Hắn như bị lạc vào một thế giới khác, nơi này ngoài bóng tối bao trùm vạn vật ra thì không còn gì nữa. Không có thiên địa không có phương hướng thậm chí dường như thời gian cũng không tồn tại ở nơi đây.
Nhưng Huy Tân biết mình vẫn còn tồn tại, vẫn có thể nhớ lại được tất cả ký ức năm xưa. Vẫn có thể phân biệt đúng sai, rồi nhận ra rằng mình chỉ còn là một phần thần niệm trôi giạt trong không gian vô định.
Hắn cũng không chắc rằng là mình có thật sự đang trôi giạt hay đứng yên một chỗ, vì không có thể xác để cảm nhận được xung quanh mà ở đây cũng không có gì để làm cột mốc để phân biệt. Ngoài bản thân hắn ra thì chỉ còn mỗi hắc ám bao la bất tận.
Một giờ một ngày một tháng trôi qua ý chí Huy Tân đang trên bờ vực sắp sụp đổ phát điên. Mình đã chết thật sao? Đây là địa ngục?
Mình đã ở đây bao lâu? Không lẽ đây là trạng thái sau khi chết? Ta không muốn! Ta phải thoát ra ngoài, đây là nơi quái quỷ gì vậy? Ta sẽ phải ở đây đến bao lâu? Một năm, trăm năm hay ngàn vạn năm? Ta sẽ phải kẹt ở đây đến thiên thu tế nguyệt? Không... Ah... Đầu Huy Tân hầu như đã hoàn toàn nổ tung, hắn muốn hét to lên cầu cứu nhưng không có miệng lưỡi để mà la. Hắn muốn dùng tinh thần lực để dò xét thì một cơn đau buốt phát ra từ tận linh hồn truyền ra não hải đánh cho hắn ngất đi.
Một ngày của hai tuần sau, lần đầu tiên Huy Tân bắt đầu đã có thể lấy lại cảm giác của cơ thể, nhưng mí mắt thì vẫn vô cùng nặng trĩu như đã bị dán keo dính lại không tài nào mở ra được. Tuy vậy hắn đã cảm giác được cái hơi ấm quen thuộc đó, hơi ấm đặc trưng của một người con gái luôn kề cận chăm sóc hắn.
Chính nhờ cái hơi ấm bình đạm và những sự ân cần giản dị đó đã cứu vớt Huy Tân từ vực thẳm tăm tối lên. Tiếp thêm năng lượng để ý chí hắn một lần nữa đứng vững dậy, một lần nữa cho Huy Tân biết mình vẫn còn sống, suốt thời gian qua mình không hề cô độc.
Ba tuần sau, lần đầu tiên sau khi bất tỉnh hắn đã có thể mở mắt ra được. Tuy vậy chỉ kéo dài được vài giây để hắn kịp nhìn thấy khuôn mặt trái xoan xinh xắn kia rồi lại bị cơn đau đầu khủng khiếp hành hạ ất đi ý thức.
Huy Tân liên tục tỉnh dậy rồi lại ngũ suốt cả ba tháng ròng, sau đó mới bắt đầu có dấu hiệu chậm chạp khôi phục lại.
Mỗi lần tỉnh lại dù là rất ngắn nhưng hắn vẫn luôn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đầy quan tâm đó. Suốt cả một thời gian dài nàng ta không một lần nào rời xa cách hắn dù chỉ là một bước.
Huy Tân hầu như là tàn phế hoàn toàn, hắn có thể điều khiển mí mắt nhắm mở, có thể nghe, và có thể cảm giác nóng lạnh. Ngoài những thứ đó ra hắn không khác gì là người bại liệt toàn thân.
Hắn muốn khuyên nàng hãy mặc kệ mình, hãy dùng trận pháp của hắn đã luyện chế thành mà thoát khỏi nơi đây. Nàng là một thiên tài là viên ngọc sáng của cả Thần Thú đại lục không thể chỉ vì một kẻ như hắn mà suốt đời kẹt ở lại chốn này.
Nhưng mỗi khi Huy Tân muốn dùng thần thức để truyền âm với nàng thì óc hắn lại đau như bị búa bổ rồi bất tỉnh.
Bên cạnh những giác quan đó, thứ hắn duy nhất còn lại chính là linh lực. Cũng nhờ vậy mà Huy Tân có thể tự vệ sinh cơ thể mình, không cần chờ Mộc Vân Anh giúp hắn tắm rửa làm sạch quần áo.
“Sao vậy? Huynh cũng biết mắc cỡ sao? Cái gì ở phía sau của huynh cũng khoe ra trước mắt muội rồi, nhớ lúc đó bộ dạng huynh lưu manh lắm mà, sao giờ lại nhút nhát như con gái vậy?” Mộc Vân Anh che miệng cười nói với hắn.
Trả lời nàng lại là một tràng tiếng nổ lạch tạch do lôi điện tạo ra, nó như một bản nhạc có tiết tấu có lên xuống theo một quy luật nhất định nào đó. Đấy là một loại ngôn ngữ mới Huy Tân vừa chỉ dạy cho Mộc Vân Anh, cũng nhờ nàng vô cùng minh mẫn chỉ một biết mười, nên không bao lâu đã nắm bắt được nhịp điệu.
Nói ngắn ngọn như thế, nên không thể hiểu được hết những cái khốn khó ở trong đó. Lúc khởi đầu Huy Tân chỉ có thể nháy mắt ra hiệu với nàng diễn đạt được những giao tiếp cơ bản như có hay không, hoặc đúng hay sai. Người nói có tâm nhưng người nghe chỉ có thể đoán già đoán non không có một manh mối nào để mà lần. Khi Mộc Vân Anh đã hiểu được ý hắn thì mới chuyển sang ngôn ngữ nhị phân.
Đây là một khái niệm mới lạ với nàng nên cũng phải mất rất nhiều thời gian và kiên nhẫn mới lãnh hội được.
Dựa vào cách này giữa hai người đã có thể trao đổi với nhau những việc giản đơn. Tuy vậy dựa vào cách này thì quá ư là tốn thời gian, tuy nàng không có phàn nàn gì, nhưng Huy Tân cảm thấy vô cùng bất tiện.
“Sao? Huynh muốn giạy muội học trận pháp? Không được, cái này không phải cứ muốn là được, mà còn phải nhờ có tài năng bẩm sinh nữa. Chỉ học trận pháp đơn giản? Để huynh kể truyện uội nghe?” Bộ não Mộc Vân Anh không ngừng chuyển đổi những tiếng lách tách thành ngôn ngữ thông dụng như một cái máy tính trí năng. Cũng may nàng đã là Nguyên Anh trung kỳ nên có khả năng suy diễn như siêu nhân này, bằng không thì chỉ chờ đợi để giải mã và tính toán một câu không thôi cũng đã hết một ngày trời.
“Uhm… Cũng được nhưng nói trước là muội không có năng khiếu về mặt này, nên huynh đừng có đặc quá nhiều hy vọng.” Nàng vì muốn được nghe hắn kể truyện nên vô cùng chuyên chú học.
Tuy Mộc Vân Anh đã có tâm lý chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi học đến cả hai tháng mà chưa đi tới đâu thì vô cùng buồn rầu chán nản. “Hic...hic… phải bao lâu nữa mới học song? Đầu muội muốn nổ tung ra rồi. Chỉ hai tuần nữa là có thể bố trận? Thật vậy sao?”
Mộc Vân Anh không hề biết học lý thuyết là một chuyện, khi đem ra thực hành bố trận lại là một chuyện hoàn toàn khác. Do đó phải mất tới hai tháng sau một trận pháp đơn giản mới được nàng bố trí song.
“Có phải lắp tinh thạch vào chỗ này là được? Rồi, huynh nói giờ làm sao nữa? Pháp quyết? Uhm… biết rồi chờ chút. Đã nói biết rồi mà nhiều chuyện quá đi.” Mộc Vân Anh làm theo hướng dẫn trước đó của Huy Tân vận hành linh lực theo một chu kỳ rồi múa tay bất thành vài pháp ấn.
Sau vài tiếng lẹt xẹt, chung quanh chỗ hắn đang nằm liền có vài đường ánh sáng màu đỏ, màu xanh, và màu vàng chạy xung quanh hắn thành một đồ hình thần bí. Qua một lúc hào quang thu liễm lại, Huy Tân mới bình tâm bắt đầu vận hành pháp lực trong người để điều hành pháp trận.
Phía không gian trên người hắn có vài tia hơi sương mỏng tỏa ra bay lên cao, kế tiếp là các chùm tia sáng tổ hợp lại từ từ hình thành hình ảnh của một Huy Tân khác.
Mộc Vân Anh thấy cảnh này thì nước mắt lưng tròng, ôm lấy thân thể hắn mà hạnh phúc khóc to.
Ảo ảnh Huy Tân cúi đầu nhìn nàng nói. “Thời gian qua đã cực khổ cho nàng rồi.”
Mộc Vân Anh lắc đầu nói. “Không đúng, huynh mới là người đã chịu nhiều đau khổ nhất.”
“Không phải giờ huynh đã không sao rồi sao? Muội còn khóc gì nữa?” Huy Tân cười khổ an ủi.
“Ứh ừh. Muội khóc là vì vui quá thôi. Mà muội đã suy nghĩ rất nhiều lần, nhưng vẫn không hiểu vì sao huynh lại trở nên như vậy? Làm sao mới có thể hồi phục lại như lúc trước?” Mộc Vân Anh đã đè nén những thắc mắc này trong lòng đã rất lâu, nay không kiềm chế được mới nói ra.
“Huynh cũng không rõ ràng vì sao lại trở nên như vậy, nhưng rất có khả năng một phần là do Yểm Linh Thú gây ra.” Huy Tân hồi tưởng được một lúc rồi mới nói.
“Yểm Linh Thú? Vì sao lại là Yểm Linh Thú?” Mộc Vân Anh nhíu mày mù mờ nhìn hắn nói.
“Haiz… Đây là một câu chuyện dài, Huynh đã từng tự thề với chính mình sẽ chôn sau nó ở trong lòng và không bao giờ nhớ đến nữa.” Huy Tân cười khổ lắc đầu trả lời.
“Không được, huynh đã hứa với muội rồi nhất định phải kể…” Nói tới đây giọng nàng chợt nhỏ lại rồi ngừng hẳn. Mộc Vân Anh bây giờ trong lòng phi thường khẩn trương hoang mang, một nửa nàng rất muốn biết được tất cả về Huy Tân một nửa nàng lại phân vân khó quyết không biết việc mình đang làm có đúng hay không. Trực giác khiến nàng sợ, sợ sau khi biết được sự thật, quan hệ giữa hai người sẽ có một biến đổi to lớn không cách nào cứu giản được.
“Ta… Được rồi, huynh sẽ kể uội biết, nếu nghe rồi muội… Thôi chuyện tới đâu hay tới đó. Nếu muốn nói cho rõ thì phải nhắc đến quê hương của huynh, đó là một nơi rất xa cách Thần Thú đại lục không biết là bao nhiêu ngàn vạn dặm. Nó thuộc về một về một hệ sao khác gọi là Trần gia hệ tinh vực…”
“Trong vũ trụ vô tận có vô số chùm tinh hà luôn quay quanh lẫn nhau, một chùm nhỏ có từ 5-20 hệ tinh hà, còn lớn thì có đến vài chục đến vài trăm. Mỗi một tinh hà có hàng tỷ hệ mặt trời như hệ của chúng ta. Trong lãnh thổ rộng lớn của tam tộc, ở vùng biên giới giữa nhân tộc và yêu tộc có một nhóm tinh hà nhỏ gọi là chùm Lưu Diên. Trong chùm Lưu Diên này có nơi huynh được sinh ra và dưỡng dục là Trần gia hệ tinh hà ở cạnh cùng với Thần Thú hệ tinh hà. Nên khoảng cách giữa hai bên cũng không tính là quá xa” Huy Tân vừa nói vừa dùng pháp trận huyển hóa ra hình ảnh của hệ mặt trời của Thú Thần đại lục rồi phóng nhỏ lại thành Thần Thú hệ tinh hà sau đó chuyển đến một hệ ngân hà khác. Huy Tân biết đối với Mộc Vân Anh những chuyện mình sắp nói ra sẽ phá tan mọi khái niệm ban đầu của nàng về thế giới này, vì vậy hắn cố gắng nói rất chậm rõ ràng và chi tiết.
Mộc Vân Anh không ngừng che miệng kinh ngạc, lâu lâu ánh mắt lại tỏ ra thần thái vô cùng khó tin. Cũng khó trách được nàng vì những điều Huy Tân bộc lộ quả thật là kinh thiên động địa, qua lời hắn mặc khải tựa như là một thế giới hoàn toàn mới được từ từ hé mở ra trước mắt nàng.
Nhưng điều khiến tâm tình Mộc Vân Anh chấn động nhất lại là những chuyện tình éo le của hắn tưởng chỉ xuất hiện trong các tiểu thuyết, phim ảnh.
“....khí huyết cương dương của nam nhi không ngừng bị kích thích tuôn trào rồi lại bị đè nén nhiều lần nên khó tránh khỏi bị nội thương nặng rồi cuối cùng là tẩu hỏa nhập ma. Cộng thêm linh hồn đã bị Yểm Linh Thú gây tổn thương trầm trọng khi trừ bỏ khế ước trước đó. Lúc trước huynh cũng đã từng có sở liệu về việc này nhưng do thời gian quá cấp bách liên tục một đường gặp nguy hiểm, nên bất chấp tất cả bỏ mặc vết thương linh hồn trí mạng này mà lo chạy trốn khỏi sự đuổi bắt của Linh Nhi. Vì lẽ đó khi cả hai vết thương cùng phát tác hệ thần kinh và tinh thần lực của huynh đã bị phế.” Sau khi Huy Tân cố dùng giọng thản nhiên kể lại mọi chuyện, rồi nhắm hai mắt lại chờ đợi.
Những lời nên nói và cả không nên nói Huy Tân cũng đã kể ra hết rồi, giờ hắn không biết mình nên mong đợi điều gì ở nàng nữa. Là thương hại hay là khinh thị? Là thông cảm hay chán ghét? Hắn có quyền để được đòi hỏi gì ở nàng sao?
Trước đây có thể trong mắt nàng hắn là một siêu thiên tài chỉ trong vòng 3 năm đã tu luyện thành Kim Đan, nhưng một khi biết được hắn chẳng qua chỉ là một tên phế vật không linh căn do tình cờ may mắn mà có được linh lực thì nàng sẽ nghĩ về hắn thế nào?
Tuy nhiên đó cũng chỉ là vấn đề nhỏ, chuyện nhục nhã hơn đó là Huy Tân đã chấp nhận để người ta đặc Yểm Linh Thú vào linh hồn mình, để người khác sai khiến đối xử không khác gì là một linh thú. Lòng tự trọng của một con người nam nhi ở đâu? Lòng tự hào của người họ Trần còn không? Người đời sẽ nói gì khi biết được chuyện của hắn? Gia tộc Trần còn chấp nhận một tên phế vật mang nhục nhã đến cho dòng tộc sao?
Một tên phế vật bỏ đi không nhà không cửa không bạn bè không người thân như hắn thì có thể đòi hỏi gì ở người khác?
Mộc Vân Anh ít hay nhiều cũng cảm giác được lúc đầu hắn tiếp cận nàng là chỉ vì đã từng có ý hãm hại nàng, dùng nàng để tiếc ra nỗi căm hận của cuộc đời được chốn dấu trong lòng hắn bấy lâu nay.
Nàng là ai chứ? Ngôi sao tỏa sáng khắp đại lục người người yêu mến kính mộ. Trong tông môn trên có sư phụ nương chiều dưới có đồng môn thân quen, ra ngoài có tinh anh vây quần theo đuổi. Đồng lứa nữ thì ghen ghét vì tài vì sắc không bằng, nam thì hâm mộ như thần tượng cao quý. Một người như thế lại bị hắn khinh nhờn lăng nhục, thật là khiến nhân thần cùng phẫn hận.
Lời Huy Tân đã dứt từ lâu nhưng Mộc Vân Anh đầu óc vẫn cứ quay cuồng ong ong không thể nghĩ được gì, lệ từng giọt một nối tiếp lăng dài trên má hồng không ngăn lại được.
Huy Tân không biết vì sao nàng lại khóc. Có thể nàng đang hối hận hay oán trách số phận vì sao lại để nàng gặp phải một người như hắn?
Hai người cứ như vậy một bên thì nhắm mắt trầm mặc một bên thì thút thít sụt sùi, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu thì bất chợt Mộc Vân Anh nghẹn ngào nói. “Tại sao trời lại bất công như vậy...hic hic…”
Huy Tân thở một hơi dài nhưng trút được gánh nặng mở mắt ra nhìn trần nhà, thần sắc trông vô cùng kiên định đã sẵn sàng tiếp nhận mọi chuyện. ‘Tốt nhất là vậy, chỉ là thật chẳng khác gì với dự đoán của mình, nàng ta đang oán trách vì sao ông trời lại cho nàng quen biết với một người như mình...’
“Tại sao...hic...tại sao lại để hai người kia gặp huynh sớm hơn ta chứ?” Mộc Vân