu đốt.
Quý Tích Thành ôm anh chặt như vậy, gần như muốn nghiền tan anh ra, thế nhưng câu nói hắn thì thầm bên tai anh kia nghe bất lực đến thế, như một đứa nhóc không thể bảo vệ được món đồ chơi mình thích nhất, chỉ một giây nữa thôi sẽ đau đớn òa khóc thật to.
Tất nhiên Quý Tích Thành không khóc, thế nhưng tinh thần lực xâm nhập vào trong anh mỗi lúc một trở nên ẩm ướt, thứ ẩm ướt ấy dày đặc đến mức chi phối khứu giác, khiến người ta lầm tưởng mình đang rơi xuống đầm lầy.
Lạc Du đột ngột hoàn hồn, hai tay áp lấy má Quý Tích Thành, nâng mặt hắn lên, cơ hồ là môi chạm môi, anh dịu dàng nói: “Anh sẽ giữ lời anh nói, em nghe anh nói hết đã, có được không?”
Quý Tích Thành như say trong câu nói ấy, khép hờ mắt muốn hôn anh.
Lạc Du nhất thời chưa sẵn sàng, nhưng đầu lưỡi đã truyền đến cảm giác đau nhói, máu tươi tràn đầy trong cái hôn mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, Quý Tích Thành mới buông anh ra, trong mắt bùng lên một ngọn lửa đen: “Anh muốn nói gì?”
“Cơ thể Xán biến mất khi tiếp xúc với tinh thần lực của anh.
Điều đó cho anh tinh thần lực của anh đang hoạt động.” Lạc Du chỉnh lại sự bối rối mà Quý Tích Thành gây ra, “Nhưng trùng tộc rất lớn, đó là một vũ trụ Ước Nhân hoàn chỉnh, tinh thần lực phổ thông sợ rằng không thể đưa chúng vào con đường này.”
Quý Tích Thành nói: “Anh muốn tự phá hủy mình?”
Lạc Du lắc đầu: “Nếu anh đã mang chiếc chìa khóa này về từ vũ trụ Ước Nhân, nhất định sẽ có tác dụng.
Hơn nữa anh đoán rằng, sự tồn tại của em có thể ngăn anh đi đến chỗ chết cùng chúng.”
Quý Tích Thành bất mãn: “Đó là lời tâm tình anh giữ cả nửa ngày?”
Hiện tại khắp nơi trên người Quý Tích Thành là gai nhọn, mạnh bạo hung tợn lao về phía Lạc Du.
Nhưng khi Lạc Du đưa tay về phía chúng, đám gai sắc bén nhọn ấy như mềm xèo ra trong thoáng chốc, rồi thu vào bên trong đầy sứt sẹo.
Lạc Du nắm lấy tay Quý Tích Thành, hắn cau mày tránh né, từ vẻ mặt đến hành động đều đang lặp lại câu nói vừa rồi —— Lạc Du, anh chẳng là cái thá gì.
Mà Lạc Du chẳng là cái thá gì vẫn cứ muốn nắm lấy tay hắn.
Quý Tích Thành: “…”
“Hoàng đế trùng tộc chịu sự ảnh hưởng của em có thể đuổi theo anh từ thế giới nguyên bản, vậy sao em không tìm thấy anh cho được?” Lạc Du nói, “Anh sẽ xây dựng con đường này.
Khi nó hoàn tất, vô số Ước Nhân sẽ bị hút vào, rất có thể sẽ xuất hiện một kết cục không thể đoán trước.”
Quý Tích Thành lạnh giọng nói: “Ví dụ như, anh cũng sẽ biến mất?”
Lạc Du ngẩn ra trong chốc lát: “Đúng vậy.”
Quý Tích Thành cười gằn, bóp chặt lấy cằm Lạc Du, gắt gỏng: “Anh không hề có trái tim, sao anh lại bình tĩnh nói với em chuyện thế này?”
“Anh…” Nỗi đau đớn của Quý Tích Thành lan sang Lạc Du, anh vốn chỉ cho rằng mình đang nghĩ đến một kế hoạch khả thi, lúc này lại bắt đầu hoảng loạn, bối rối không biết phải diễn đạt thế nào, “Nhưng em có thể tìm thấy anh.”
“Anh chắc chắn em có thể tìm được?” Giọng điệu của Quý Tích Thành thậm chí loáng thoáng vẻ mỉa mai.
Người mỉa mai là hắn, và người bị mỉa mai cũng là chính hắn.
Lạc Du im lặng.
Mọi thứ trên thế gian này biến đổi khôn lường, anh có thể chắc chắn được điều gì? Cơn buốt giá trút xuống từ con tim, mang theo vụn băng len lỏi vào khắp các mạch máu.
Thứ duy nhất được ấn định từ trước, có lẽ chỉ có đoạn gen đã bị cải tạo ấy của anh.
Anh cho rằng mình đã hy sinh một lần, đã có thể buông bỏ trách nhiệm đeo bám theo anh từ lúc mới sinh ra này.
Nhưng giờ đây, anh biết điều ấy là không thể, dù anh có thề hứa thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ chỉ là một thứ vũ khí chiến tranh được tạo ra ở thành phố Khan.
Anh thật sự không phải con người, anh là quái vật.
Anh nhìn về phía Quý Tích Thành với ánh mắt rất đỗi xa lạ, ánh mắt ấy dần biến thành đau thương.
Người anh yêu cũng giống như anh, cũng là quái vật.
“Vậy em và anh biến mất cùng nhau đi.” Câu nói ấy nhẹ bẫng như một làn gió, như thể không phải phát ra từ cổ họng anh.
Ánh mắt của anh dịu dàng mà tàn nhẫn, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Tia sáng đáng kinh hãi ấy cuộn lên trong mắt Quý Tích Thành, sau đó tan vào màn sương đen, chậm rãi xoay vần chuyển động, như đang đón nhận lời mời chết cùng cùng nhau kia.
“Anh muốn em và anh biến mất cùng nhau?” Khi hỏi điều này, đuôi mày Quý Tích Thành khẽ nhướn lên, niềm sung sướng lan tràn bên trong tinh thần lực.
—— Không, anh muốn em sống thật tốt.
—— Phải, quái vật nên biến mất cùng quái vật.
Hai âm thanh hoàn toàn trái ngược đồng thời vang lên trong đầu anh.
Anh cúi gằm, nhắm chặt mắt, đè nén ý nghĩ xấu xí vặn vẹo kia xuống.
Anh đang định giải thích, đã nghe Quý Tích Thành hỏi: “Đây là món quà anh dành tặng em?”
Lạc Du lập tức ngẩng đầu, Quý Tích Thành đang nhìn anh đầy kiềm chế, nhưng sự vui vẻ thoáng hiện lên nơi đôi mắt đã xé nát chiếc mặt nạ dè chừng kia ra.
Lạc Du đau đầu nghĩ, rốt cuộc là vui vẻ chỗ nào chứ?
“Em nhận.” Quý Tích Thành hất cằm lên, bày ra vẻ tướng lĩnh uy nghiêm.
Lạc Du hé môi, trong lòng thốt lên: Không phải vậy.
“Món quà này tốt hơn mọi lời hứa và cam kết của anh.” Lòng bàn tay Quý Tích Thành áp lên cổ Lạc Du, ngón tay cái vuốt ve xích cổ thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp cổ áo, “Lạc Du, em không tin lời hứa của anh.
Một khi nhân loại đối mặt với nguy hiểm, anh sẽ lại rời bỏ em.”
Lạc Du lắc đầu.
Quý Tích Thành mỉm cười: “Nhưng nếu anh tự nguyện mang em theo, vậy sẽ không sao hết.
Được cùng chết với anh, đó là món quà