"Ènn. . . . ."
"Ènn. . . . ."
"Ènn. . . . ."
"zzzxxxyyy!"
Huy Tân vừa chửi vừa vương tay bực tức đập tắt cái đồng hồ báo thức chết tiệt ở ngay trên tủ đầu giường đi.
Tối qua hắn thức tới hai giờ sáng để chơi game online, thành thử bây giờ đầu óc rất uể oải, thực sự không muốn phải rời khỏi chiếc giường rộng ấm êm của mình.
Cuộn người trong chăn Huy Tân ước được ngũ nướng thêm dù chỉ là một chút, thì chợt nhớ hôm này là ngày khai giảng, nếu đến trường muộn thì quả là mất mặt. Hắn ráng lê lếch vào phòng tắm rữa mặt cho tỉnh táo một chút.
Trong gương là hình ảnh phản chiếu của một tiểu hài tử cỡ 10-11 tuổi, mặc bộ đồ ngũ giống kiểu Pajama, khuôn mặt xanh xao hốc hác, đặc biệt nhất là hai hóc mắt thâm quần.
Mười lăm phút sau trong sân cỏ trước cửa, Huy Tân đã chuẩn bị gọn gàng tươm tất trong bộ đồng phục mới dành cho học sinh trung học và sẵn sàng bước lên chiếc phi thuyền cá nhân đưa đón hắn tới trường.
Phi thuyền này có hình dáng của một con chim ưng, hai cánh dang rộng, toàn thân màu đỏ đen. Đây là món quà hắn nhận được vào dịp sinh nhật lần thứ mười vừa qua từ ông cố nội. Trong cả hệ Phong Dương này những chiếc phi thuyền cấp C-9 như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khi phi thuyền cất cánh bỏ lại phía sau nó là một tòa lâu đài xây bằng gạch bạch ngọc có nhiều đỉnh tháp tráng lệ theo kiểu cổ.
Trên đỉnh tháp cao lớn nhất của lâu đài là lá cờ nền xanh biếc viền vàng chính giữa là một con vua sư tử trắng đanh nhe nanh múa vuốt, đấy chính là ký hiệu đặc trưng của gia tộc Trần.
Huy Tân cũng chỉ mới dọn tới ở ngôi biệt thự này được một tháng. Mọi thứ vẫn còn rất mới mẻ đối với hắn.
"Mời thiếu gia dùng bữa sáng" Truyền vào tai là một giọng nói trong trẻo, dịu dàng, cùng pha chút trìu mến. Trước mặt Huy Tân là một cô gái trẻ xinh đẹp, mặc váy hầu gái, đầu đội mũ vải thô trắng. Cô ta có thân hình tương đối, cao hơn Huy Tân hẳn một cái đầu.
Huy Tân mỉm cười thân thiện trả lời. "Cảm ơn chị Julian! ăn chung với em nhé" .
Bởi vì công việc làm ăn của dòng họ, mẹ hắn luôn bận rộn đến nỗi không có đủ thời gian đoàn tụ với gia đình nhiều. Còn cha hắn phải mạo hiểm vào các cấm vực để tu luyện và chạy đông chạy tây kiếm đan dược cho thằng con cưng.
Nhà họ Trần được huy hoàng như ngày nay là do trong gia tộc ai sinh ra cũng là thiên tài tu luyện vang danh vũ trụ.
Thế mà tới đời của hắn thì lại lòi ra một quái thai không linh căn và thân thể lại còn yếu ớt.
Quan trọng nhất là mỗi đời họ Trần chỉ có thể sinh ra một hoặc hai người nối dõi tông đường mà thôi, dẫn đến mọi người trong gia tộc rất chán nản thất vọng.
Julian đã bắt đầu công việc người hầu từ khi Huy Tân lên năm và cũng là người bạn duy nhất hắn có.
Dẫu là hiểu được cha mẹ luôn bận rộn vì gia tộc nhưng phải luôn ăn sáng một mình với cô bạn hầu gái này hắn cũng cảm thấy chút hụt hẫng.
Ăn qua loa cho xong bữa điểm tâm hắn bấy giờ tranh thủ làm thêm một giấc trước khi tới trường. Từ đây tới trường rất xa ngay cả khi phi thuyền bay với vận tốc gấp đôi âm thanh thì cũng phải mất đến 30 phút.
Phải nói có một chiếc phi thuyền này thật là tiện lợi, với chức năng phản trọng lực, khi bay hay đáp người bên trong không có cảm giác gì đặc biệt cả. Cứ như là đang trong một căn phòng bình thường với bốn phía và trên dưới được làm bằng kính có thể nhìn rõ ngoại cảnh mà thôi.
Sherwood High là trường trung học lớn và tân tiến nhất ở Phong Linh, dù vậy trên hành tinh này nó không tiếng tăm gì.
Nguyên nhân đơn giản là vì học sinh của trường chủ yếu đến từ những gia tộc giàu có khét tiếng trên các hành tinh lân cận, và chủ của cả dãy ngân hà này đương nhiên là gia tộc Trần của ông cố nội hắn. Thành ra cái tên Sherwood chỉ được nhắc đến giữa những gia đình quyền quý. Còn dân đen lo miếng ăn trốn ở đã khó, thời gian đâu rảnh rỗi tìm hiểu cái trường học của những tên phá gia chi tử này.
Hôm nay là buổi khai học đầu tiên cho học kỳ mới. Khi phi thuyền tới nơi cũng là 7:30, lúc này Huy Tân đang đánh giá trường học mới của hắn. Từ trên cao nhìn xuống ngôi trường rộng lớn như là một thành phố thu nhỏ vậy.
Khu vực xung quanh là những tòa nhà chọc trời với nhiều kiểu hình dáng đa dạng, có cái hình tháp, có cái hình ống, nhưng nhiều nhất là kiến trúc hình khối vuông. Khu vực trung tâm là một sân vận động rộng lớn hình bầu dục chiếm phân nửa diện tích cái trường này.
Nếu gọi cái sân vận động là một cái đấu trường cũng không sai, nguyên căn đây chính là chiến trường đẫm máu giữa các thiên tài mới nổi trong giới tu tiên. Chỉ có người còn đứng ở giây phút cuối cùng trên khán đài mới được tôn trọng.
Còn phía trên không trung của sân vận động lơ lửng một cung điện vàng rực, lấp lánh phản chiếu những tia nắng ban mai đầu tiên của buổi sáng như một viên ngọc báu.
Nghe kể đó là học viện pháp thuật, cái nôi của nhiều truyền kỳ xuất hiện được kể trong sách sử. Tuy thế chỉ những người có linh căn và sống sót trên chiến đài thì mới được chấp nhận và được truyền thụ công pháp.
Trong ánh mắt cậu bé lóe ra những tia sáng cuồng nhiệt và hâm mộ phát ra từ tận linh hồn. Trong gia tộc hắn bất cứ một thời đại anh hùng quật khởi nào cũng đều được bắt đầu từ nơi này.
Chẳng bao lâu thì niềm tự hào đó bị thay thế bởi nỗi đau đớn, tự trách, và thất vọng một cách tràn trề với cuộc sống.
"Thiếu gia! Nếu ngài không nhanh chân sẽ bị trễ học đó" Thanh âm của Julian kéo hắn về với thực tại.
"Xiều. . ." Cánh cửa phi thuyền mở ra, chào đón cậu bé là những ánh mắt tò mò và hâm mộ của những cô gái, còn đám con trai thì lại ghen ghét hoặc giả bộ thờ ơ. . .
Trong mắt thế giới người thường thì mình thật may mắn cao sang, nhưng trong mắt thế giới tu tiên thì mình chỉ là đồ rác rưởi giá áo túi cơm cùng lắm chỉ hưởng thụ vinh hoa được vài chục năm rồi cũng biến thành một đống xương khô. Huy Tân hơi cười lạnh tự giễu. Thế này thì đã là gì nếu so với khi còn ở trường tiểu học, chẳng đáng mình phải bận tâm.
Huy Tân thong thả tiến vào cổng trường trong lòng tràn đầy mong đợi một năm học mới bình yên...
Ngoài không gian bao la cách Phong Dương hệ vài ngày ánh sáng, một chiến hạm thuyền không một dấu hiệu báo trước nào đột nhiên hiện ra giữa không gian trống rỗng.
Nó là một chiến mẫu hạm cấp B-9 hiếm thấy màu đen đỏ trên thành có ký hiệu vua sư tử trắng và đang nhanh chóng giảm tốc độ xuống từ vận tốc áng sáng. Khi đã ở một tốc độ ổn định, dưới đáy chiến hạm có một cánh cửa thép đang từ từ mở ra rồi từ bên trong có ba phi thuyền con bay vụt ra ngoài.
Nếu Huy Tân có mặt ở đây thế nào hắn cũng vui mừng hét lên khi nhận ra chiếc phi thuyền dẫn đầu trong ba chiếc phi thuyền đó có màu sắc, hình dáng và cấp độ giống như cái phi thuyền của hắn vậy.
Ba chiếc phi thuyền bắt đầu gia tốc tiến thẳng về phía Phong Linh tinh thuộc Phong Dương hệ.
10:35 sáng, Huy Tân đang ngồi trong lớp toán hình, mắt hắn đang chập chờn nặng trĩu, cơn buồn ngủ cứ như sóng triều, hết đợt này đến đợt khác thi nhau đến kéo mí mắt hắn xuống. Không bao lâu hắn đã bắt đầu gật gà gật gù, mơ mơ màng màng rơi vào trong thế giới Counter-Strike Space giả lập.
"Trần Huy Tân!"
Hắn giật mình bàng hoàng tí xíu nữa là đã rơi cả xuống đất. Có vài tiếng khúc khích thì thầm xung quanh, nhưng ông thầy không cho hắn có thời gian lo mấy cái việc này.
"Có người cần gặp em" Thầy giáo toán tiếp.
Đầu tiên là Huy Tân vô cùng ngạc nhiên rồi kế đó là hớn hở vui mừng. Trước khi đi ra hắn không quên vồ luôn mấy thứ trên bàn học vào cặp rồi xách theo chạy ra ngoài cửa lớp luôn. Vừa chạy vừa cười một cách thơ ngây và hạnh phúc, cứ như thể đây là chuyện thường tình hay xảy ra với hắn vậy.
"Cha! Người tới đón con đi chơi phải không? Ông thầy Thomas này giảng chán lắm, làm con sém ngủ gật luôn đây này. Mà sao chỉ có mình cha thôi vậy? Ông. . ."
Đúng lúc này Huy Tân cảm thấy có cái gì đó không được đúng lắm. Bản năng bảo hắn giờ này im lặng là vàng.
"Đi thôi" Trần Chính chán nản khàn khàn nói.
Một lớn một nhỏ vội đi trên hành lang bỏ lại ông thầy toán Thomas thoáng mặt trắng thoáng mặt xanh.
"Phù. . . !" Ông Thomas thầm thở dài nhẹ nhõm khi bóng của hai người đã khuất xa.
"Mẹ kiếp! Chính đại nhân lỡ như tin thằng ôn con đó thật thì mình chỉ có nước về quê cuốc đất mất. Càng nghĩ càng tức thằng khốn có bao giờ nghe mình giảng đâu mà biết là dở hay là hay"
Trên cả đường đi hai người không nói gì. Huy Tân nhận ra được hôm nay cha hắn có gì đó khác lạ thất thường, khuôn mặt ông luôn trầm ngâm lo lắng như thể bị một đám khí đen che phủ.
Tới tận khi vào trong phi thuyền ông ta mới quay lại nhìn cậu bé một cách âu lo như đang phân vân trước khi đưa ra một quyết định trọng đại nào đó. Thấy ông cứ như thế lại càng làm hắn hoảng hơn.
"Cha, mẹ con đâu, con muốn mẹ" Huy Tân hấp tấp hỏi.
"Tân, con phải bình tĩnh nghe rõ những điều cha sắp nói ra đây. Gia tộc lần này bị kẻ thù hãm hại, ông cố nội đã thất lạc bây giờ không biết sống chết thế nào. Tất cả mọi người đang chạy trốn tìm nơi để ẩn thân, kể cả mẹ con cũng đang ở một nơi rất an toàn. Chúng ta phải tạm thời cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người để tránh bị kẻ thù thăm dò ra vị trí của họ" Sau khi thở dài Trần Chính vừa nhìn vào mắt cậu bé vừa giải thích.
"Con cầm lấy cái này, đây là di vật của gia tộc Trần do ông nội để lại cho ta, giờ đây nó thuộc về con. Huy Tân, con phải nhớ lấy bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể để nó rơi vào tay người ngoài" Nói rồi ông đưa cho hắn một tấm kim bài màu bạc.
"Nhưng. . ." Huy Tân khóc lóc kinh hoảng không biết phải tiếp nhận cái tin tức động trời này như thế nào, hai tay vô thức đưa ra tiếp lấy.
"Tân! đây là lúc gia tộc gặp khó khăn nhất. Người mang họ Trần thì phải mạnh mẽ và anh dũng. Cha biết thể chất con kém lại không có linh căn, nên cha không yêu cầu con phải trả thù hay phục hồi lại huy hoàng cho gia tộc. Tuy vậy phải kiên cường vượt qua tất cả mà sống sót."
"Chỉ có sống sót thì mới còn cơ hội trả thù. Con không làm được thì con của con làm. Nếu con của con không thể tu luyện thì cháu nội của con" Nói tới đây ông nghẹn ngào ôm lấy đứa con trai duy nhất vào lòng.
"Nhớ lấy giờ đây trọng trách trên vai con là phải truyền lại tấm kim bài này cho con cháu họ Trần chúng ta sau này, và người đó sẽ phải tru diệt hết tất cả kẻ có họ Lỗ trong vũ trụ để rửa mối hận này cho gia tộc họ Trần ta" Trần Chính sát khí đằng đằng vừa nói vừa nghiến răng.
"Tân, chúng ta rất yêu con. Kể từ bây giờ con phải tự bước đi con đường riêng bằng chính đôi chân của mình. Luôn phải có sự tự hào vì gia. . ."
"Tít. . . Tít. . . Tít, đại nhân có phát hiện mới, một đội 10 chiến hạm nặc danh vừa được tìm thấy ở khu vực ngoài 2 năm ánh sáng" m thanh êm ả phát ra từ hình ảnh giả lập 3D của một người con gái mặc giáp đen xuất hiện trên vòng tay của Trần Chiến.
"Nhanh thật!" Trần Chính sau khi than thở một tiếng